Sau khi kết thúc buổi ăn mừng, Tamako tiếp tục chờ đợi bên ngoài để thấy Yatsuda ra về.
Trái tim cô đang hồi hộp, chờ đợi để ngắm nhìn anh vài giây, không thể nào kìm lòng được sự mong đợi và hồi hộp.
Khi Yatsuda lướt qua cô, ánh mắt của Tamako chợt sáng lên với sự hân hoan và niềm vui.
Cô không thể giấu được nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy anh
Yatsuda nhận ra Tamako đang đứng gần mình.
Anh mỉm cười chào đón cô, bộ cánh chiến thắng vẫn còn trên vai và niềm tự hào về chiến tích mới đây vẫn còn rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Xin chào, Tamako,“ Yatsuda nói với giọng vui vẻ, “Em thấy trận đấu như thế nào?”
Tamako cảm thấy ngượng ngùng khi Yatsuda quan tâm đến ý kiến của cô về trận đấu.
Cô nhìn chăm chú vào anh, cười nhẹ và cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
“Trận đấu thực sự tuyệt vời,“ cô trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
“Anh đã chơi rất xuất sắc.”
Yatsuda, với sự phấn khích, đề xuất, “Tại sao chúng ta không cùng nhau đi ăn taiyaki nhỉ? Coi như em đãi anh ăn mừng.”
Tamako đỏ mặt ngượng ngùng đồng ý
Cả hai cùng nhau đi đến nơi bán Taiyaki.
Trên con phố nhỏ ấy, Yatsuda và Tamako đứng bên quầy bánh Taiyaki, một góc phố nhỏ bé nhưng đầy ấm áp và lãng mạn.
Ánh hoàng hôn từ những ánh đèn mờ phía trướ, khiến mỗi hành động của họ trở nên gần gũi hơn.
Yatsuda, với nụ cười tươi rạng rỡ, đang nhìn vào những chiếc Taiyaki mới nướng từ lò nhiệt đang hút lửa.
Anh cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào của bánh, hương vị truyền thống mà chỉ một lát bánh Nhật Bản mới có được.
Cạnh anh, Tamako cũng không thể rời mắt khỏi chiếc Taiyaki đang hâm nóng, vẻ mặt dễ thương đầy sự ngạc nhiên và thèm muốn.
Trong cửa hàng, người thợ làm bánh vẫn cứ làm việc một cách chăm chỉ.
Âm thanh nhẹ nhàng của lò nướng và hương vị thơm ngon từ nhân bánh nấu chín từng chút một, làm cho không gian thêm phần ấm áp và lãng mạn.
Không gian yên bình nhưng lại tràn đầy sự sống, khiến cho từng động tác của Yatsuda và Tamako trở nên đặc biệt và tràn đầy cảm xúc.
Yatsuda không ngần ngại gửi một nụ cười ngọt ngào đến Tamako, như để thể hiện sự hài lòng và sự ngưỡng mộ của mình với cảnh làm bánh Taiyaki này.
Hai người nhìn nhau, trong ánh nhìn đầy ý nghĩa và sự chia sẻ tuyệt vời của những khoảnh khắc giản đơn nhưng lại đầy ý nghĩa này.
Những chiếc Taiyaki mới nướng vừa được lấy ra, họ cùng nhau thưởng thức vị ngọt của bánh, nhưng có lẽ ngọt ngào nhất không phải là từ bánh mà từ những khoảnh khắc đáng quý mà họ dành cho nhau.
Ánh hoàng hôn càng làm nổi bật hơn những khoảnh khắc tuyệt vời này, khiến cho mỗi phút giây trôi qua trở nên không thể quên đối với cả hai.
Yatsuda bước tới gần, ánh mắt cảm thông và sự quan tâm rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt.
“Tamako,“ anh gọi nhẹ, giọng nói ấm áp phản ánh một tâm trạng mong muốn được gần gũi hơn với cô.
Tamako quay lại nhìn anh với vẻ lúng túng ngại ngùng “ Có việc gì không ạ, anh Yatsuda”
Yatsuda ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô với sự chân thành.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên giữ liên lạc thường xuyên hơn,“ anh đề nghị, giọng nói ôn hòa nhưng rõ ràng đầy quyết tâm.
“Anh có thể được phép biết phương thức liên lạc của cô ấy không?”
Tamako cười nhẹ, một nụ cười thân thiện và chân thành.
“Em cũng muốn như vậy,“ cô nói, lấy một tờ giấy nhỏ và viết số điện thoại của mình xuống.
“Đây là số điện thoại của em Chúng ta có thể giữ liên lạc qua điện thoại.”
Yatsuda nhận tờ giấy từ tay cô với sự cảm kích, cười mỉm.
“Cảm ơn, Tamako.
Anh sẽ gọi cho em.”
Hai người nhìn nhau một lúc, trong đó có sự hân hoan và niềm hy vọng về những thứ sẽ đến.
Tamako bỗng lên tiếng.
“Em phải về sớm đây, tạm biệt anh nhé Yatsuda”
Yatsuda nhìn Tamako rời đi với ánh mắt tiếc nuối, cảm thấy một chút hụt hẫng vì không có thêm thời gian để trò chuyện thêm.
Anh nhấc tay chào và cảm thấy những nhịp tim đập mạnh mẽ trong lòng, biết rằng sẽ còn nhiều cơ hội khác để họ gặp gỡ và chia sẻ.
Mặc dù cảm xúc chưa được diễn tả một cách rõ ràng, anh cảm thấy mình đang nắm bắt một sự thú vị.