Hẹn Ước Mười Năm


Khi buổi gặp mặt kết thúc thì trời đã tối.
Giang Thu Thu bị các cô gái trôi lớp trang điểm bịn rịn vây quanh đến cửa biệt thự.
“Thu Thu, quyết định vậy nhé.

Cuối tuần sau mình sẽ đến khu đô thị đại học gặp cậu.”
“Mình cũng muốn đi cùng.

Đến lúc đó mình sẽ mang theo đồ trang điểm mới cho bạn kiểm nghiệm thử.” Cô bạn này còn làm động tác siết chặt tay đầy quyết tâm.
Giang Thu Thu đồng ý với từng người một.
Cuối cùng khi đám đông đã chịu giải tán, bên cạnh mới vang lên tiếng cười khẽ của Trịnh Tự, “Mệt không?”
Giang Thu Thu ngẩng đầu lên, không biết chàng thiếu niên đi đến trước mặt từ lúc nào, đứng thẳng người như cây tùng trong bóng đêm.

Đằng sau anh là đường xuống núi quanh co, cùng với những ngọn đèn điểm xuyết cho cả con đường.

Anh cúi nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, tựa như có thể thấy được loáng thoáng ánh sao. 
Không hổ là cao thủ trong danh sách chồng cô, quả nhiên đẹp trai từ nhỏ.
Giang Thu Thu âm thầm nâng Trịnh Tự lên một hạng, hắng giọng rồi thành thật trả lời: “Ở cùng các cô gái đáng yêu, sao mình biết mệt chứ?”
Đôi mắt của cô cong lên, còn có thể thấy được ánh sáng bên trong.
Quả thật các cô gái đáng yêu là một loại ma lực có thể khiến chúng ta quên đi mệt mỏi. 
Giọng nói của Trịnh Tự vô thức trở nên dịu dàng, “Chúng ta cùng về trường đi.”
Biệt thự nằm trên sườn núi Kim Châu Phong, hơn nữa chủ nhà có xe riêng, bình thường chẳng có mấy xe lên đây.

Khách mời hôm nay đều có tài xế trong nhà, hoặc tự lái xe, hoặc đi nhờ xe của bạn bè đến.
Giang Thu Thu bắt xe lên đây, lúc này muốn bắt xe về lại không hề dễ dàng, nghe vậy bèn gật đầu, “OK.”
Trịnh Tự tự lái xe đến, Giang Thu Thu đi cùng anh đến bãi đậu xe.

Kết quả là còn chưa thấy xe của Trịnh Tự, cô đã bị một chiếc xe thể thao màu bạc hào nhoáng đậu cách đó không xa làm lóa mắt trước.
Đôi khi sự chênh lệch giữa người và người đúng là còn lớn hơn giữa người và chó.
Rõ ràng đều là thế hệ vừa mới tới tuổi có thể lấy bằng lái, có người (Giang Thu Thu) còn chưa kịp thi bằng lái đã xuyên không, có người đã lái chiếc xe thể thao triệu tệ.
Đây là lần đầu tiên Giang Thu Thu thấy tận mắt chiếc xe thể thao sang trọng như vậy, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Phải nói rằng phong cách khoe khoang này rất quen thuộc.
Trịnh Tự thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao bèn hỏi: “Thích à?”
“Bậy bạ, sao mình có thể thích kiểu xe này cơ chứ.” Giang Thu Thu đáp trả chua ngoa, “Rõ ràng là ghen tị mà!”
Trịnh Tự khẽ cười.
“Có điều…” Giang Thu Thu tạm dừng như đang trầm ngâm, “Sao mình có cảm giác đây là chiếc xe mà Trịnh Thanh Xuyên sẽ thích thế nhỉ?”
Một trong những tag hình tượng của quý công tử Trịnh Thanh Xuyên mười năm sau là từ nhỏ đã ngồi siêu xe, thậm chí không biết đi phương tiện giao thông công cộng.

Là một fan cũ, Giang Thu Thu vẫn hiểu một chút về sở thích của anh bạn chồng cũ. 
Cô vừa dứt lời, Trịnh Tự đã nhìn cô với vẻ mặt quái dị, nói: “Đó là xe của Trịnh Thanh Xuyên.”
Giang Thu Thu: “… Quả nhiên là cậu ta.”
Xem ra anh bạn chồng trước có ít nhất một hình tượng là thật.

Vậy mà Giang Thu Thu lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Trịnh Tự nhìn cô ấy bùi ngùi rồi lại thở dài, không hiểu sao anh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại có chút tò mò, “Tại sao cậu… có vẻ như hiểu rất rõ về Trịnh Thanh Xuyên?”
Giang Thu Thu không hề nao núng, “Vì nội tâm của trẻ trâu đã được viết hết lên trên mặt rồi.”
Trịnh Tự suy nghĩ theo cách nghĩ của cô ấy, cũng phải thừa nhận rằng cô ấy nói đúng. 
Vừa nói xong, cô thấy trẻ trâu và bạn của trẻ trâu cũng đi đến bãi đậu xe, đang mở cửa chuẩn bị lên xe.
“Này trẻ… E hèm, Trịnh Thanh Xuyên!” Giang Thu Thu thấy vậy vội vàng hét lên: “Đợi đã ——”
Trịnh Thanh Xuyên quay đầu lại theo tiếng gọi, nghi ngờ nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Trịnh Tự đứng bên cạnh cô.

Cậu vô thức đứng thẳng lưng, trưng bản mặt cau có ra, “Gì?”
Giang Thu Thu hỏi: “Không phải lúc nãy cậu uống rượu sao? Sao lại còn lái xe?”
“Chỉ uống chút rượu cocktail thôi.” Trịnh Thanh Xuyên không hề bận tâm, “Không sao cả.”
Tại Trung Quốc, mãi đến năm 2010, việc lái xe khi say xỉn mới chính thức bị xử phạt.

Ở thời điểm này, các cơ quan ban ngành liên quan vẫn chưa quá khắt khe trong việc kiểm tra lái xe khi say rượu.

Rất nhiều người không thực hiện nghiêm túc, nhiều người uống chút rượu vẫn lái xe như thường. 
Trịnh Thanh Xuyên chỉ uống nửa ly rượu cocktail, hiển nhiên cho rằng chẳng sao cả.
Nhưng lời này đã lọt vào tai Giang Thu Thu.
Khoan nói đến việc kiểm soát tình trạng lái xe khi say rượu nghiêm khắc cỡ nào ở thời đại trước khi cô xuyên không đến đây.

Uống rượu bia thì không lái xe đã là một lẽ thường tình của mọi người.
Phải biết rằng Trịnh Thanh Xuyên của mười năm sau lại là đại sứ tuyên truyền công ích không được lái xe sau khi uống rượu! Người được mệnh danh là sau khi lấy bằng lái vẫn chưa từng đụng đến xe trong tình trạng say rượu!
Tên thánh bịp này còn gì hay hơn không?!
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Bạn Thanh Xuyên à, lái xe sau khi uống rượu rất nguy hiểm.

Nơi này còn là đường núi, tôi nghĩ trước mắt bạn nên ngồi xe của người khác về sẽ tốt hơn.”
Trịnh Thanh Xuyên khó hiểu nhìn cô, “Cậu lo lắng quá mức thế? Chỉ có hai ngụm rượu thôi mà…”
Giang Thu Thu gần như lao tâm khổ trí vì tương lai sự nghiệp của chồng cũ.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Bạn học, bạn có từng nghe qua câu: Có hàng nghìn con đường, an toàn là trên hết, lái xe không đúng mực, người thân tuôn dòng lệ…”
Khi nói đến “Người thân tuôn dòng lệ”, cô còn lặng lẽ quay đầu nhìn Trịnh Tự.
Trịnh Tự: “…”
Trịnh Thanh Xuyên: “…”
Trịnh Thanh Xuyên tối sầm mặt, nảy sinh cảm giác xấu hổ khó diễn tả.

Cậu đang định chửi ầm lên thì nghe thấy Trịnh Tự bỗng lên tiếng: “Đã uống rượu thì đừng lái xe, trước mắt ngồi xe tôi về đi.”
Trịnh Thanh Xuyên nuốt xuống mấy câu chửi đã lên đến miệng, kinh hãi tiêu hóa hết lời nói của Trịnh Tự một hồi mới miễn cưỡng đáp: “Được rồi, nể mặt ông đấy.”
Ông bạn bên cạnh cậu nhút nhát giơ tay lên, “Thật ra thì tôi không có uống rượu…” 
“Im mồm!” Trịnh Thanh Xuyên trợn mắt nhìn cậu ta, “Không uống rượu thì tôi cũng sẽ không cho ông chạm vào xe thể thao của tôi.” 
Trịnh Tự lại thờ ơ nhìn bọn họ, ném chìa khóa cho bạn của trẻ trâu, “Vậy cậu lái xe đi.” 
Cậu ấy lên án Trịnh Thanh Xuyên bằng ánh mắt oán hận: Ông xem Trịnh Tự kìa, người ta đâu có bị chập mạch như ông.
Trịnh Thanh Xuyên vẫn dửng dưng, “Chiếc xe nhỏ tồi tàn của ông ấy có giống như xe thể thao không?” 
Giang Thu Thu còn chẳng có nổi chiếc xe ô tô cũng nhìn Trịnh Thanh Xuyên đầy oán hận, cảm thấy mình như bị xúc phạm.
Thành công khiến Trịnh Thanh Xuyên thoát khỏi lịch sử tăm tối lái xe sau khi uống rượu, Giang Thu Thu vừa nghĩ tới mười năm sau, trong nội dung kiểm soát bình luận của fan trẻ trâu “Đại sứ phản đối lái xe sau khi uống rượu lấy mình làm gương” có một chút công lao của mình, cô nhất thời cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trên ngực cô chỉ mới tám tuổi càng tươi rói hơn. 
Bốn người lên xe, bạn của Trịnh Thanh Xuyên lái xe, Trịnh Thanh Xuyên ngồi ghế phụ, Trịnh Tự và Giang Thu Thu ngồi ghế sau.
Cậu bạn nhìn cách phân bổ chỗ ngồi, sau đó lại nhìn sang ba người nam thanh nữ tú vô cùng bắt mắt, cậu bạn càng ấm ức hơn, “Đột nhiên tôi cảm thấy mình giống như thằng tài xế vậy.” 
Giang Thu Thu ân cần dạy dỗ, “Không được kiêu căng nhé.”
Cậu phải biết rằng mười năm sau, có rất nhiều người muốn mở cửa xe cho hai người này mà không có cơ hội đâu.
Cậu bạn: “…” Chuyện này có gì đáng để kiêu căng?
Chiếc xe nhỏ màu trắng chạy xuống đường núi quanh co một cách vững vàng.

Giang Thu Thu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim Châu Phong có tầm nhìn rất tốt, nhìn từ sườn núi đến chân núi có thể thấy hơn phân nửa phong cảnh Châu Xuyên.

Màn đêm dày đặc, nhìn ra xa có thể thấy cả thành phố đang rực sáng, hội tụ thành một biển sao rực rỡ và hùng vĩ trong đêm tối.
Ngược lại, bầu trời đầy sao đang bị ô nhiễm ánh sáng và bụi mù lại thưa thớt, chỉ còn lại một màu đen u ám, trời và đất như bị đảo lộn.  
Ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà tràn vào trong mắt Giang Thu Thu qua cửa kính xe.

Đây là lần đầu tiên cô đến Kim Châu Phong, cũng là lần đầu tiên cô được ngắm thành phố Châu Xuyên của mười năm trước từ góc độ này.
Cô không khỏi cảm thán, “Châu Xuyên đẹp quá.”
“Ừ.” Trịnh Tự ngồi bên cạnh cô, nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô.

Khuôn mặt của cô phản chiếu lên cửa kính xe, biển đèn dâng trào mãnh liệt như sóng lòng, anh nói: “Rất đẹp.”
“Sau này sẽ còn đẹp hơn!” Giang Thu Thu đột nhiên siết chặt tay, hào hứng nói: “Mình tin chính phủ của Châu Xuyên sẽ tiếp tục hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Đại hội Đảng lần thứ 17, kiên trì cải cách và mở cửa, thúc đẩy phát triển khoa học, xúc tiến xã hội hài hòa.

Sau này chắc chắn có thể xây dựng Châu Xuyên thành một xã hội bậc trung một cách toàn diện!” 
Trịnh Tự: “…”
Hai người ngồi đằng trước giật khóe miệng.

Trịnh Thanh Xuyên không nhịn được nữa bèn nói móc: “Thi đại học tạo khủng hoảng tâm lý cho cậu đến vậy à?”
“Cậu không hiểu đâu.” Giang Thu Thu vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xa xăm, “Chính phủ Châu Xuyên là một chính phủ có tầm nhìn ra trông rộng và quyết đoán.

Sau này Châu Xuyên sẽ càng phát triển hơn.”
Trịnh Thanh Xuyên nghĩ ngợi rồi hỏi nghiêm túc: “Trên người cậu có gắn máy nghe lén à?”
Lúc này bọn họ đã đến chân núi.

Dưới chân núi của Kim Châu Phong là một làng đô thị đông đúc, đường đi nhỏ hẹp và gập ghềnh, nơi nào cũng lộn xộn.
Ánh mắt của Giang Thu Thu dần trở nên si dại bởi cảm xúc lúc nãy, nói trong sự chua xót: “Nếu có tiền, mình sẽ mua hai căn nhà ở đây.”
Lần này đến lượt cậu bạn tài xế hết hồn, “Đưa tiền cho tôi không phải tốt hơn sao? Tại sao phải chà đạp nó như vậy?” 
Mọi người đều biết khu vực chân núi Kim Châu Phong này là một vùng hoang vu.

Do là nơi tập trung làng đô thị, hoàn cảnh xung quanh rất nghèo nàn, chỉ có những người không có điều kiện kinh tế mới sống ở đây.

Chỉ cần một nghìn tệ là có thể thuê một căn nhà nhỏ ba phòng ở đây.
“Haiz.” Giang Thu Thu thở dài, ngược lại không cảm thấy kỳ lạ.

Suy nghĩ của cậu bạn tài xế là suy nghĩ chung của hầu hết mọi người ở thời điểm này.

Tuy biệt thự trên sườn núi của Kim Châu Phong xa hoa, nhưng đó là do bản thân nó định vị như vậy.
Làng đô thị ở chân núi Kim Châu Phong đã bị lãng quên mãi đến năm 2010.

Đến hai năm sau, chính phủ Châu Xuyên hưởng ứng lời kêu gọi của cả nước, quy hoạch thành một khu công nghiệp cao, cả mảnh đất như dậy sóng theo lời kêu gọi.
Đúng như câu nói: Hôm nay bạn lạnh lùng và xa cách với tôi, ngày mai tôi sẽ khiến bạn không bám víu nổi. 
Đáng tiếc Giang Thu Thu chẳng thể nói được gì, cũng chẳng làm được gì.

Cô không chỉ nghèo kiết xác, mà còn đang sống chui.
Đến lúc này, cô phải chửi ông thần xuyên không một lần nữa: Quyền lực của trẫm đâu?
Cậu bạn tài xế vẫn còn nghi ngờ về suy nghĩ trên trời của Giang Thu Thu.

Trịnh Tự lại nhìn sang Giang Thu Thu, khẽ hỏi: “Cậu đánh giá cao nơi này?”
“Ừ.” Giang Thu Thu gật đầu, khó mà nói rõ ràng, chỉ tay về một nơi rất xa và nói: “Chẳng phải quảng trường Kim Châu sắp được xây dựng ở đó sao? Mình cảm thấy đó là một tín hiệu.”
Nơi mà cô chỉ là hướng của pho tượng Kim Châu Phong, một trong những thắng cảnh của thành phố Châu Xuyên ở mười năm sau.
Quảng trường Kim Châu là một dự án được chính phủ Châu Xuyên công bố vào năm 2007, dự kiến xây dựng một quảng trường điêu khắc dưới chân núi Kim Châu Phong.

Vì là dự án độc lập và không có công bố đồng tài trợ nào khác, mọi người chỉ coi nó như một cơ sở du lịch trực thuộc Kim Châu Phong.
Cho đến khi có công bố quy hoạch khu công nghệ cao vào năm 2010, nhiều người mới từ từ nhận ra thì ra quảng trường Kim Châu của ba năm trước là một tín hiệu.
Cậu bạn tài xế “Xì” một tiếng, “Quảng trường Kim Châu mà coi là tín hiệu cái gì, đó chẳng phải để quảng bá du lịch Kim Châu Phong sao? Dù có nhiều khách du lịch hơn trước đây thì sao, cũng chỉ là du lịch nông nghiệp* kiếm thêm chút tiền mà thôi…”
*Du lịch nông nghiệp: Là một loại hình du lịch tạo ra sản phẩm du lịch phục vụ du khách chủ yếu dựa vào nền tảng của hoạt động sản xuất nông nghiệp.
Giang Thu Thu không phản bác cậu ấy, đó là suy nghĩ xu thế tại thời điểm này.

Thật ra nếu không xuyên không, chưa chắc cô có thể dự đoán được quảng trường không có đồng tài trợ nào sẽ là tiền đồn cho một khu vực phát triển hùng mạnh.
Cô chống khuỷu tay lên thành cửa kính xe, lòng bàn tay chống cằm, buồn rầu nói: “Phát triển du lịch nông nghiệp ở đây cũng được mà.”
Dù gì phải chiếm một mảnh đất trước rồi bàn tiếp.
“Cậu nói đúng.” Trịnh Tự chợt lên tiếng, “Vậy thì phát triển du lịch nông nghiệp ở đây đi.”
Giang Thu Thu ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Tự đang cúi nhìn cô, “Tôi cũng cảm thấy đó là một tín hiệu.”
Giang Thu Thu:!
Cô giật mình, chợt nghĩ tới lúc không có ai đếm xỉa tới khu công nghệ cao sau này, một trong những huyền thoại đầu tư là ông trùm vốn mạo hiểm Trịnh Tự, đã vô cớ mua một miếng đất rộng dưới chân núi Kim Châu Phong khi còn đang học đại học, được gọi là phát triển —— du lịch nông nghiệp!
Rất phèn!
Nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền!HẾT CHƯƠNG 16.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui