Edit: Annie
Mười lăm tháng này, của hồi môn và người đi theo công chúa đến Yến Xuyên cơ bản đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Lễ bộ Thượng thư công thành viên mãn, có phần hài lòng, dự định mang hơn mười binh lính lên đường hồi kinh theo kế hoạch. Hơn một trăm binh lính ở lại Yến Xuyên, giao cho thống lĩnh Vương Đô úy.
Trước khi đi, Phó Thượng thư dẫn Vương Đô úy đến gặp mặt chính thức Bộ Cố và Bộ Khê Khách, đọc ý chỉ của Hoàng đế, đại ý là bên trong phủ công chúa giống như Hoàng Đô, giao cho Vương Đô úy, đại tướng quân và Phiêu Kỵ tướng quân đều không thể dẫn binh lính bước vào.
Bộ Cố gật đầu nói vâng, thừa dịp người khác không chú ý, véo Bộ Khê Khách một cái, để hắn nhớ rõ trong lòng.
Bộ Khê Khách bất đắc dĩ nói: “Con rất quy củ, chưa từng làm càn.”
Bộ Cố: “Nói láo.”
Phó Thượng thư định xuất phát vào buổi chiều, sau khi Tình Lan biết, dậy thật sớm, khoác áo trên vai, mài mực viết thư cho Thái hậu.
Lúc Bộ Khê Khách đến gặp nàng, thấy nàng bối rối che đi sợ hắn nhìn thấy, thế là giữ lại tâm tư, chờ hỏi han, dính nhau xong, thừa dịp nàng không chú ý, nhanh chóng nhìn thoáng qua bức thư, bị Tình Lan đuổi đánh.
Sau khi hưởng thụ cú đánh dịu dàng cùa công chúa, Bộ Khê Khách hai tay cầm bức thư trả lại cho Tình Lan, vô cùng chân thành nói: “Ta không thấy gì hết.”
Tình Lan lườm hắn một cái, gấp tờ giấy rồi nhét vào trong phong thư, gói lại đâu vào đấy, nâng bút viết tên.
Bộ Khê Khách ở bên cạnh híp một con mắt, nghiêng đầu ngắm nhìn, nói: “Chữ của tiểu cô nương thật sự rất đẹp.”
Tình Lan xoay người lại, vuốt phong thư, nói: “Chữ của ta là do phụ hoàng dạy từng nét.”
“Thảo nào mang theo một chút khí phách bá đạo không nói nên lời...” Bộ Khê Khách nói “Dạy từng nét chữ... là thế này đây, ta thì công chúa cũng biết, thuở nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, đao thương dùng tốt nhưng bút lại không ổn, bây giờ nhìn chữ công chúa viết thật đẹp, không bằng công chúa dạy ta viết chữ đi... Kiểu tay nắm tay dạy từng nét chữ ấy.”
Tình Lan trầm tư một lúc, nói: “Nếu phò mã không chê, đọc sách viết chữ cũng là chuyện tốt. Ta nghe người ta nói thường xuyên rong ruổi sa trường sẽ tổn hại tâm tính, tập viết chữ có thể mài giũa tính tình, làm tướng quân càng khiêm tốn, ôn hòa, hiền hậu...”
Bộ Khê Khách đạt được mục đính, cười thầm, nói chầm chậm: “Hóa ra là điện hạ cảm thấy ta không khiêm tốn ôn hòa hiền hậu...”
Tình Lan nói: “... Ý của ta không phải thế, chỉ là ta...”
Bộ Khê Khách thở dài yếu ớt: “Được rồi, được rồi, trong lòng công chúa ta vốn là sói thảo nguyên...”
Tình Lan nói: “Làm gì có, ta đâu có nói như thế!”
Bộ Khê Khách nói: “Nói thật cho nàng biết, công chúa, vừa rồi Bộ mỗ không cẩn thận, thấy được thư của công chúa, trên thư công chúa viết Bộ mỗ là sói thảo nguyên...”
Tình Lan: “Hả?”
Nàng sửng sốt một hồi, hoảng hốt vội nói: “Tướng quân hiểu lầm! Ta nói là... Ta nói là...”
Nàng xấu hổ mở miệng, úp mở nửa ngày mới cúi đầu đỏ mặt nói: “Ta đang viết thư cho mẫu hậu... Ta... Trên thư ta nói tướng quân không phải là sói thảo nguyên, tướng quân đối xử với ta rất tốt, ta sống rất tốt, nên bảo mẫu hậu yên tâm...”
“A...Không phải sao.” Bộ Khê Khách ngồi dậy, hai tay chống gối, nhe răng cười một tiếng, chậm rãi nói “Thật ra điện hạ nói sai rồi.”
Hắn dang hai tay, nheo mắt lại, hù dọa nói: “Ta ấy à, chính là sói thảo nguyên, chuyên ăn thịt tiểu cô nương mềm mại thẹn thùng như nàng vậy.”
Hắn gào lên một tiếng rồi nhào tới, ôm lấy Tình Lan đang kêu lên sợ hãi, cười ha ha cắn một cái trên cổ nàng.
Tình Lan: “Mau dậy đi, mau dậy đi, bây giờ là sáng sớm, sẽ bị người khác thấy!”
“Thật là thơm...” Bộ Khê Khách trêu chọc nàng xong, xoay người ngồi dậy, trở về chỗ cũ, vuốt môi nói: “Tiểu cô nương thật là ngọt...”
Tình Lan chỉnh lại tóc, vừa tức giận vừa ngọt ngào, yếu ớt mắng hắn: “Thật sự không biết xấu hổ, chàng đâu phải là sói thảo nguyên, ta thấy chàng là hồ ly trắng trên thân toàn tuyết mới đúng!”
Bộ Khê Khách nhíu mày hỏi: “Ý gì? Ta nghe không hiểu, đây là điện hạ khen ta đẹp đẽ thông minh sao?”
Tình Lan nói: “Hứ, ta nói chàng vừa giảo hoạt vừa dối trá, da dày tận hai lớp!”
Bộ Khê Khách: “Ha ha ha ha ha ha, Tình Lan ơi Tình Lan, nàng mắng người cũng thú vị thật.”
“Ta mắng chàng đấy!” Tình Lan nhấn mạnh.
Bộ Khê Khách: “Ừm, biết rồi.”
Hắn nắm lấy tay Tình Lan, nói: “Ta sẵn lòng nghe, sau này công chúa thêm bao nhiêu da mặt lên người ta, ta đều nhận hết, đợi đến khi phân cao thấp với Tê Sơn.”
Tình Lan nhỏ giọng nói: “Phò mã khỏi cần so với Tê Sơn, phân cao thấp với trời luôn đi!”
Bộ Khê Khách nghiêng đầu xích lại gần, làm bộ không nghe thấy nói: “A? Công chúa nói gì vậy? Nếu công chúa nói chuyện nhỏ như vậy, ta liền chui vào trong lòng công chúa để nghe, hoặc là... Ta dán cả lỗ tai ngoài miệng công chúa cả ngày, để nghe rõ ràng từng chữ. Công chúa nói lại lần nữa đi.”
Đây là hắn đang đòi hôn.
Tình Lan đẩy hắn đi: “Bỏ ra, ta biết chàng muốn làm gì, nằm mơ đi.”
Bộ Khê Khách vô lại bất động, Tình Lan chợt phát hiện, trước kia mình có thể đẩy vì hắn nghe lời, nhưng Bộ Khê Khách chỉ cần giữ vững cơ thể thì cho dù nàng dùng sức thế nào cũng không đẩy được hắn.
Tình Lan chống nạnh tức giận: “Chàng định trồng cây ở nơi này sao? Được, vậy ta đi.”
Bộ Khê Khách ung dung cười nói: “Bộ mỗ có chân, điện hạ đi đâu Bộ mỗ đi nơi đó, hôm nay không chạm vào môi thơm của điện hạ được thì ta vẫn đi theo nàng, dù sao ta như hồ ly trắng trên thân toàn tuyết, dày hơn người khác một lớp da, rất là dày, ta cũng không sợ người khác cười nhạo...”
Chuyện này làm Tình Lan tức giận, kêu ngao ngao hai tiếng, không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại hôn nhẹ hắn một cái.
Bộ Khê Khách cười, rũ mắt nhìn nàng, ôn nhu nói: “Tình Lan, hôm nay Phó Thượng thư sẽ về Hoàng Đô, sau này nàng nhớ Hoàng Đô... Thì nói với ta.”
Ánh mắt Tình Lan ảm đạm đi mấy phần, trầm mặc hồi lâu, nàng ngửa đầu nói: “Bộ Khê Khách, chàng sẽ là nhà của ta sao?”
Bộ Khê Khách thay đổi sắc mặt, câu nói này của nàng dường như làm hắn xúc động, thần sắc Bộ Khê Khách nghiêm túc, nói: “Công chúa sai rồi, ta sẽ cho công chúa một ngôi nhà, nhưng ta không phải là nhà của công chúa... Bởi vì công chúa là nhà của ta. Bộ mỗ chưa từng lập lời thề, hôm nay, Bộ mỗ muốn cho công chúa một lời thề trước mặt công chúa, với thần và tiên trên Tê Sơn.”
Hắn cầm lấy dao rọc giấy tinh xảo trên bàn, cắt một nhúm tóc, một bên tết một bên nói: “Kể từ hôm nay, Tiêu Tình Lan chính là nhà của Bộ Khê Khách ta, chỉ cần nàng ở bên cạnh, trong lòng ta gió tuyết Yến Xuyên cũng không thể gây khó dễ, từ nay về sau, ngàn khó khăn vạn nguy hiểm cũng không thể ngăn cản ta về nhà, ta sẽ không xa cách nàng, ta và nàng, chết cũng chết cùng một chỗ.”
Hắn nói xong, đưa lọn tóc kia cho Tình Lan: “Cất kỹ, đây là lời thề của ta, nàng treo nó bên người. Như thế này lời thề sẽ được giữ trong nhà, vạn vật trên đời cũng không thể ngăn cản người về nhà. Về sau ta ra ngoài nàng cũng không cần lo lắng cho ta, chỉ cần nàng còn đang chờ trong nhà, ta nhất định sẽ trở về.”
Tình Lan cẩn thận đặt nó trong tay: “Được, ta nhất định mang theo lời thề của chàng bên người mọi lúc.”
Sau giờ ngọ, Phó Thượng thư xuất phát rời thành.
Bách tính Nhã Minh Thành ca múa vui vẻ tiễn họ rời đi, Bộ Khê Khách tự mình xem bói, tiễn khách thuận lợi, còn tặng cho Phó Thượng thư một tấm bùa bình an.
Phó Thượng thư mừng rỡ như kẻ ngốc, trên cổ đeo một chuỗi vòng quà tặng của bách tính Yến Xuyên, tạm biệt Tình Lan.
Sau khi rời đi, người bên cạnh Phó Thượng thư nói: “Mặc dù Bắc Địa không bằng Trung Nguyên nhưng giàu có hơn so với hạ quan tưởng tượng.”
Phó thượng thư nói: “Nếu như giải quyết được Nguyệt Ngạn, khai thông đường buôn bán với Quy Từ*, trăm năm về sau Yến Xuyên nhất định là khu vực đông đúc phồn hoa, giàu có.
(*) Tên nước cổ ở Tây Vực, nay là huyện Khố Xa, Tân Cương, Trung Quốc.
Người bên cạnh nói tiếp: “Trước đó Hoàng Thượng mời quốc sư bói xem tình hình Bắc Địa, nói rằng... hòa thân chính là thượng sách, Bắc Địa hưng thịnh thì nhất định tương lai đất nước cũng sẽ hưng thịnh...”
Phó Thượng thư nói: “Ta không hiểu quân sự, chỉ nói về mối hôn sự này, lão phu cho rằng...”
Người bên cạnh truy hỏi: “Thượng thư đại nhân cho rằng như thế nào?”
“Duyên trời tác hợp.” Phó Thượng thư chỉ lên bầu trời, “Đây là ý trời. Lương duyên tất có lương vận, Hòa Uyển công chúa có chấn hưng Bắc Địa hay không, ta không dám phán đoán, nhưng phụ tử Bộ thị lại có tướng chấn hưng Bắc Địa.”
“Mọi người đều nói sở trường của đại nhân là xem tướng mạo, lần này đại nhân đã gặp qua, có suy nghĩ thế nào?”
“Hoàng Thượng để ta tới chính là có ý này...” Phó Thượng thư vuốt chùm râu, nói, “Hai cha con Bộ thị đều là tướng tài, Bộ Cố là trung thần còn Phiêu Kỵ tướng quân phúc trạch dồi dào, là người có trời bảo hộ, tướng mạo phong vương phong hầu.”
Thấy người bên cạnh vẫn tò mò không dám mở miệng, Phó thượng thư chậm rãi cười một tiếng, nói: “Hẳn là Hoàng Thượng có thể yên tâm, trung thần tướng tài, lập công đến mức phong vương... Đây là dấu hiệu của thịnh thế.”
Phó Thượng thư vừa đi, Bộ Cố liền lộ ra khuôn mặt thật, ông cười một tiếng với Tình Lan, sau đó trừng mắt mắng Bộ Khê Khách: “Lề mề cái gì, đi theo ta!”
Ông đột nhiên trở mặt, Tình Lan bị dọa đến sững sờ.
Bộ Khê Khách an ủi: “Khụ, bình thường phụ thân ta vẫn nói chuyện với ta như vậy... Vậy ta đi đây, trong quân có một số việc, buổi tối ta về.”
Tình Lan khẽ gật đầu, Bộ Khê Khách vừa đi vừa quấn tay áo, dù như thế vẫn bị Bộ Khê Khách mắng: “Bảnh chọe, biết hôm nay phải chỉnh đốn quân ngũ còn mặc như hoa hồ điệp, mau quấn chặt tay áo cho ta!”
Trên đường về phủ công chúa, Oanh Ca nghe Tình Lan nhỏ giọng lải nhải: “Chỉ là một kiện áo màu lam, sao lại gọi là hoa hồ điệp chứ...”
Bên trong phủ tướng quân, Mặc Kỳ Yên tổng kết đơn giản tình huống Nguyệt Ngạn tộc mấy ngày nay: “Hôm trước Không Tàng thị đột nhiên tập kích lính Bắc Dã, giết mười bốn nhi tử của lão Vương Hãn, hôm qua Không Tàng Hạo đã kế thừa hãn vị...”
Bộ Khê Khách nói: “Không Tàng Hạo... Đó chính là Thiết Ưng của bọn họ. Xem ra rất có thể bọn họ sẽ càn quét phía nam một lần nữa, tích trữ đồ vật qua mùa đông.”
“Giang phó tướng phòng thủ, ta đóng quân ở Tiểu Lâu Lan.” Mặc Kỳ Yên nói, “Liên Hoa, con ở lại Nhã Minh bố trí canh phòng, trước tiên cảnh giác chút tình huống xung quanh Phong Sơn.”
“Được.” Bộ Khê Khách trả lời xong lại hỏi “Đúng rồi mẫu thân, Kiểu Kiểu đâu? Mấy ngày nay không thấy nó, con cũng quên hỏi...”
Mặc Kỳ Yên nói: “Ta để con bé ở lại Hạc Thành đọc sách tu tâm dưỡng tính, có Tô tiên sinh coi chừng.”
Bộ Khê Khách: “Tô tiên sinh. Nhưng mấy ngày trước... Con còn thấy Tô tiên sinh ở Nhã Minh thành!”
Mặc Kỳ Yên: “Không ổn!”
Bộ Khê Khách: “Con biết ngay là ông ta không vô duyên vô cớ xuất hiện ở Nhã Minh! Nhất định là để Kiểu Kiểu chạy rồi! Ông ta đến tìm Kiểu Kiểu!”
Trong nhà Giang phó tướng, Tô Đông Ly ngồi lì không đi, Giang Tiểu Thất bên cạnh cũng bất động.
Uống hết mấy tách trà lớn, Tô Đông Ly nói: “Ngược lại ta nghĩ, con bé muốn trở về, nơi có thể ẩn thân nhiều ngày mà không bị đói chỉ có ở đây. Giang Lâu à, không nên giấu, nhanh chóng gọi Mặc Kỳ Bạch Lộ ra đây!”
Cuối cùng Giang Tiểu Thất cũng mở miệng, hắn nói: “Tô tiên sinh chậm một bước rồi, nàng vừa mới đi khỏi chỗ này, đến phủ công chúa.”
Tô Đông Ly phun một ngụm trà: “Xong đời!”
Tình Lan trở lại Huệ Chỉ Viện, bảo người đưa cái giá phỉ thúy nàng mang từ Hoàng Đô tới, cẩn thận từng li từng tí đặt cây quạt làm từ xương mà Bộ Khê Khách tặng lên.
Vừa đặt xong liền nghe một tiếng còi vang lên ngoài cửa sổ: “Tu tu——”
Một đứa bé lăn từ bên ngoài cửa sổ vào, cười tít mắt, trong miệng ngậm chiếc còi làm bằng xương, ngẩng đầu lên kêu một tiếng: “Tu! Ta lại trở về rồi!”