Hẹn Ước Mười Năm Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh


[...]
Chiều hôm ấy
“Này Yusuke, cậu đi siêu thị với tớ một chút được không” Yatsuda cất tiếng hỏi Yusuke khi họ đang đứng tại cổng trường
“Chẳng phải giờ chúng ta đi mua quà cho Takumi sao? Sao bây giờ lại đi siêu thị”
“Một tí thôi.

Đi với tớ một chút đi”
“Rồi rồi, được rồi”
Hai người đi đến siêu thị ngay sau đó.

Họ bước vào trong cửa hàng, nơi rực rỡ với hàng hoá từ những quầy kệ đến những góc hàng.

Họ đi qua các kệ đồ ăn nhẹ và gia vị, lựa chọn những món ăn dễ ăn dễ uống.

Yatsuda cũng đến quầy hoa tươi, lựa chọn một bó hoa nhỏ xinh để dành tặng cho mộtai đó.
“Nè Yatsuda, Takumi đâu có thích những thứ này đâu”
“Tớ đâu có mua những thứ này cho Takumi”
“Chứ nãy giờ cậu đang mua cho ai thế.

Thật là rắc rối mà”
“Thôi.

Đi tính tiền lẹ đi rồi đi tới chỗ này với tớ”
“Được rồi.

Cậu kì lạ thật đấy”
Sau khi thanh toán, họ cùng nhau rời khỏi cửa hàng, sẵn sàng đi đến nơi Yatsuda nhắc đến cùng với những món quà và lời chúc tốt đẹp.
Hai người bạn bước vào bệnh viện và đi theo chỉ dẫn đến phòng 503.
“Sao chúng ta lại đi đến chỗ này thế Yatsuda? Bộ có ai đang nằm viện sao?”
“Có thì mới đến chứ.

Không có thì đến làm gì? Cậu hỏi thừa thế?”
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, tiếng máy móc và tiếng nhịp tim đều đặn vang lên từ bên trong.


Họ bước vào phòng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan.

Yashiro nằm yên trên giường bệnh, gương mặt mệt mỏi nhưng cũng bất ngờ khi thấy họ đến.
“Hai tiền bối đến đây thăm em ư? Sao mọi người lại biết em ở đây”
“Tôi biết như thế nào thì kệ tôi” dứt lời Yatsuda liền đưa những món quà anh vừa chuẩn bị lên giường.
“Em cảm ơn hai tiền bối rất nhiều vì đã đến thăm em”
“Hy vọng món quà và những lời động viên của chúng tôi sẽ làm cho cậu cảm thấy tốt hơn.”Yusuke gửi lời chúc đến Yashiro
“Nói nhiều quá.

Không cần khách sáo đâu” Yatsuda lạnh lùng dẫn Yusuke ra khỏi phòng
Khi anh chuẩn bị đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng cánh cửa tự động mở ra.

Gương mặt thân thuộc hiện lên trước mắt hai người, đó là Yuri.
“Chào hai nhé.

Hai anh cũng đến đây sao ạ?”
“Đúng vậy.

Giờ thì chúng tôi đi về” Yatsuda trả lời cô.
“Nè Yatsuda, hay là cậu đi mua đi.

Tớ ở đây một tí.

Dù gì trời cũng tối rồi.

Tớ ở đây lát nữa dẫn Yuri về nhà cho an toàn”
“Đã tối đâu? Mới có 5 giờ thôi mà?” Yatsuda nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của anh
“ Ừ thì....”
“Mà thôi kệ cậu vậy.

Cậu làm gì thì làm”
“Tiền đây, Yatsuda.

Mỗi người một nửa” Yusuke liền lấy 44000 (tầm 7 triệu) yên đưa cho Yatsuda.

Yatsuda nhận tiền rồi rời khỏi bệnh viện.
[…]
Tối hôm ấy tại nhà Takumi
“Mẹ à.

Cho con xin 50000 yên làm sinh nhật nhé”
“Con yêu à, mẹ xin lỗi, nhưng tuần này mọi việc đang khó khăn lắm.

Bố mới bị đuổi việc, tiền cũng không dư dả lắm.

Mẹ hiểu con cần nhưng mẹ cũng không thể giúp được gì nhiều hơn.

Hay con cầm tạm 8000 yên đi”
Takumi đang đứng đó, ánh mắt u ám và hình ảnh bất ổn, như thể anh ta đang cố gắng nắm bắt một sự thật khó chấp nhận
“8000 yên? Mẹ đang đùa với con đó à?” Bàn tay run rẩy, nét mặt của anh biểu lộ sự khó chịu và căng thẳng rõ rệt.
“Takumi à, mẹ hiểu con đang rất muốn có một sinh nhật hoành tráng.

Nhưng mẹ không thể đưa thêm cho con”
Takumi đứng trước mẹ, ánh mắt quyết liệt và một chút hờn dỗi, miệng không ngừng đòi hỏi về số tiền mà anh muốn.

Bầu không khí căng thẳng dần lan tỏa trong căn phòng nhỏ.
“Mẹ à.

Con biết gia đình có khó khăn riêng.

Nhưng mà con cũng có sĩ diện mà mẹ?”

Bố của Takumi quát mắng với giọng nghiêm khắc: “Con này, còn nói gì nữa đâu? Số tiền đó là quá lớn, gia đình chúng ta không có đủ để chi tiêu đó vào lúc này.”
Takumi không chịu từ bỏ, lời nói của anh ngày một khó nghe hơn.

“Không, con muốn nó.

Sĩ diện là thứ quan trọng trên hết.

Chúng ta có thể không có tiền nhưng ít nhất không được cho mọi người biết rằng chúng ta đang khó khăn.

Con có lòng tự trọng riêng của con”
Bố của Takumi đứng đối diện, biểu tình lạnh lùng và nghiêm khắc.

Ông nhấc tay lên một cách đột ngột, âm thanh lẫn với tiếng xé của không khí.
/Bốp/
“Anh à.

Đừng mạnh tay với con như vậy chứ.

Con nó còn nhỏ có biết gì đâu”
“Bà đừng có nuông chiều nó.

Bây giờ có 8000 yên là quá tốt rồi.

Cái thằng mất dạy này không đánh không được.

Chiếc S500 ngày mai cũng phải bán để có tiền duy trì cuộc sống đây.

Từ ngày mai tôi mua cho cả nhà ba chiếc xe đạp cho ba người.

Vẫn có phương tiện đi là quá tốt rồi.

Từ sau đừng nói về tiền bạc nữa”
Takumi cảm nhận nỗi đau từ cú tát, đôi mắt căm thù nhìn bố mình.

Anh không nói gì, chỉ đứng im lặng.
Anh cầm lấy 8000 yên mẹ vừa để trên bàn rồi chạy vội lên lầu.

Takumi bước lên lầu, bàn tay cầm chặt đống
tiền 8000 yên, nổi loạn và tức giận.

Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng hành lang nhưng không đủ để xua tan bầu không khí u ám trong căn nhà.

Cảm giác bất lực và sự tủi nhục vây quanh anh như một bóng ma.

Bước vào phòng của mình, Takumi đặt đống tiền lên bàn, ánh mắt vẫn còn đầy căng thẳng.

Anh không ngừng nghĩ về cuộc cãi vã chỉ vì số tiền này, cảm thấy sự bất công và tức giận nhấp nhổm trong lòng.
Takumi ngồi xuống, vuốt ve đống tiền trên bàn với sự nghi ngờ và bực bội.

Anh cảm thấy mình bị coi thường và không công bằng, những cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn dâng tràn trong tâm trí.
[...]
Cùng lúc đó trên đường từ nhà về bệnh viện, Yusuke dắt Yuri về nhà sau một buổi tối dài ở bệnh viện.

Bầu trời đêm phủ lên họ một màu đen xanh đậm, với những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc quý.
Ánh đèn đường chiếu sáng nhẹ nhàng, tạo ra những mảng bóng đổ dài trên con đường đất nhẹ mà họ đang đi.
Yusuke bước đi bên cạnh Yuri, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con đường như muốn khắc ghi từng chi tiết.

Những đoạn đường dường như vắng lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng gió thổi qua những hàng cây ven đường.
Tuy cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Yusuke trong bóng tối nhưng từ những lời nói và sự ân cần của anh, cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành.

Mỗi bước đi là một cảm giác an lòng và yên bình, như thể cả thế giới chỉ còn lại mình hai người.
Con đường về nhà của Yuri không xa, nhưng với mỗi bước đi cả hai càng cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc hơn giữa họ.on đường nhỏ.

Ánh đèn từ trong nhà lọt ra qua màn cửa sổ, tạo nên một dải sáng vàng nhẹ trên sàn đất.

Trước khi chào tạm biệt, Yusuke dừng lại và nhìn quanh, như muốn khắc ghi hết mọi chi tiết.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã dắt em về nhà,“ cô bé nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy biết ơn.
“Không có gì đâu, Yuri.”
Yuri nhìn sâu vào đôi mắt của Yusuke, rồi lại nhìn xuống đất.

“Thật sự là cảm thấy an tâm khi có anh ở bên.”
“Ngủ ngon, Yuri.

Gặp lại vào ngày mai.”
“Anh cũng ngủ ngon nhé” Yuri quay lưng chuẩn bị bước vào nhà
Chợt Yusuke, nắm tay cô như quên điều gì đó “em có thể cho anh xin phương thức liên lạc được không?” Yusuke với ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào cô
“Được thôi” Yuri cười mỉm nhìn Yusuke, cô liền cho anh phương thức liên lạc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận