Hẹn Ước Mười Năm Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh


Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời vương vấn qua cửa sổ, đánh thức Yatsuda và Tamako dậy từ giấc ngủ êm đềm của mình.

Họ mở mắt với tâm trạng sảng khoái và sẵn sàng đón nhận một ngày mới.Yatsuda và Tamako sẵn sàng bước vào ngày mới với niềm tin và hy vọng
Họ đặt chân ra khỏi nhà, sẵn sàng đối mặt với những thử thách và học hỏi mới.

Dù có những khó khăn và áp lực, nhưng họ vẫn quyết tâm và kiên nhẫn trong việc theo đuổi mục tiêu của mình.
Trên đường mẹ Tamako đi buôn cá, thì thấy trên công một căn biệt thự có treo một thông bố tuyển giúp việc.

Mẹ của Tamako cảm thấy hứng thú và ngạc nhiên khi bắt gặp thông báo tuyển dụng giúp việc với mức lương 32 man.

Cô ấy có thể cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cải thiện điều kiện sống cho gia đình
Mẹ của Tamako cảm thấy hào hứng với cơ hội này, vì vậy cô ấy liền về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, cất giỏ
cá, đảm bảo mọi thứ sạch sẽ.

Mẹ của Tamako đến trước căn biệt thự và bấm chuông.

Bà Hana đứng trước cửa căn biệt thự bấm chuông và kiên nhẫn chờ ngừoi mở cửa
Quản gia mở cửa và chào đón mẹ của Tamako với sự lịch sự:
“Xin chào, bà.

Bà đến có việc gì ạ?”
Bà Hana trả lời với một nụ cười lịch sự và giọng nói tự tin:
“Xin chào, tôi đến để xin việc giúp việc như đã thông báo trước.

Xin lỗi nếu làm phiền, nhưng liệu có thể tôi được vào để trao đổi với gia chủ không?”
Quản gia cảm thấy lịch sự và mở cửa rộng hơn, cho mẹ của Tamako vào trong biệt thự để trao đổi và thảo luận thêm về việc giúp việc.
Quản gia, trong sự lịch sự và chuyên nghiệp, yêu cầu mẹ của Tamako có mặt vào 7 giờ tối.
“Xin lỗi, bà.

Theo quy định của gia đình, chúng tôi cần bà có mặt vào 7 giờ tối gặp phu nhân.

Hiện tại phu nhân đã đi làm.

Hẹn bà vào buổi chiều, phu nhân sẽ có một bài kiểm tra cho bà.”
Mẹ của Tamako đồng ý và hứa sẽ đến đúng giờ rồi bà vội vã rời đi
Yatsuda và Tamako bất ngờ gặp nhau trên đường đi học.

Ánh mắt họ lúc đầu chợt ngạc nhiên nhưng sau đó nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy nhau.

Họ dừng lại và chào hỏi, sau đó bắt đầu trao đổi vài câu chuyện về những điều đã xảy ra từ lần gặp gỡ trước đó.
Trong lúc trò chuyện, cảm thấy có sự gần gũi và tin tưởng, Tamako không ngần ngại chia sẻ về một sự kiện đáng buồn đã xảy ra với cô.

Cô kể cho Yatsuda về việc cô bị bố bạo hành.


Câu chuyện của cô được kể với giọng điệu bình thản nhưng từ trong cô toả ra một sự yếu đuối.
Yatsuda lắng nghe với sự chân thành và đáp lại bằng ánh mắt đầy chia sẻ và sự cảm thông.

Anh cố gắng để đảm bảo rằng cô biết anh đang lắng nghe và quan tâm đến những gì cô nói
“ Lão già tệ thật đấy, thế giờ lão ấy đang ở đâu”
“ Em cũng không biết rõ cụ thể, em chỉ biết là lão hay đi chung với mấy ông bợm nhau ở quanh khu karaoke đèn mờ Kujuko”
“ Thế thôi anh đi trước đây.

Tạm biệt em nhé”
Nói xong Yatsuda đưa cho Tamako chiếc bánh Taiyaki anh vừa mới mua “ Nhớ ăn sáng đấy nhé, Tamako” rồi anh chạy một mạch về hướng khác
Yatsuda đến quán Karaoke Kujuko.

Anh đi từ phòng này đến phòng khác, chắc chắn tìm kiếm một dấu vết hoặc thông tin nào đó về bố của Tamako.
Các phòng karaoke ở đây được thiết kế rất sang trọng với các góc nhỏ riêng tư, nơi mọi người có thể hát karaoke và thư giãn.

Yatsuda đang căng thẳng và tập trung, hy vọng sẽ tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào về ông bố mà Tamako đã kể.
Yatsuda hỏi từng người tại quán Kujuko về những ai có họ Yuhi, hy vọng tìm ra thông tin về bố của Tamako.

Anh đang cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết và cảm thấy lo lắng vì không biết liệu mình có thể tìm ra được gì không.
Nhân viên karaoke trả lời rằng có một khách quen tên là Yuhi Katsu.

Yatsuda cảm thấy một chút kích động và cảm thấy sắp tìm ra lão ta.

Yatsuda ngay lập tức hỏi thêm chi tiết về Yuhi Katsu, hy vọng sẽ tìm ra thông tin về bố của Tamako.
Bỗng một ông lão ở gần đấy vỗ vai anh
“Nè chàng trai tôi biết hắn ta đang ở đâu”
“Xin lỗi, ông có thể cho tôi biết địa chỉ của lão Yuhi Katsu được không? Tôi rất cần tìm gặp người này.”
Ông lão giơ 2 ngón tay lên
Yatsuda hiểu ý đưa ngay 200 yên
Chàng trai trẻ đang đùa với tôi sao”
Yatsuda đưa tiếp ông lão 2000 yên
“Chỉ nhiêu đây thôi sao?”
“ Ông đang cắt cổ tôi đấy à”.

Yatsuda quát lên nhưng tay vẫn móc ra 2 man đưa cho ông lão
“Từ đầu như thế này chả phải tốt hơn sao”
Hai người đi qua những con đường xa lạ, qua những ngôi nhà trọ cũ kỹ.

Cuối cùng, họ đến căn nhà tồi tàn, nơi mà có cho tiền anh cũng không dám ở, bầy chuột bầy gián ăn ở chung cùng với một ông già sâu rượu.

Dẫn anh tới nơi ông già lập tức đi khỏi để lại Yatsuda cùng căn trọ
“Xin lỗi, ông có phải là ông Yuhi Katsu không?”
“Đúng vậy, tôi là Yuhi Katsu.


Anh là ai?”
“Ông có biết cô gái nào tên Yuhi Tamako không”
“Tôi biết chứ.

Đó là con gái tôi.

Con bé xinh lắm đấy” Lão ta cười một cách nham hiểm “ chỉ 5 man thôi tôi cho cậu lần đầu của con bé”
Gương mặt của Yatsuda đỏ bừng lên.

Rồi bất ngờ, như một cơn gió băng qua, Yatsuda nhanh chóng hành động.

Một cú đấm mạnh mẽ từ anh ta đánh thẳng vào mặt ông bố của Tamako.

Đó không phải là một cuộc đấu kiếm hay sự tranh luận dài dòng.

Chỉ một cú đánh ngắn ngủi, nhưng đủ để biết rằng Yatsuda không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Ông bố Tamako bị sốc vài giây trước khi lấy lại bản thân, ánh mắt cay nghiệt và nhếch mép.

Lão ta cố gắng đứng lên và định đánh trả lại Yatsuda, nhưng trước khi kịp thực hiện, cánh tay của ông bị Yatsuda bẻ gãy.
Yatsuda đánh lão một cách dữ dội, từng cú đánh đều mang đầy sức mạnh và quyết tâm.

Mỗi cú đấm của Yatsuda nhấn chìm sự tức giận và sự phản kháng của ông bố Tamako, khiến ông ta không thể đứng vững
trước sức ép và sự quyết đoán của Yatsuda.
Yatsuda nhẹ nhàng nhấc lên một cọc tiền 40 man và đặt nó trên bàn trước mặt ông bố của Tamako.

Sự im lặng trong phòng khách chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lặng lẽ của những đồng tiền.
“Đây là để xin lỗi về sự bất tiện đã gây ra,“ Yatsuda nói, giọng nói dứt khoát
Sau đó, anh ta cay nghiến dặn lão, “Đừng làm phiền Tamako nữa.”
Yatsuda rời khỏi phòng với sự tự tin và sự thỏa mãn.
Trái tim anh nhẹ nhõm với niềm vui được giải quyết một vấn đề, và anh cảm thấy nhẹ nhõm với việc đã đưa ra lời khuyên nhẹ nhàng và đơn giản cho ông bố của Tamako.
Yatsuda vội vã đến trường học, nhưng khi anh đến, đã trễ mất 2 tiết học.

Anh chạy vào lớp học với sự ngượng ngùng nhìn thấy các bạn học sinh đã ngồi lặng lẽ trong sự chú ý của giáo viên.
“Yatsuda à, em lại đi trễ nữa rồi.

Về chỗ ngồi lẹ đi”
Yatsuda vội vã xuống bàn học khi Yusuke, một người bạn thân của anh, đã hỏi lí do anh đi trễ
“Cậu trễ tận 2 tiết đấy Yatsuda, có việc gì sao”
Yatsuda có thể đáp lại Yusuke một cách ngắn gọn và đùa cợt: “Ồ, chỉ là ngủ quên thôi.” Anh ta có thể cười lên để
làm dịu không khí và giảm bớt sự căng thẳng sau khi bị trễ giờ.
“Chiều nay nhớ đến giao hữu cùng khóa 11 nhé Yatsuda, có có một nhà tuyển trạch từ CLB BigYokohama FC đến xem đấy, biết đâu chúng ta lọt vào mắt xanh của họ”

“Được chứ! Cảm ơn nha, Yusuke.

Chiều nay tôi sẽ thể hiện cho họ thấy!”
Yatsuda học trong phấn khởi và háo hức chờ đến buổi chiều để tham gia trận đá banh giao hữu cùng với Yusuke và đội bạn.

Anh ta có thể cảm thấy hào hứng với cơ hội được thể hiện tài năng của mình trước nhà tuyển trạch từ CLB BigYokohama FC.

Trong suốt giờ học, Yatsuda có thể tập trung và hy vọng rằng anh sẽ chơi tốt trong buổi tập luyện sắp tới.
Tiếng chuông giờ giải lao vang lên, làm cho các học sinh và giáo viên trong trường học náo nức dậy và ra khỏi lớp học.
Yatsuda bất ngờ bước vào căn tin, chỉ để thấy Tamako đang ngồi một góc nhỏ, dường như đang tập trung vào việc làm của mình.

Ánh mắt anh ngay lập tức chuyển sang Tamako, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh.
Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc lướt qua, nhưng hình ảnh của Tamako đã in sâu vào trí nhớ của Yatsuda.

Anh không thể không để ý đến mùi hương nhẹ nhàng, dịu dàng phát ra từ tóc cô.

Đó là một hương thơm tinh tế và đặc biệt, mang đậm nét cá tính riêng của Tamako.
Yatsuda dừng lại trong một vài giây, chỉ để thưởng thức và ghi nhớ hương thơm ấy.

Một cảm xúc thổn thức với sự hài lòng lan tỏa, nhưng cũng đầy tình cảm.

Đôi mắt anh lấp lánh, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong khi anh còn chìm đắm trong khoảnh khắc đó, Yatsuda nhận ra rằng mùi hương này là một phần của Tamako mà anh muốn giữ lại mãi trong ký ức của mình.
Bỗng có âm thanh chàng trai gọi Tamako:
“Nè Tamako, tớ thấy lúc nãy cậu mất tập trung lắm.

Cậu có hiểu bài không đấy?”
“Ừ thì...cũng có một chút...”
“Chúng ta cùng học nhé Tamako”
“Được thôi Yashiro”
Yatsuda thấy Yashiro đến bắt chuyện cùng Tamako trong lúc cả hai đều say sưa tập trung vào học hành.

Yatsuda cảm thấy một chút không thoải mái hoặc, nhưng anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc này và không can thiệp vào
cuộc trò chuyện của họ.

Yatsuda cảm thấy phức tạp về cảm xúc của mình và nỗi bất an vì sự xuất hiện của Yashiro đối với Tamako.
“Nè Yatsuda, cậu còn đứng đó làm gì thế.

Mau đến đây tớ đã mua dùm phần của cậu nè”
“À ừ Yusuke, tớ đến ngay đây” Anh ta liền liếc Yashiro một cái.

Ánh mắt của Yatsuda tỏ ra sắc bén và nghiêm túc, anh đang đối mặt một cách thẳng thắn với Yashiro
Yatsuda vội tới bàn ăn cùng Yusuke
“Chiều nay khóa 11 có tên Yashiro đấy không nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi.

Trận vừa rồi hắn thể hiện khá ổn rồi còn gì”
“Yusuke, khi trận đấu bắt đầu, cậu có thể kèm chặt tên Yashiro được không?”
“Được chứ, tôi sẽ chắc chắn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.”
Cả hai thảo luận xong cùng nhau ăn trưa cho đến khi tiếng chuông kêu
Yatsuda vào lớp với tâm trạng khó chịu, anh luôn suy nghĩ về Yashiro.


Anh đang cảm thấy bất an và có
những suy nghĩ không dễ chịu về Yashiro và mối quan hệ giữa họ.
Trong lớp học, Yatsuda rất khó khăn để tập trung vào bài giảng hoặc các hoạt động học tập do những suy nghĩ xoay quanh Yashiro.
“Thằng Yashiro này, làm người cao quý như tôi phát điên với những lời nói vớ vẩn của hắn.

Bày đặt chỉ bài lấy le cho gái.

Mỗi lời hắn nói, tôi thấy cảm giác bực tức như bị đâm từng nhát từ trong đầu ra.

Điều gì đã khiến hắn tự tin đến thế? Chắc chắn hắn không thể ra vẻ đến mức đó được chứ? Không thể nào, nhưng tại sao cứ khiến tôi cảm thấy như tôi là người mất lý trí? Một lát nữa thôi, tôi sẽ cho hắn trả giá.”
“Yatsuda, lên bảng làm bài đi.”
“Nghĩ sao bà cô lại cho mình giải mấy câu dễ như vậy.

Thật là xúc phạm.

Mấy câu này chỉ nên để cho dạng tầm thường như tên Yashiro giải thôi” Yatsuda trong đầu chửi thầm
“Yatsuda, em nghe thấy không?”
“Dạ vâng, em lên liền”
Yatsuda giải xong bài và tỏ ra hài lòng với thành tích của mình
“Xong rồi, đơn giản như thế mà cô cứ gọi mình suốt.

Ai mà không làm được bài này chứ, cô ạ.”Yatsuda tự đắc chí trong đầu
“Yatsuda, em làm bài rất tốt nhưng có một bước cuối cùng em đã tính sai đấy.

Tại sao kết quả cuối cùng em lại tính 41+32= 83”
(Cả lớp phì cười vì lỗi sai ngớ ngẩn của Yatsuda.)
Kira cười lớn: “Haha, Yatsuda tính toán như thế mà cũng sai, đúng là thần đồng.

Cả lớp giải không ra bài toán.

Nhưng chỉ có Yatsuda làm sai bước cuối thôi!”
“Thiên tài cũng có lúc sai lầm chứ” Yatsuda khoanh tay ngồi lên ghế ngạo nghễ
Trên mặt Yatsuda là sự khó chịu và bực tức vì bị cả lớp chế giễu, trong khi
bên trong anh cảm thấy tức tối vì bản thân đã bị sai.
“Yatsuda, cậu đang phân tâm vụ gì à?”
“À, không có gì đặc biệt đâu Yusuke.

Chỉ là tớ ghi nhầm thôi.”
“Cậu đang giấu điều gì với tớ?”
“Thôi được rồi, tớ sẽ nói sau.”
Yatsuda và Yusuke cùng học cho đến khi ra về:
“Ồ, mình nghĩ bài này khó hơn mình nghĩ, Yatsuda à.”
“Đúng vậy, nhưng cứ từng bước mà làm, chúng ta sẽ làm được thôi.
“Cảm ơn đã giúp đỡ tớ nhé.”
“Không có chi.

Cùng nhau học tập là một phần của học đường mà Yusuke.”
“Xuống sân lẹ nào Yatsuda, trận đấu sắp diễn ra rồi đấy”
“Chơi cho đã nào, hôm nay chắc sẽ thắng đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận