Hẹn Ước Mười Năm


Trịnh Thanh Xuyên hoảng hốt.

Nhìn vào hình nền điện thoại của Giang Thu Thu, đầu cậu như sắp nổ tung, trong tích tắc thoáng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Lẽ nào Giang Thu Thu vẫn luôn âm thầm thèm thuồng cậu?!
Lại còn phát rồ photoshop ảnh của cậu để làm màn hình khóa!
Bà thím này muốn hại chết cậu à? Khó khăn lắm cậu và Trịnh Tự mới hóa giải hiềm khích trước đây, nhưng không ngờ lại thành công cốc vì Giang Thu Thu!
… Có điều tấm hình mà Giang Thu Thu photoshop cũng ổn áp phết.

Cậu phải nghĩ cách lén tải xuống mới được.

Trong chớp mắt, Trịnh Thanh Xuyên đã có quyết định, lập tức tỏ vẻ trung trinh, nhìn Trịnh Tự vô cùng kiên định, “Chú yên tâm.

Dù thím dùng thủ đoạn gì, thím sẽ không chiếm được cháu đâu.”
Trịnh Tự nhìn cậu ta một cách nghẹn ngào.
Trẻ trâu cái gì cũng tệ, chỉ được khả năng tấu hài là nhất.

Xem ra trời sinh phải bước vào giới giải trí.

Trịnh Tự không giống như Trịnh Thanh Xuyên.

Lúc nhìn thấy màn hình khóa, trong lòng anh đã có suy đoán.
Tuy người trong màn hình khóa là chân dung của Trịnh Thanh Xuyên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện người trong hình trưởng thành hơn nhiều.

Đó không phải là sự trưởng thành chỉ nằm ở vẻ bề ngoài, mà là cảm giác được mài giũa qua thời gian, bộc lộ từ trong ánh mắt.
Hơn nữa, tạo hình của nhân vật, tư thế, bố cục hình ảnh và ánh sáng đều vô cùng chuyên nghiệp, chẳng khác gì quảng cáo của minh tinh.
Trịnh Tự biết rất nhiều nữ sinh đều thích lấy minh tinh làm hình nền điện thoại, kết hợp với lời kể của Giang Thu Thu về Trịnh Thanh Xuyên của năm 2018 là một siêu sao siêu nổi tiếng, lý do màn hình khóa của cô ấy là Trịnh Thanh Xuyên không hề khó đoán.
Dù là vậy, điều đó không có nghĩa Trịnh Tự không có bất kỳ suy nghĩ nào.

Mười năm sau, anh ở trong lòng Giang Thu Thu không bằng Trịnh Thanh Xuyên sao?
Trịnh Tự nhìn Trịnh Thanh Xuyên bằng ánh mắt thâm trầm.
Trịnh Thanh Xuyên: !!!!
“Sắp thi cuối kỳ rồi, cháu phải về học bài đây.

Tạm biệt chú.” Lần đầu tiên, Trịnh Thanh Xuyên nóng lòng muốn thoát khỏi tầm mắt của Trịnh Tự.

Cậu đứng thẳng lưng, giả vờ bình thản di chuyển về phía cánh cửa, chầm chậm rời khỏi phòng trong ánh nhìn chăm chú, rõ ràng rất bình tĩnh nhưng lại rất khủng bố của Trịnh Tự.
Một lúc sau, cậu lại rụt rè ló đầu vào thăm dò, nhắc nhở: “Suýt nữa quên mất.

Hình như cậu của cháu đang dò la khắp nơi xem vụ việc tham nhũng có phải do chú cung cấp manh mối cho cháu biết không.

Dù sao đi chăng nữa, cháu sẽ không khai ra chú.

Không biết ông ấy có đến tìm chú không, chú để ý chút nhé.”
Cậu nói thật nhanh rồi rụt đầu về, bỏ chạy mất tăm.
Vì vậy, lúc Trịnh Tự định hỏi về manh mối của vụ việc tham nhũng có liên quan gì đến anh đã không thấy người đâu.

Nhưng ngay lúc này, chuyện của Hứa Huy Hàng không quan trọng với anh.
Trịnh Tự nhìn chiếc điện thoại với màn hình tràn viền cực lớn trên tay, nghĩ ngợi một lát rồi gửi tin nhắn cho Giang Thu Thu: 【Thu Thu, điện thoại của em đã về rồi.

Anh mang qua cho em nhé.】
Giang Thu Thu nhanh chóng trả lời: 【Em đang ở trước hội trường.】(EbookTruyen.Net)
.
Lúc Trịnh Tự đến trước hội trường thì thấy Giang Thu Thu đang ngồi bên cạnh Hồ Mây, ngẩn người nhìn hồ nước.

Cô vẫn mặc quần áo của tối hôm qua, sắc mặt hơi tái nhợt, có lẽ cũng thức trắng đêm.
Trịnh Tự bỗng cảm thấy căng thẳng, bước tới, “Thu Thu.”
“Đàn anh.” Giang Thu Thu đứng lên, nhìn Trịnh Tự trông còn hốc hác hơn cô, viền mắt đỏ hoe, nói: “Anh làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?”
“Không ngủ được.” Trịnh Tự buồn cười, nhưng trong miệng lại thấy cay đắng, “Anh đang suy nghĩ về chuyện em nói.”
Giang Thu Thu chớp mắt, “Anh đã hiểu hết chưa?”
Trịnh Tự lắc đầu, “Hiểu rồi, nhưng cũng không hiểu.”
Lời nói của anh hơi mâu thuẫn, nhưng Giang Thu Thu lại có thể hiểu được.
“Điện thoại của em.” Trịnh Tự đưa chiếc điện thoại Apple cho cô, rốt cuộc vẫn phải bật cười, “Nếu những gì em nói là thật, đây cũng là điện thoại Apple trong tương lai sao?”
“Vâng, đây là điện thoại Apple thế hệ thứ tám iPhone 8 Plus.

Màu của vỏ sau này gọi là vàng hồng, là màu mà con gái thích nhất, rất khó giật được.” Giang Thu Thu vừa nói, vừa nhận lấy điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, cô đã quen dùng bàn phím cơ.

Lúc này cầm trên tay điện thoại thông minh màn hình tràn viền, cô lại có chút không quen, cười nói: “Bộ nhớ của điện thoại này là 256GB, trị giá hơn bảy nghìn tệ, không ngờ tới phải không?”
Vẻ mặt của Trịnh Tự hơi kinh ngạc, đúng là không ngờ tới.
Bộ nhớ điện thoại của năm 2008 đều dùng đơn vị MB, dung lượng của ổ cứng di động chuyên dụng mới được tính bằng GB.

Bộ nhớ 256GB đúng là một dữ liệu lưu trữ vô cùng ấn tượng.
Dĩ nhiên, mức giá hơn bảy nghìn tệ cũng rất kinh hoàng.

Điện thoại xịn của bây giờ cũng chỉ hơn một nghìn tệ.

Điện thoại hai nghìn tệ trở lên đã là hàng siêu đắt tiền.
Trên thực tế, khi sản phẩm iPhone 4 vượt thời đại ra mắt thị trường đã có giá bán hơn bốn nghìn tệ, trong mắt mọi người đã là một con số rất lớn.

Thậm chí còn xuất hiện bản tin thời sự có một số người bán thận mua điện thoại, được gọi là “Điện thoại thận”.
Trong mắt mọi người của năm 2008, chiếc điện thoại hơn mười nghìn tệ có lẽ chẳng khác gì khùng điên.
Trịnh Tự hỏi: “Bên trong điện thoại thì sao? Nó như thế nào? Thợ sửa điện thoại không thể bẻ khóa màn hình khóa.”
“À, em đã thiết lập tính năng mở khóa bằng vân tay, hơn nữa hệ thống iOS rất khó bẻ khóa.

Dù ở năm 2018, các thợ thông thường cũng không thể mở ra.” Giang Thu Thu vừa tiếp tục giới thiệu với anh, vừa nhấn vào nút Home trên điện thoại, màn hình đã sáng lên.
Hình nền trên màn hình khóa hiện lên.
Giang Thu Thu: “…”
Trịnh Tự lạnh lùng nhìn cô, “Thì ra em còn là fan của Thanh Xuyên.”
“Tuổi trẻ khờ dại!! Thật đó, trước đây em không hề biết bộ mặt thật của cậu ấy.

Em cũng là nạn nhân bị hình tượng minh tinh lừa gạt!!” Giang Thu Thu nghiêm túc đổ thừa, nhanh chóng điền mật mã, đi vào màn hình chính của điện thoại.

Trên màn hình chính là các ô vuông nhỏ được sắp xếp ngay hàng thẳng lối mà trước giờ Trịnh Tự chưa từng thấy qua.

Tuy nhiên, thứ đầu tiên Trịnh Tự chú ý không phải là những ô vuông này, mà là ảnh nền của màn hình chính.

Đó là hình ảnh của một người đàn ông đẹp trai khác.
Trịnh Tự nhìn Giang Thu Thu, “Đây lại là ai vậy?”
Giang Thu Thu: “…” Là một anh chàng khác đã từng là chồng cô.

Giang Thu Thu không biến sắc, “Đó là tự có trong điện thoại, em bị ép buộc sử dụng, thật đó.”
Cô nói quá tự nhiên đến nỗi Trịnh Tự không tìm ra được sơ hở, đành phải lắc đầu trong bất lực, giả vờ chấp nhận cách giải thích này.

Giang Thu Thu nhanh chóng đá sang chuyện khác, “Để em giới thiệu cho anh những app này… À, đó là ứng dụng.”
Cô giới thiệu sơ lược những ứng dụng trên màn hình điện thoại.

Nhưng do những app này vẫn chưa ra đời ở thời này, điện thoại cũng không thể truy cập mạng của hiện tại, vì vậy những ứng dụng đều không thể tải được sau khi mở lên.

Giang Thu Thu đã sớm lường trước được, không bận tâm cho lắm.

“Tất cả là vậy đó, bây giờ anh đã tin em rồi chứ?”
“Ừ.” Một chiếc điện thoại khoa học tiên tiến vượt thời đại ở trước mặt.

Dù Trịnh Tự có nghi ngờ đến đâu cũng phải chấp nhận lời nói của Giang Thu Thu đều là thật.
“Có thể mở hình lên không?” Trịnh Tự chợt hỏi.

Anh học hỏi rất nhanh, lúc nãy nhìn Giang Thu Thu giới thiệu đã hiểu sơ giao diện hoạt động của điện thoại thông minh.

Anh để ý thấy Giang Thu Thu đều nhấp vào những ô vuông khác một lần, chỉ né tránh ô vuông có tên là “Hình ảnh”.

Anh vừa nói, vừa duỗi tay nhấp vào biểu tượng đó.

Vì sự việc diễn ra quá đột ngột, album của điện thoại đã được mở ra ngay khi Giang Thu Thu kịp nhận ra.
Album không cần kết nối mạng Internet vẫn có thể xem được.

Hiện ra trước mắt Trịnh Tự là một đống hình ảnh của các trai đẹp mơn mởn.

Tuy hình hơi nhỏ, nhưng rõ ràng đều là hình của nhiều người đàn ông khác nhau.
Trịnh Tự: ?
Giang Thu Thu: !
Đệch, hậu cung của cô đã bị bại lộ!
Giang Thu Thu tỏ vẻ ngay thẳng, “Cái này là tải từ trên mạng xuống, dùng để nghiên cứu kỹ thuật chụp hình.

Anh nhìn kỹ đi, có phải chụp rất đẹp không? Rất chi tiết, rất đáng để nghiên cứu.”
“Hửm?” Trịnh Tự lườm cô, tiện tay nhấp vào phân nhóm “Bộ sưu tập ảnh” bên trong.

Sau đó, anh đã thấy một danh sách siêu dài.
Danh sách được đặt tên: Chồng 1, chồng 2, chồng 3, chồng 4… Chồng 13.
Tận 13 anh chồng?!
Trịnh Tự: “…”
Giang Thu Thu: “…”
Trịnh Tự từ từ quay đầu nhìn cô, “Đây cũng là tự có trong điện thoại?”
Giang Thu Thu quyết tâm nói xàm: “Có thể là trong điện thoại đã bị virus.”
“Vậy sao?” Ngón tay thon dài của Trịnh Tự nhấp vào màn hình, mở lần lượt mười bộ sưu tập ảnh ra.

Khuôn mặt của anh không có biểu cảm gì.

Thế nhưng khi mở từng bộ sưu tập ảnh ra, từng trai đẹp xuất hiện trong tư thế khác nhau, trong đó còn có một số hình ảnh hơi trần trụi.

Giang Thu Thu cảm thấy bản thân như bị đưa ra xét xử công khai.

Cô lấy hai tay che mắt mình, sống chết mặc bay, “Được rồi, em thừa nhận những người đó đều là idol trong lòng mà em thu thập được.

Thế nhưng em chỉ chọn 13 anh thôi, thật sự không nhiều.

Em từng thấy có một người chị em chọn hơn 80 anh đấy!”
Cô nói xong thì đợi Trịnh Tự cười nhạo mình, nhưng sau một hồi vẫn không có âm thanh của Trịnh Tự.
Đừng nói là phát cáu đến mức câm nín rồi nhé?
Giang Thu Thu âm thầm hé tay ra, thấy Trịnh Tự vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, khuôn mặt bình thản không khác gì thường ngày.

Thế mà không hiểu tại sao Giang Thu Thu lại cảm nhận được sự dịu dàng trong lòng anh.
Cô cúi xuống nhìn mới phát hiện, lúc này Trịnh Tự đang mở hình của “Chồng 7” ra.
Chồng 7 là thứ hạng của Trịnh Tự trong hậu cung của Giang Thu Thu.
Mặc dù bị xếp hạng 7, đó không phải là vì sáu người trước đẹp trai hơn anh, mà là vì Trịnh Tự không thuộc giới giải trí, ít dính scandal và cũng không chụp ảnh nhiều, nghiễm nhiên không được Giang Thu Thu ưu ái lâu dài.
Trong album chỉ có vài ba tấm hình, tất cả đều là do Giang Thu Thu tải xuống từ các bản tin Tài chính & Kinh tế, cùng với các buổi phỏng vấn của Trịnh Tự.
Trịnh Tự trong hình trông cao quý, lạnh lùng, khí phách kiên định, khác hẳn với Trịnh Tự 18 tuổi.

Nhưng khi nhìn kỹ lại có nét giống nhau.
“Thu Thu.” Trịnh Tự ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt anh ngập tràn sự kiên định.

Vì đã có quyết định, khóe miệng cũng nở nụ cười, “Anh nghĩ không thành vấn đề.”
Giang Thu Thu ngẩn người, “Không thành vấn đề gì cơ?”
“Dù em đến từ thời đại gì.” Giọng nói của Trịnh Tự chậm rãi, có khả năng khiến người ta tin tưởng, “Tất cả đều không thành vấn đề.

Ở lại bên cạnh anh, chúng ta sống chung với nhau, nhìn anh từ từ trở thành dáng vẻ như trong hình có được không?”
Ánh mắt của anh dịu dàng, dần dần thấm đượm bóng hình phản chiếu của thiếu nữ, “Anh cũng muốn nhìn em từ từ trở thành dáng vẻ 20 tuổi, 25 tuổi, 28 tuổi.”
Cô không phải không nghĩ đến.
Giang Thu Thu có cảm giác trái tim của mình như được bao bọc trong đôi mắt ấm áp mà ướt át của anh.

Suýt nữa cô đã gật đầu đồng ý, nhưng cô không thể.
Cô không quên nghịch lý thời gian đã khiến cô trằn trọc cả đêm, không quên khung cảnh Trịnh Tự cầu hôn cô ở mười năm sau.
Trịnh Tự 28 tuổi nói: “Giang Thu Thu, lấy anh nhé.”
Cuối cùng bọn họ không ở bên nhau ở dòng thời gian năm 2008.

Trên thế giới này chỉ có thể có một Giang Thu Thu.
Nếu sau tất cả, Giang Thu Thu 8 tuổi của hiện tại sẽ đến năm 2018.
Vậy thì Giang Thu Thu 18 tuổi đang trong dòng thời gian hỗn loạn sẽ đi đâu?
Giang Thu Thu nhìn Trịnh Tự, muốn nói lại thôi.
Trịnh Tự lấy chiếc nhẫn màu bạc mà mình đã cất giữ cả đêm ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Giang Thu Thu, “Anh vốn muốn để em dùng làm dây chuyền trước, nhưng bây giờ anh đã đổi ý.

Thu Thu, hãy đeo nó, chúng ta cùng đi đến năm 2018.”
Chiếc nhẫn màu bạc chạm vào đầu ngón tay của Giang Thu Thu.

Kim loại lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay khiến cô bỗng giật mình tỉnh táo lại.
“Không được, không đúng.” Ngón tay của Giang Thu Thu hơi gập lại, ngăn chặn quá trình đeo nhẫn.
Trịnh Tự ngẩng đầu nhìn cô, đây là lần thứ hai Giang Thu Thu từ chối, “Tại sao?”
Giang Thu Thu nhìn chiếc nhẫn đó, đột nhiên đã hiểu ra vấn đề luôn làm khổ cô.
Từ đầu đến cuối, trên thế giới này chỉ nên có một Giang Thu Thu.
Cuối cùng, cô và Trịnh Tự ở dòng thời gian năm 2008 sẽ không ở bên nhau.

Khả năng lớn nhất là cô sẽ quay về dòng thời gian bình thường của mình.

Bởi vì thế giới sau năm 2018 chỉ nên có một Giang Thu Thu.
Đây là câu trả lời hợp lý duy nhất.
Tuy cô không biết chuyện này là sao, xảy ra như thế nào, nhưng cô không thể nào đột nhiên xuất hiện, càng không thể nào biến mất tăm.
Cô phải đánh cược một lần, không có sự lựa chọn nào khác.
Giang Thu Thu nhìn Trịnh Tự, nói: “Đàn anh, đợi em mười năm nữa.

Đến năm 2018 hãy cầu hôn em.”
Đầu tiên, Trịnh Tự sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra suy nghĩ của cô.

Đôi mắt của anh sa sầm, siết chặt cổ tay của cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Anh không đồng ý.”
Nếu anh đồng ý, đây sẽ là một vòng lặp khép kín thời gian, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Nhưng Giang Thu Thu không biết nên giải thích như thế nào với anh, đó chẳng qua là suy đoán của cô.

Nếu là sự thật, Trịnh Tự chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bởi vì hễ là suy đoán thì có thể xảy ra sai lầm.
Mà một khi mắc sai lầm, có thể cô không phải trở lại dòng thời gian bình thường của mình, mà là hoàn toàn biến mất.
Trịnh Tự nhất định sẽ không đồng ý.
Giang Thu Thu nhìn vào đôi mắt của Trịnh Tự.

Cô nhớ lại một câu nói khác mà Trịnh Tự 28 tuổi đã nói khi cầu hôn.

Anh nói: “Giang Thu Thu, em từng nói sẽ đồng ý mà.”
Cô đã đồng ý với anh, bọn họ đã sớm có hẹn ước.
“Trịnh Tự, em sẽ quay về năm 2018.” Giang Thu Thu quyết định giấu giếm sự thật nho nhỏ này.

Cô nắm ngược lại tay của Trịnh Tự, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kiên định, “Vì vậy xin anh hãy cầu hôn em ở lễ khai giảng năm 2018.

Em sẽ ngồi trong hội trường đợi anh.”
“Ngày 1 tháng 9 năm 2018, Đại học Châu Xuyên khoa Vân Châu.

Em là tân sinh viên Giang Thu Thu ngành Tài chính.”
Nửa năm trước, khi Trịnh Tự kéo cô ra khỏi hồ nước đã từng thấy qua thẻ sinh viên của cô.

Lúc đó, anh cho rằng là do Giang Thu Thu nhờ người làm giả, viết sai ngày tháng.

Thì ra đó là thẻ sinh viên thật đến từ năm 2018.
Giang Thu Thu nói rõ từng chữ: “Tin em, nhất định phải đến đó.

Em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Trịnh Tự lại lộ vẻ cố chấp chưa từng có, “Anh không đồng ý.”
Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói, “Trịnh Tự, cuối cùng đã tìm được mày.”
Trịnh Tự quay đầu lại, thấy Hứa Huy Hàng lao đến trong cơn thịnh nộ.
Có điều chỉ trong một thời gian ngắn, tóc của Hứa Huy Hàng đã bạc đi rất nhiều.

Khí thế giống như tắt ngúm, không còn sung sức như xưa.
Trước giờ tập đoàn họ Trịnh luôn có tiếng quản lý nghiêm khắc.

Mặc dù có những đãi ngộ về tài nguyên và thăng chức cho họ hàng thân thích, thế nhưng đối với người thân phạm lỗi sẽ càng xử lý nghiêm khắc hơn.


Đó là chiêu giết gà dọa khỉ, là lời nhắc nhở cho những người thân hưởng lợi từ nhà họ Trịnh, để bọn họ biết dù có là người thân của tập đoàn họ Trịnh cũng phải nhìn trước ngó sau.
Mà Hứa Huy Hàng đã phạm vào tội rất nghiêm trọng.

Một đường dây tham nhũng đã dày công sắp đặt có thể nói là vô cùng gây sốc.

Phương án xử trí mà Trịnh Văn Hiển dành cho Hứa Huy Hàng cũng nghiêm khắc chưa từng có.
Bây giờ, Hứa Huy Hàng đã trắng tay, bị cách chức, yêu cầu bồi thường là vẫn còn nhẹ.

Từng đồng phạm của ông ta đều bị cảnh sát bắt đi.

Tuy vẫn chưa đến lượt ông ta, nhưng ông ta biết điều đó chỉ là sớm muộn mà thôi.

Mà em gái ông ta, cũng tức là mẹ của Trịnh Thanh Xuyên vẫn không chịu gặp ông ta.

Bất kể như thế nào, Hứa Huy Hàng đều đứng ngồi không yên.
Quả thật ông ta không nghĩ ra tại sao Trịnh Thanh Xuyên lại phát hiện ra chuyện của mình.

Ông ta hành động rất bí mật, Trịnh Thanh Xuyên lại chưa bao giờ động vào chuyện của công ty, làm sao có thể bắn một phát trúng đích, tìm ra chỗ hiểm của mình một cách chính xác như vậy.
Nghĩ đến gần đây mối quan hệ giữa Trịnh Thanh Xuyên và Trịnh Tự đột nhiên khá lên, trong lòng Hứa Huy Hàng bỗng chốc đã có đáp án.
Nhất định là do Trịnh Tự giở trò.
Ông ta tìm đến trường học của Trịnh Tự, trên đường đi luôn hỏi thăm tung tích của Trịnh Tự.

May mà Trịnh Tự là một người nổi tiếng trong trường, có không ít người quen biết anh.

Dưới sự truy hỏi của Hứa Huy Hàng, vừa khéo có một bạn học thấy Trịnh Tự đi về phía bên này, ông ta bèn tìm đường đến đây.

Trịnh Tự không ngờ Hứa Huy Hàng sẽ mò đến đây, khuôn mặt lạnh lùng, “Có chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Hứa Huy Hàng cười khẩy, “Trịnh Tự, mày bớt giả ngu đi.

Tại sao tao đến tìm mày mà mày còn không biết hả?”
Trịnh Tự nhớ lại những gì Trịnh Thanh Xuyên nói trước khi rời đi vào sáng sớm, hơi cau mày: “Vụ việc tham nhũng?”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt của Hứa Huy Hàng bỗng chốc lộ vẻ căm hận, “Quả nhiên là mày! Tao biết ngay mà.

Dựa vào một mình Thanh Xuyên, làm sao có thể điều tra ra được những thứ đó.

Mày đúng là đầy thủ đoạn.”
Trịnh Tự nhất thời nảy ra suy nghĩ trong đầu.
Tốc độ Trịnh Thanh Xuyên điều tra ra vụ việc tham nhũng quá nhanh.

Hơn nữa, có một số chuyện bị che giấu, chắc chắn Trịnh Thanh Xuyên không có khả năng động đến.

Trước đây, Trịnh Tự suy đoán có lẽ do Trịnh Văn Hiển đứng đằng sau hướng dẫn.

Nhưng hiện tại, Trịnh Tự đã biết lai lịch của Giang Thu Thu, kết hợp với lời nói của Trịnh Thanh Xuyên, anh đã nhanh chóng có câu trả lời.
Trịnh Tự đứng trước mặt Giang Thu Thu, ngăn cô ở đằng sau, thờ ơ nhìn Hứa Huy Hàng, “Tôi biết rồi, ông có vấn đề gì thì tìm tôi là được, chúng ta có thể từ từ đối chất.”
Ánh mắt của Hứa Huy Hàng dần dần trở nên nguy hiểm, “Trịnh Tự, mày khoan hãy đắc ý, đừng tưởng lật đổ được tao là sẽ bình yên.

Đừng quên là chó cùng rứt giậu.”
Giang Thu Thu cảm thấy không ổn, kéo lấy tay của Trịnh Tự từ đằng sau, “Đàn anh, là em…”
Ngay lúc này, Hứa Huy Hàng bỗng dưng rống lên, cuối cùng rút con dao gọt hoa quả từ trong túi áo ra, “Trịnh Tự, mày đừng tưởng rằng tao không dám làm gì!”
Ông ta cũng đã bất chấp.

Nhà họ Trịnh không buông tha cho ông ta, vậy thì ông ta cũng sẽ không để nhà họ Trịnh sống yên ổn.

Dù gì ông ta sẽ phải ngồi tù, đã làm thì làm cho trót, đâm Trịnh Tự hai nhát trước khi vào tù để nó phải nếm mùi.
Trịnh Tự và Giang Thu Thu không nghĩ Hứa Huy Hàng lại phát điên đến vậy, nhất thời không kịp phòng bị, suýt nữa bị đâm trúng.
Trịnh Tự muốn né tránh theo bản năng, nhưng lại nghĩ đến Giang Thu Thu đang đứng đằng sau, động tác của anh khựng lại một lát.

Anh nghiêng người tiến về phía trước, tay không ngăn cản Hứa Huy Hàng.
May mà từ nhỏ anh được cho đi học cách tự vệ, động tác vô cùng nhanh nhạy.

Trong tình huống đột ngột như vậy, cuối cùng anh đã gắng gượng khóa cổ tay của Hứa Huy Hàng.

Tuy nhiên, mũi dao gọt hoa quả đã sượt đến cổ tay anh, nếu đẩy thêm về phía trước sẽ đổ máu.
Giang Thu Thu giật thót tim, bật thốt lên với Hứa Huy Hàng: “Ông mau buông ra, tôi báo cảnh sát đấy!”
Hứa Huy Hàng cười nhạt, “Mày thử báo cảnh sát xem.

Để xem cảnh sát đến nhanh, hay là tao ra tay nhanh hơn.”
Mặt của Trịnh Tự không biến sắc, thậm chí càng bình tĩnh hơn, “Thu Thu, em chạy trước đi, anh có thể ứng phó.”
Nếu là bình thường, quả thật anh có thể ứng phó.

Thế nhưng hiện tại anh đã mất đi thế chủ động, để mũi dao của Hứa Huy Hàng kề sát cổ tay mình.

Có thể thấy nếu tiếp tục giằng co như thế này, tình hình của Trịnh Tự sẽ rất nguy hiểm nếu sẩy tay.
Giang Thu Thu cắn răng, đột nhiên nhìn về phía Hứa Huy Hàng, nói: “Người cung cấp thông tin cho Trịnh Thanh Xuyên không phải là Trịnh Tự, mà là tôi.”
Trịnh Tự quát lên: “Thu Thu, đừng nói bậy bạ, em mau chạy đi.”
Hứa Huy Hàng cười khẩy, “Mày nghĩ tao sẽ tin mày à?”
“Tôi còn biết chuyện khác.” Giang Thu Thu đã bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn Hứa Huy Hàng, kể rõ quá trình vụ việc tham nhũng của Hứa Huy Hàng.

Những chuyện này đều được fan của Trịnh Thanh Xuyên sắp xếp lại rồi đăng lên mạng sau này.

Trong đó còn có một số chi tiết và bằng chứng mà hiện giờ tập đoàn họ Trịnh vẫn chưa điều tra ra được.
Theo lời kể của cô, nét mặt của Hứa Huy Hàng từ từ trở nên sợ hãi.

Ông không ngờ cô gái này lại biết những chuyện đó.

Những chuyện mà trước đó tập đoàn họ Trịnh điều tra ra được không phải là toàn bộ.

Một khi những chuyện này bị đưa lên báo, ông ta mới thật sự không còn ngày trở mình.
Trịnh Tự cũng biến sắc, “Thu Thu, đừng nói nữa.”
Giang Thu Thu dừng lại, cười lạnh lùng, “Ông cứ từ từ dây dưa với Trịnh Tự đi.

Bây giờ tôi sẽ đi tìm Trịnh Thanh Xuyên, nói hết những chuyện này cho cậu ấy biết.”
Cô nói xong bèn giả vờ muốn bỏ chạy.

Quả nhiên Hứa Huy Hàng rất hoảng hốt, hất mạnh Trịnh Tự ra để đi ngăn cô lại.
Giang Thu Thu đã có chuẩn bị từ trước, đã sớm quan sát con đường bỏ chạy, định chạy đi sau khi giả vờ bị dồn ép.

Dù sao chỉ cần cởi bỏ ràng buộc của Trịnh Tự, Trịnh Tự sẽ có thể rảnh tay ngăn cản Hứa Huy Hàng lần nữa, Hứa Huy Hàng sẽ không thể đuổi kịp cô.
Cô không tin hai người họ không thắng được một mình Hứa Huy Hàng.
Kế hoạch của Giang Thu Thu rất hoàn mỹ, nhưng cô đã quên mất bên cạnh còn có một Hồ Mây, cũng bỏ qua sai lầm trong việc phán đoán không gian của mình.

Hứa Huy Hàng đã thoát khỏi Trịnh Tự, nhưng Trịnh Tự sẽ không để ông ta chạy trốn dễ dàng như vậy.

Sau đó, hai người lại lao vào nhau, gần như dính vào nhau.
Trong lúc quẫn bách, Hứa Huy Hàng bùng phát sức mạnh chưa từng có, không ngờ lại lao thẳng về phía trước.
“Cái đệch!” Giang Thu Thu không ngờ Hứa Huy Hàng lại bật xa hơn thỏ, vội vàng nhảy sang một bên.

Con đường cô chạy vốn đã rất sát Hồ Mây, bật nhảy theo bản năng và bỗng bị hụt chân khi chạm đất.

Giang Thu Thu: ??????
Cảnh tượng này hơi quen nhỉ?
Theo tiếng “Ùm”, cô đã rơi xuống nước.
“Thu Thu!!” Trịnh Tự vô cùng căng thẳng, không đếm xỉa đến Hứa Huy Hàng nữa, dứt khoát nhảy theo xuống hồ.
Nước trong Hồ Mây rất xanh, sóng nước cuồn cuộn, văng vẳng tiếng nước chảy bên tai.

Thỉnh thoảng đàn cá chép do trường nuôi bơi qua mang theo sóng nước nhẹ.

Nước hồ tanh và mặn, thành hồ bám đầy rong rêu, sờ vào rất trơn.


Không biết qua bao lâu, theo tiếng nước “Ào ào ——”, Trịnh Tự ngẩng đầu lên sau khi tìm kiếm trong hồ nước, ngơ ngác nhìn mặt hồ màu xanh, hoảng hốt hét to: “Thu Thu —— em ở đâu?”
“Thu Thu ——” Mặt hồ dần dần yên ả, không có bất kỳ dấu vết của sự vùng vẫy, cũng không có bất kỳ bóng dáng ai.
Giống như trong hồ không có bất kỳ ai, chưa từng có ai bị rơi xuống.
“Thu Thu ——” Trịnh Tự không cam lòng, lại lao xuống nước một lần nữa.
Nước hồ vào mùa đông rất lạnh, quần áo của anh đã ướt sũng, dính chặt vào người.

Sắc mặt của anh cũng tái nhợt vì bị đông cứng, nhưng anh không quan tâm, cứ lao xuống hồ hết lần này đến lần khác.
Nhưng dù anh có lao xuống bao nhiêu lần, dù anh hét cỡ nào cũng không có tiếng đáp lại.

Không có ai trả lời anh, không có bất kỳ dấu vết gì.
Cả Hồ Mây đều yên tĩnh, ngoại trừ những làn sóng khi anh lao xuống.

Ban đầu Hứa Huy Hàng còn rất sảng khoái khi thấy Giang Thu Thu rơi xuống hồ.

Nhưng thời gian trôi qua, ông ta lại không thấy Giang Thu Thu nổi lên.

Nhìn Trịnh Tự liên tục tìm kiếm và gào thét trong hồ, ông ta dần dần hoảng sợ.

Đừng nói là Giang Thu Thu chìm xuống đáy hồ đấy nhé?
Sẽ không xảy ra án mạng thật chứ?
Mặc dù ông ta cầm dao đến tìm Trịnh Tự, nhưng cũng không phải thật sự muốn lấy mạng của Trịnh Tự.

Ông ta biết người nhà họ Trịnh đều có học cách tự vệ, sợ rằng bản thân mình không thể đánh chết cậu ta.

Chủ ý của ông ta chỉ là muốn cho Trịnh Tự nếm bài học, tốt nhất có thể bị tàn tật chỗ nào đó.

Nếu thật sự xảy ra án mạng, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Ào”, Trịnh Tự lại trồi lên khỏi mặt nước.

Cuối cùng, lần này anh đã từ bỏ, bám vào thành hồ để leo lên.

Không phải anh không tiếp tục, mà là anh đã hoàn toàn hết hơi.
Đôi mắt của anh trở nên đỏ hoe, ánh mắt toát lên vẻ hiểm ác chưa từng thấy.

Hứa Huy Hàng bủn rủn chân tay, làm rơi dao xuống đất.

Ông ta cũng không thèm nhặt nó lên, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Trịnh Tự không đuổi theo ông ta, hiện giờ đó không phải là chuyện quan trọng nhất.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra.

Đáng tiếc anh đã ngâm trong hồ quá lâu, dù là Nokia nồi đồng cối đá nhất thế giới cũng không chịu nổi mà tắt ngúm.
Không thể mở nguồn, Trịnh Tự chạy đến ven đường, chặn một bạn sinh viên lại, “Bạn học, cho mình mượn điện thoại gọi chút.”
Bộ dạng nhếch nhác của anh khiến bạn sinh viên đó sợ hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra.
Trịnh Tự nhanh chóng gọi điện thoại cho Cục cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy, sau đó lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo cậu ấy lập tức tìm một đội cứu hộ chuyên nghiệp nhất đến.

Anh nói rất nhanh, đầu dây bên kia nhanh chóng hành động sau khi nhận được tin.

Trịnh Tự cúp máy, trả điện thoại cho bạn sinh viên kia, giọng nói yếu ớt, “Cảm ơn.”
Bạn sinh viên đó nghe được nội dung cuộc gọi của anh, kinh ngạc nhìn anh, “Có người rơi xuống Hồ Mây à?”
Trịnh Tự vốn định gật đầu, nhưng lại đổi ý sửa lại, “Không phải, là mình sơ ý ngã xuống, hình như… cũng đã đánh mất thứ quý giá nhất.”
“À à.” Bạn sinh viên kia thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Là cái gì vậy?”
Vậy mà lại như một thế trận lớn, vừa tìm Cục cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy, vừa tìm đội cứu hộ.
Trịnh Tự không trả lời.

Anh chỉ quay về bên cạnh Hồ Mây trong bộ quần áo ướt sũng.

Hồ Mây rất tĩnh lặng như lúc bình thường trước đây.

Cũng không ai biết trong hồ có cái gì.
Trịnh Tự kinh ngạc nhìn mặt hồ.

Anh có một cảm giác mãnh liệt rằng Giang Thu Thu đã không còn ở trong hồ nữa.

Bằng không thì một người đang sống sờ sờ không thể không có chút động tĩnh gì.
Anh không khỏi rùng mình, không phải vì lạnh, mà là anh không thể khống chế được.

Anh chầm chậm ngồi xuống, một tay chống trên nền đá để ngồi xuống.

Anh đã không thể đứng vững.

Những gì Giang Thu Thu từng nói dần dần hiện rõ trong đầu anh.
Cô ấy nói mình sơ ý rơi xuống hồ, sau đó lúc leo ra khỏi hồ đã là năm 2008.
Cô ấy nói mình sẽ trở về năm 2018, trở về dòng thời gian thuộc về mình.
Cô ấy còn nói ——
“Xin anh nhất định phải đến năm 2018 và cầu hôn em ở lễ khai giảng.

Em sẽ ngồi trong hội trường đợi anh.”
“Ngày 1 tháng 9 năm 2018, Đại học Châu Xuyên khoa Vân Châu.

Em là tân sinh viên Giang Thu Thu ngành Tài chính.”
“Tin em, nhất định phải đến đó.

Em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Thu Thu, anh hứa với em.

Anh sẽ chờ đến năm 2018 để cầu hôn em.
.
Giang Thu Thu đột ngột rơi xuống hồ, hồ nước lạnh ngắt lập tức nhấn chìm cô.

Ký ức nửa năm trước khi xuyên không, sau khi bước hụt rơi xuống hồ bỗng chốc ùa về trong đầu cô.
Trong cơn hoảng loạn, cô vô thức vùng vẫy tay chân, nhất thời quên mất việc mình biết bơi.

Nhưng cô vừa mới cử động thì phát hiện nhiệt độ của nước bỗng thay đổi.

Nước hồ vốn lạnh thấu xương bỗng nhiên ấm lên.

Trước mắt là một mảng màu xanh lá cây mù mịt, sóng nước cuồn cuộn mang theo vị mặn và tanh.

Giang Thu Thu sửng sốt một hồi mới có phản ứng, vội vàng bình tĩnh lại để giữ cân bằng cơ thể.

Đang định cử động, đột nhiên có một cánh tay siết chặt eo cô, sức lực rất mạnh như sợ mất đi cô.

Sau khi bắt được cô bèn lập tức ôm chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy giụa.
Đầu tiên Giang Thu Thu giật mình, nhanh chóng ý thức được chắc là Trịnh Tự nhảy xuống cứu cô.

Cô không vùng vẫy nữa, phối hợp với anh cùng nhau bơi lên, trồi lên khỏi mặt nước.
“Một tiếng “Ào ——”, hai người trồi lên mặt nước.
Bên tai vang lên giọng nói hoảng hốt của Trịnh Tự, “Thu Thu, em có sao không?…”
Đó là giọng nói mà Giang Thu Thu quen thuộc, hơi trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng khó gần.

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhận thấy giọng nói đó trầm hơn giọng cô thường nghe.

Giang Thu Thu quay sang nhìn anh.

Hai người nhìn nhau, sau đó đều sững sờ.
Ánh mắt của Trịnh Tự rõ ràng là ngây dại, “Thu Thu, có phải em đã thay đổi chỗ nào không?”
Anh nhìn kỹ lại mới phát hiện chỗ khác thường của Giang Thu Thu, tóc và quần áo của cô đều khác thường.

Rõ ràng đang là giữa hè tháng Chín, thế nhưng cô lại mặc một chiếc áo len, kiểu tóc cũng không giống như lúc nãy.

Biểu cảm của Giang Thu Thu càng suy sụp hơn, đực mặt ra suốt một phút đồng hồ mới chợt hét lên: “Đàn anh, em mới rơi xuống nước thôi mà sao anh thoáng chốc đã già nhanh thế?!!!”
Trịnh Tự: !!!! Lại nữa?
Sát thương trí mạng.
Trịnh Tự bối rối trước cảnh tượng trước mắt, nhưng trong lòng anh đã loáng thoáng đoán được chân tướng sự việc.
Dù thế nào đi nữa, bọn họ đều nảy sinh bóng ma tâm lý với hồ nước này.

Bỏ qua sự kinh ngạc trong lòng, hai người vội vàng rời khỏi hồ nước trước rồi đi lên bờ.
Hai người ướt sũng ngồi bên bờ hồ, một người trong đó còn mặc áo len mùa đông như con ngốc.

Giang Thu Thu đã nhận ra điều gì đó, cô nhìn thử cảnh vật xung quanh.

Những kiến trúc mới tinh đã bám bụi, mặt đất đã loang lổ.

Trên vành đai xanh ven đường, tất cả các cây si yếu ớt đã trưởng thành cao chót vót, cành lá sum sê, có thể chắn nắng cho cô.

Phía trên hội trường ở đằng xa có treo một băng rôn màu đỏ tươi rất lớn.

Trên băng rôn in một dòng chữ lớn màu trắng: Lễ khai giảng của tân sinh viên khóa 2018 khoa Vân Châu, Đại học Châu Xuyên.
Đến lúc này, cuối cùng Giang Thu Thu đã hoàn toàn xác định được một điều.
Cô đã trở về, trở về dòng thời gian chính xác của cô, trở về năm 2018.

Và thật may mắn, cô đã trở về đúng ngày Trịnh Tự cầu hôn cô.
Tất cả mọi thứ đã được thời gian sắp xếp từ trước.
Trịnh Tự cũng đã hiểu ra, anh nhận ra quần áo mà Giang Thu Thu đang mặc.
Đối với anh, mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng cái ngày Giang Thu Thu rơi xuống nước và biến mất đã để lại cho anh một ký ức quá sâu đậm.
Mười năm qua, anh luôn nhớ đến dáng vẻ hôm đó của Giang Thu Thu.


Từng lời cô nói đều không ngừng lặp đi lặp lại, ngày càng khắc sâu.

Thậm chí có một lần anh suýt nữa sinh ra ảo giác, chỉ cần vừa nhắm mắt là sẽ thấy Giang Thu Thu xuất hiện ngay trước mặt anh.
Dáng vẻ cô xuất hiện lần cuối trước khi biến mất giống hệt như lúc này.

—— Mặc dù người trước mặt đã bị ngâm trong nước.
Mười năm trước, sau khi Giang Thu Thu rơi xuống nước, Cục cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy và đội cứu hộ chuyên nghiệp đều tới.

Thế nhưng đúng như Trịnh Tự linh cảm, cuối cùng trong hồ không có gì để vớt lên cả.

Giang Thu Thu 18 tuổi cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.

Anh giải thích với những người xung quanh rằng Giang Thu Thu đã hết thời gian học dự thính, đã hoàn tất thủ tục rời đi.

Thời gian học dự thính của Đại học Châu Xuyên thường không kéo dài lâu, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ.

Chẳng qua mọi người ngạc nhiên vì Giang Thu Thu rời đi mà không nói với họ, cũng không chào tạm biệt gì cả, thậm chí sau đó cũng bặt âm vô tín.

Những người thân thiết với cô đều khá tức giận.

Nhưng dần dần, mọi người đều đã chấp nhận.

Mối quan hệ của lớp bọn họ khá tốt, nhưng bạn học cũng chỉ là bạn học.

Mọi người đều có cuộc sống riêng, sẽ không bịn rịn quá lâu vì sự rời đi của một người bạn học.
Sau đó, mọi người tốt nghiệp, cơ hội gặp nhau trở nên rất ít ỏi.

Mọi người càng lúc càng cách xa, bắt đầu lo toan công việc, lo toan cuộc sống, lo nhà, lo xe, lo người yêu, lo con cái, dần dà không còn nhớ rõ các bạn trong trường.
Sau này, với sự trỗi dậy của WeChat, mọi người không còn dùng QQ nữa, tạo một nhóm chat lớp mới, trong nhóm không có Giang Thu Thu.

Thỉnh thoảng khi có ai đó nhắc tới, mọi người lại sụt sùi rằng lớp chúng ta đã từng có một bạn học dự thính rất thú vị, rất giỏi giang.

Thế nhưng thời gian cô ấy ở lại quá ngắn, chỉ có một học kỳ.

Và rồi những ký ức đó dần dần cũng bị chuyện khác che lấp.

Mười năm không dài cũng chẳng ngắn, đủ để mọi người quên đi rất nhiều chuyện, ngoại trừ những chuyện từng xảy ra rất gần gũi, rất vui vẻ, rất sâu sắc.

Trên thực tế, nhiều người không có thời gian và sức lực để nhớ lại một người bạn học từng xuất hiện chớp nhoáng cách đây không lâu.
Trịnh Tự đã từng rất đau khổ.

Đôi khi anh có cảm giác mình như đang nằm mơ.

Nhưng những người xung quanh, tất cả sự việc đang diễn ra và phát triển theo hướng mà Giang Thu Thu miêu tả đều đang nhắc nhở anh rằng tất cả mọi thứ đều là thật.
Anh đã hẹn hò với một cô gái đến từ năm 2018.

Anh cứ thế thích cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất.

Cô ấy nói mình sẽ trở về năm 2018, cô ấy vẫn ở đó.

Nhưng anh lại bị bỏ lại năm 2008, bị ngăn cách bởi mười năm lịch sử dài đằng đẵng với thời gian của cô ấy.
Anh đi điều tra thông tin về Giang Thu Thu 8 tuổi, anh cũng đã điều tra được.

Thế nhưng anh biết rõ Giang Thu Thu chưa trưởng thành này vẫn chưa quen biết anh, vẫn chưa phải là Giang Thu Thu của anh.
Anh cũng biết mình không thể làm phiền Giang Thu Thu chênh lệch mình mười tuổi, không thể phá hỏng dòng thời gian của cô ấy.

Nếu không, có lẽ tất cả mọi người sẽ thay đổi.

Có lẽ người con gái thuộc về anh cũng tuột khỏi tay anh.
Anh lặng lẽ chờ đợi, để rồi sau đó không thể chống đỡ nổi phải ra nước ngoài.

Anh đến một ngân hàng đầu tư nước ngoài, rời xa thành phố quen thuộc, dồn hết sức lực vào công việc.
Anh vốn có năng lực phân tích mạnh mẽ và kỹ năng chuyên nghiệp, cùng với quá trình phát triển liên quan đến tương lai mà Giang Thu Thu nói cho anh biết trước khi biến mất, việc đầu tư của anh gần như chưa bao giờ thất thủ.

Người trong ngành nói anh có “Đôi mắt có thể nhìn trước tương lai”.
Nhưng thật ra anh không thấy gì cả.

Anh không thấy cô gái của anh đã đi đâu, đang làm gì.

Không thể thấy, không dám thấy.
Anh không biết khi nào Giang Thu Thu sẽ xuyên không về lại đây, anh chỉ có thể nhớ mãi lời dặn của cô ——
“Xin anh nhất định phải đến năm 2018 và cầu hôn em ở lễ khai giảng.

Em sẽ ngồi trong hội trường đợi anh.”
“Ngày 1 tháng 9 năm 2018, Đại học Châu Xuyên khoa Vân Châu.

Em là tân sinh viên Giang Thu Thu ngành Tài chính.”
“Tin em, nhất định phải đến đó.

Em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Cuối cùng, anh đã đợi được đến ngày này.
Nhưng lại trơ mắt nhìn Giang Thu Thu bị lời cầu hôn của anh làm hoảng sợ, bỏ chạy ra ngoài.
Giây phút khi thấy Giang Thu Thu lại rơi xuống hồ, trái tim của anh suýt nữa ngừng đập.
May mắn thay, lần này cô không biến mất nữa.
Có điều…
Trịnh Tự nhìn áo len trên người Giang Thu Thu và vẻ mặt chết lặng.
Nói đúng ra, không phải Giang Thu Thu không biến mất nữa, mà là trở về sau khi biến mất.
Dựa vào IQ của Trịnh Tự và nghiên cứu của anh về nghịch lý không gian – thời gian trong những năm qua, anh đã nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và kết quả.

Lúc nãy khi anh cầu hôn, Giang Thu Thu vẫn còn là Giang Thu Thu của bình thường, vẫn chưa xuyên không.

Do bị anh dọa sợ phải bỏ chạy, ngã xuống hồ nước nên mới trở về năm 2008.
Rồi hiện tại, người mà anh kéo lên mới là Giang Thu Thu xuyên không từ năm 2008 về.
Đây là một vòng lặp thời gian khép kín, cuối cùng bây giờ mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Trịnh Tự vẫn còn sợ hãi, tim đập nhanh như đánh trống, nhìn kỹ Giang Thu Thu, sau một hồi mới thử mở miệng thăm dò: “Thu Thu, em đã trở lại đúng không? Em còn nhớ anh không?”
Giang Thu Thu cũng kinh ngạc không kém Trịnh Tự.

Cô nghĩ mình có thể trở về đúng dòng thời gian, nhưng không ngờ dưới hình thức và thời điểm này.

Chuyện này có quá trùng hợp, quá máu chó không?!!!
Trong lúc còn ngây người, cô đã điểm lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong đầu.

Phản ứng đầu tiên của cô là Trịnh Tự 18 tuổi sẽ làm gì?
Anh nhìn thấy cô rơi xuống nước, sau đó không tìm thấy cô, có lẽ anh sẽ rất lo lắng và đau buồn.

Trong tích tắc, cô còn nổi hứng bốc đồng muốn quay về, xem liệu mình có thể về lại năm 2008 để tìm anh không.
Thế nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trịnh Tự trước mặt chính là Trịnh Tự của cô.
Lúc cô rơi xuống nước, anh đã tận mắt chứng kiến, đã rất đau lòng và lo lắng.

Anh đã đợi suốt mười năm, cuối cùng mới đợi được đến bây giờ.

Cuối cùng, bọn họ đã gặp nhau ở đúng dòng thời gian.
Tuy nhiên.
Giang Thu Thu mếu máo nói: “Xin lỗi đàn anh…”
Trịnh Tự tưởng cô xin lỗi về chuyện rơi xuống nước, đang định nói không sao thì nghe thấy cô khóc nấc lên, “Em biết em không nên như vậy, em biết anh đã đợi em mười năm.

Nhưng đối với em, chuyện này vừa mới xảy ra vào mười phút trước…”
Trịnh Tự không hiểu, “Cho nên?”
“Mười phút trước, anh chỉ mới 18 tuổi thôi.” Giang Thu Thu ngửa mặt lên trời khóc, “Đàn anh, anh cho em thêm mười phút để em làm quen với bộ dạng hiện giờ của anh nhé.”
Trịnh Tự: “…”
.
Lễ khai giảng của tân sinh viên khóa 2018, khoa Vân Châu của Đại học Châu Xuyên đã bị gián đoạn bởi màn cầu hôn bất ngờ của Trịnh Tự.

Thấy Giang Thu Thu và Trịnh Tự cùng chạy ra ngoài, cả hội trường cũng nhốn nháo theo.
Cuối cùng, ban lãnh đạo nhà trường nhanh chóng đưa ra quyết định, kiên quyết hoàn tất quy trình của buổi lễ.
Buổi lễ vừa kết thúc, các bạn học lập tức giải tán, cuống quýt chạy ra ngoài để xem thử Giang Thu Thu và Trịnh Tự còn ở đó hay không, rốt cuộc có chuyện gì với họ.

Nhất là bạn cùng phòng của Giang Thu Thu, cũng như bạn trai cũ và bạn thân cũ của Giang Thu Thu đều nóng lòng sốt ruột.
Đám người ùa ra ngoài khỏi hội trường.

Sau đó, tất cả mọi người đều dừng bước.
Trên bãi đất trống trước hội trường, Trịnh Tự nắm lấy tay của cô gái, từ từ đeo chiếc nhẫn màu bạc trắng vào ngón tay cô ấy, vô cùng vừa vặn.

Dưới ánh mặt trời lấp lánh, cô gái nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhào vào lòng Trịnh Tự như nai con, “Đàn anh, mặc dù anh đã hơi già, nhưng vẫn đẹp trai nhất trong lòng em.”
Các bạn học: “…?”
Cô gái, lúc nãy cô đâu có nói vậy đâu?
Còn nữa, hai người họ đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cả người ướt sũng thế? Cô gái còn thay đổi cả áo len trong thời gian ngắn nữa?
Những thắc mắc của bạn học đều không ảnh hưởng đến Giang Thu Thu và Trịnh Tự.
Giang Thu Thu nghe thấy âm thanh bên cạnh bèn quay đầu nhìn bọn họ, giơ chiếc nhẫn đang đeo lên, đắc ý nói: “Chào mọi người, chúng tôi đã đính hôn.”
Trịnh Tự xoa đầu cô.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ đã xua tan mọi u ám của thời gian.
– KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận