Hẹn ước nhân gian

Edit: Ashe
 
Tình Lan tức giận.
 
Lần này dường như nàng thật sự tức giận, Bộ Khê Khách sau khi bị chặn ngoài cửa, đi quanh phủ công chúa một vòng, phát hiện thị vệ đều đứng dưới chân tường.

 
Nàng chặn đường vào phủ của hắn.
 
Đường đường là Phiêu Kỵ Tướng Quân, lại là phò mã, cũng không thể trèo tường vào trước mắt bao nhiêu người. Bộ Khê Khách bất đắc dĩ, đành phải đánh ngựa quay về cửa chính phủ công chúa, nhẹ nhàng nhờ người đi thông báo.
 
Chỉ chốc lát sau, Vu ma ma đi ra, tinh thần sảng khoái, sống lưng cũng thẳng tắp, 'cung kính' nói: "Mời phò mã trở về đi, hôm nay điện hạ không thoải mái, không muốn gặp phò mã."
 
Thật ra, cũng không trách Tình Lan tức giận.
 
Tối qua sau khi từ Lãm Nguyệt Lâu trở về, Tình Lan chưa tỉnh rượu, không chịu bỏ qua, khăng khăng đòi Bộ Khê Khách vẽ lại cho nàng cặp lông mày nghiêng trời lệch đất có một không hai.
 
Nàng nháo thành mềm mại động lòng người, Bộ Khê Khách sao có thể nhẫn tâm từ chối?
 
Vẽ lông mày không nói, còn muốn tô son điểm phấn, cuối cùng lại sai người mang bộ y phục mới tới, từng cái từng cái một, để Bộ khê Khách thay cho nàng.
 

Cuối cùng, còn muốn khiêu vũ, nhảy điệu Phượng hoàng tìm bạn trăm năm trong hôn lễ ngày ấy.
 
Nàng muốn chơi, Bộ Khê Khách lập tức nguyện ý chơi cùng.
 
Cuối cùng, Tình Lan nháo đến mệt, nhất định bắt Bộ Khê Khách ôm nàng đứng bên ngoài hành lang, đốt hết đèn lên, cuộn lại ngủ trong lòng ngực hắn, còn không cho hắn cử động.
 
Bộ Khê Khách nghe nàng lầm bầm: "Lần này ta sẽ chơi khác người đấy... Ai cũng đừng mong trói buộc ta...”
 
Ma ma khuyên không nổi, sau khi Tình Lan say rượu đột nhiên bắt đầu ngang ngược, mặc cho ai tới khuyên cũng dùng bộ dáng hôn quân, trừng mắt quát lớn: "Làm càn, bổn cung cam tâm tình nguyện!"
 
Vì vậy, tối qua Bộ Khê Khách ôm nàng, từ hành lang nhìn xuống một đêm đăng, Tình Lan nói: "Ta còn muốn chàng ôm ta xem cửu thiên sao trời trên sông... Hoa đăng thả đầy trời, ước một vạn điều ước... Sau đó tất cả đều được thực hiện!"
 
Nàng vung tay bắt lấy cánh tay hắn, hết sức phấn khởi hôn Bộ Khê Khách một cái, ôm cổ hắn đu qua đu lại, thúc giục hắn: "Chàng mau nói tuân chỉ!"
 
Bộ Khê Khách thở dài: "Tuân lệnh."
 
Tình Lan nhận được lời hứa của hắn, nghiêng đầu ngủ say.
 
Bộ Khê Khách một mình lạnh lẽo trong đêm, bị đông lạnh đến choáng váng, buồn rầu nở nụ cười.
 
Tình Lan trong ngực hắn mặc y phục đủ mọi màu sắc, khuôn mặt bôi son phấn đỏ tươi, hai cặp lông mày cong cong vểnh lên, trong mơ vẫn còn cười khanh khách.
 
"Thật thú vị..." Bộ Khê Khách nghĩ, "Cưới thê tử, thật sự thú vị."
 
Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, Tình Lan soi gương, liền bắt đầu trở mặt, sau khi nàng biết tối qua đã làm cái gì, Tình Lan liên tục đuổi Bộ Khê Khách ra ngoài, sau đó liền đóng chặt cửa lớn, không mở ra nữa.
 
Lúc đầu, Bộ khê Khách cho rằng nàng chỉ tức giận trong chốc lát, ai ngờ sau khi luyện binh trở về, nàng vẫn không để mình đi vào.
 
Bộ Khê Khách hỏi ma ma: "Điện hạ vẫn còn lăn qua lăn lại trong phòng à?"
 
Ma ma không đáp, nhưng biểu cảm trên mặt vô cùng kinh ngạc, dường như đang hỏi hắn, sao ngài biết điện hạ lăn qua lăn lại trong phòng.
 
Bộ Khê Khách nở nụ cười.
 
Hắn xuống ngựa, sửa sang lại vạt áo, ống tay áo, bắt đầu đi vòng quanh phủ công chúa, vừa đi vừa hát.
 
Hôm nay Tình Lan ở trong phòng ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần hồi tưởng lại chuyện mất mặt của bản thân hôm qua, liền mắc cỡ lăn qua lăn lại, dậm chân ầm ầm. Hận không thể đào một cái hang để chui vào, không còn thấy ai nữa.
 
Nghe gia nhân nói Bộ Khê Khách cầu kiến, Tình Lan lắc đầu như trống bỏi, lấy hết sức lực nói: "Không không không, không gặp hắn! Ta không thể gặp hắn!"
 
Nàng khóc hu hu bò dậy, rửa mặt lần nữa, thay đổi bộ y phục hoa hòe, viết phong thư, đại ý chính là, đời này mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
 
Sau khi ghi xong, Tình Lan khóc lóc lăn qua lăn lại, che mặt lẩm bẩm không thể gặp người rồi.
 
Nàng cảm giác thể diện cả đời của mình, đã mất sạch trong tối qua.
 
Lại có người ngoài cửa thông báo, phò mã cầu kiến.
 
Tình Lan: "Có thể gặp sao!! Không gặp!! Bảo chàng cút đi, cút xa thật xa đi, đừng đến tìm ta nữa! Ta cũng không còn mặt mũi gặp lại chàng rồi!"
 
Một lát sau, Oanh Ca kéo cửa, hưng phấn nói: "Điện hạ người mau nghe đi! Phò mã đang hát đấy!"
 
Cửa vừa mở ra, một giọng hát lảnh lót êm ái chui vào lỗ tai Tình Lan.
 
Tiếng ca kia vây quanh nàng, như gần như xa, đúng là ca khúc đêm tân hôn dụ nàng ra cửa.
 
Tình Lan biến sắc, giận dữ: "Đáng ghét! ! Lại tới mê hoặc ta!"
 
Trong tiếng ca mang theo vui vẻ, lúc thì ca hát, khi thì cười vang, Tình Lan gần như bị mê hoặc, phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ khép cửa, buồn bực nói: "Các ngươi nói mặt mũi của ta đã để cho chàng mượn hết rồi, bây giờ không còn mặt mũi nào gặp chàng! Bảo chàng im lặng nhanh đi, không ta lại mất mặt tiếp đó!"
 
Thật lâu sau, tiếng ca dừng lại.
 
Trong lòng Tình Lan hơi mất mát, nàng ngồi dưới đất, lau nước mắt trên mặt.
 
Trong lòng có giọng nói, như chế giễu cũng giống như than thở: "Không có can đảm vượt qua, vậy thì cả đời làm cá chậu chim lồng đi."
 
Tình Lan lẩm bẩm nói: "Không..."
 
"Không dám vượt qua, vậy thì ngươi cứ như vậy đi. Từ chối để chàng ở ngoài cửa, làm công chúa của ngươi đi..."
 
"Không..." Tình Lan dụi dụi đôi mắt đỏ bừng.
 
Ngoài tường, Bộ Khê Khách bỗng nhiên hát lên. Lần này, chàng chuyển qua quan thoại, chậm rãi nói: "Nếu là người lưỡng tình tương duyệt, vì sao nàng còn gặp lại ta? Ta gửi tương tư này cho gió, gió có thể hôn lên mặt nàng?"
 
Thị vệ bên trong đều dựng lỗ tai lên nghe, ánh mắt qua lại với nhau, lén lút cười.
 
Bộ Khê Khách đứng ở nơi gần Huệ Chỉ Viện nhất, bật người lên tường, cứ như vậy ngồi ở đầu tường hát.
 
Mấy binh sĩ từ võ đài trở về, nghe thấy tiếng ca, cũng đều đứng ở dưới động viên hắn cố gắng lên.
 
"Trái tim ta đã trao nàng, vì vậy cô nương mà ta yêu ơi, mời nàng đạp lên hoa bên đường đến nơi ước hẹn..." Bộ Khê Khách hát xong, vuốt lá cây, chậm rãi thổi lên.
 
Lúc này, bên Huệ Chỉ Viện có một người chậm rãi đi tới.
 
Bộ Khê Khách thả tay xuống, cười nhìn nàng.
 
Tình Lan nghiêm mặt, từng bước một đi tới, cắn răng nói: "Xuống."
 
Bộ Khê Khách cười nói: "Rốt cuộc nàng cũng chịu gặp ta."
 
Tình Lan nhìn thị vệ trong nội viện, hít sâu, mở miệng nói: "Các ngươi đã thấy cái gì?"
 
Bọn thị vệ không nói.
 
Tình Lan nói: "Nhớ cho kĩ, tối hôm qua, các ngươi không thấy gì hết, hôm nay cũng thế."
 
Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Bộ Khê Khách, bỗng nhiên cười cười, nói: "Ừ... Không biết tướng quân da mặt dày như núi, có thể chia cho ta một nửa không?"
 
Bộ Khê Khách cười ha ha thành tiếng: "Được! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho nàng một nửa, đủ để chúng ta ném cả đời."
 
Tình Lan dậm chân: "Nói nhiều như vậy, mau xuống đây, ngồi ở đầu tường nhà khác còn ra thể thống gì."
 
Bộ Khê Khách cười cười, nhảy xuống khỏi tường, kéo tay Tình Lan.
 
Ngoài tường các tướng sĩ gào khóc hoan hô, thị vệ bên trong cũng muốn hò hét nhưng không dám, chỉ dùng ánh mắt bày tỏ.
 
Tình Lan nói: "Ta nghĩ kỹ rồi... Người ta gả chính là Phiêu Kỵ Tướng Quân của Yến Xuyên, Bộ Khê Khách."
 
Bộ Khê Khách cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, chính là tại hạ."
 
"Không phải những quy củ ở hoàng cung." Tình Lan nói, "Ta tuy là nữ nhi lớn lên ở hoàng cung, nhưng gả cho tướng quân không biết phép tắc không biết xấu hổ như chàng, tất nhiên là phải tuân theo quy định của nhà chàng."
 
"Quy định nhà ta, chính là tùy tâm sở dục, vui vẻ là được rồi." Bộ Khê Khách nói, "Cho dù bất kể là cha ta, hay là liệt tổ liệt tông ta, mặt đều dày hơn của cải, điện hạ có thể ném tùy ý, hôm nay ném đi một cái, ngày mai vẫn có một cái, có thể để nàng treo lên mặt gặp người khác."
 
Tình Lan không nhịn được cười.
 
Bộ khê Khách nói: "Chỉ cần công chúa nguyện ý, còn gì có thể trói buộc nàng? Tình Lan, bộ dạng ngây thơ hồn hiên không bị trói buộc của nàng, vô cùng đáng yêu."
 
Buổi tối, Bộ Khê Khách quang minh chính đại mà ngủ ở đây.
 
Tình Lan không che không giấu, sai người ở Huệ Chỉ Viện sửa sang lại rồi trải giường cho hắn, còn bảo người đến phủ tướng quân mang y phục của Bộ Khê Khách tới.
 
Ma ma liên tục niệm a di đà phật, đuổi gia nhân giúp việc nhàn rỗi, dụ Oanh Ca đi, để Huệ Chỉ Viện chỉ còn hai người.
 
Bộ Khê Khách thấy trên bàn của Tình Lan có tờ giấy ghi không được uống rượu, nở nụ cười, hỏi nàng: "Có tác dụng không?"
 
Tình Lan nói: "Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không dính một giọt rượu nữa."
 
Nàng nói xong, lại nghĩ tới Bộ Khê Khách viết chữ như gà bới giống thủ pháp vẽ lông mày, lấy tay che lông mày lại nói: "Ngoài ra, đời này tay chàng đừng mong chạm vào lông mày của ta."
 
Nàng chưa nói dứt lời, nhắc tới lông mày, Bộ Khê Khách trực tiếp cười thành tiếng, tiến gần lại, trong mắt có bóng nàng, nhẹ giọng hỏi: "Được, tay ta không đụng, nhưng..." Hắn nói xong, hôn lên.
 
"Việc này nàng không quản chứ?"
 
"Phải quản!" Tình Lan tức giận nói, "Chàng là phò mã của ta, cho nên chàng thuộc về sự quản lý của ta!"
 
Bộ Khê Khách nhíu mày: "Hửm?"
 
Hắn ôm lấy Tình Lan, thấp giọng cười nói: "Thì cứ như vậy, nàng dùng miệng để ý tới ta sao?"
 
Tình Lan: "Không cho phép chàng nói những lời này?"
 
"Ta muốn nói, nàng quản được ư?"
 
Tình Lan thở phì phì bổ nhào qua, chặn miệng Bộ Khê Khách, sau đó, nàng giơ tay áo, kiêu ngạo nói: "Quản được đấy!"
 
Bộ Khê Khách sờ môi sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên phát sáng lên, nói: "Đây là cách quản của nàng à?"
 
Hắn ôm lấy Tình Lan, vui vẻ ra mặt: "Chuyện này... Bộ mỗ cầu còn không được, hận không thể một ngày để công chúa quản hơn một nghìn tám trăm lần!"
 
Tình Lan: "!"
 
Tức giận!
 
Nàng vẫn còn giận một lúc, hừ một tiếng, hung hăng đứng dậy, ném cho Bộ Khê Khách một quyển sách.
 
"Ta nhớ ra phò mã nói chỉ biết mấy chữ, muốn ta dạy chàng đọc sách. Ta nghĩ, sách thánh hiền đối với chàng mà nói rất khó hiểu, liền sai người tìm cho chàng một quyển vỡ lòng đấy."
 
Bộ Khê Khách vốn dĩ không hứng thú, kết quả mở ra nhìn, sách vỡ lòng chính là cái quyển 《 Sổ tay thanh tao thoát tục mất hồn 》.
 
Bộ Khê Khách: "Hửm? Đúng không?"
 
Tình Lan nói: "Đọc, đêm nay đọc cho ta."
 
"Ha? Đọc lớn tiếng hay là nhỏ giọng đọc?"
 
"Tùy ý chàng." Tình Lan nói. "Dù sao chàng cũng có da mặt dày."
 
Bộ Khê Khách mở ra, bình tĩnh bắt đầu đọc.
 
Tình Lan nghe xong mặt đỏ tới mang tai, vẫn còn hiếu thắng tỏ ra không việc gì.
 
Nàng vốn cho là, Bộ Khê Khách đọc vài câu sẽ không đọc tiếp nữa, không ngờ, hắn ngược lại giống như học bài, nghiêm túc bắt đầu đọc cho nàng nghe.
 
Bộ Khê Khách sắp hỏng rồi.
 
"Điện hạ, chữ này ta không biết."
 
Hắn chậm rãi nhích tới, cầm sách đưa nàng xem.
 
Tình Lan xoa xoa mặt: "Cái gì?"
 
Bộ Khê Khách nói bên tai nàng: "Nàng nói xem, tại sao nàng phải đào hố để tự nhảy xuống?"
 
Hắn ôm lấy Tình Lan, để nàng trong ngực mình, quyển sách đặt trước mặt hai người: "Ánh trăng mềm mại, Phù Dung khóc không thành tiếng, váy lụa ướt đẫm mồ hôi thơm..."
 
Tình Lan: "Ta đổi ý rồi, không cần đọc, đọc thầm là được!"
 
Bộ Khê Khách tì cằm lên đỉnh đầu nàng, trầm giọng cười nói: "Không... Học trò cam tâm tình nguyện đọc cho tiên sinh nghe... Tiên sinh người nghe cho kỹ, chỗ nào đọc không đúng, người cần phải sửa cho ta."
 
"Thiếu nữ xinh đẹp, có thể ‘tròn’ ý cùng ta lên đỉnh Vu Sơn, mây mưa dậy sóng hay không..."
 
"Nguyện." Tình Lan sửa lại.
 
"Chính nàng nói đấy nhé!" Bộ Khê Khách ném sách đi, ôm chặt nàng, "Trên giấy viết ra cảm giác không sâu, việc này cần phải tự mình thực hành."
 
Tình Lan: "Chàng cố ý! !"
 
Bộ Khê Khách cất tiếng cười to: "Cái này gọi là đùa giỡn kiều thê."
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc.
 
A Lan à, sao lại lấy đá đập chân mình? ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui