Edit: Ashe
Tình Lan trở mình, mở to mắt, ngón tay vuốt v e người bên cạnh, nói khẽ: “Ta đang nằm mơ sao?”
“Đúng, công chúa đang nằm mơ.”
Tình Lan hỏi: “Nhi tử đâu?”
“Chính là ta.” Bộ Khê Khách không biết xấu hổ gọi một tiếng mẫu thân, “Ta lớn rồi.”
Tình Lan khẽ nở nụ cười.
“Sao chàng lại tới đây?”
“Ta vẫn luôn đi theo.” Bộ Khê Khách nói, “Ta ấy, sau khi không nhìn thấy xe ngựa chở nàng, trong lòng khó chịu, rất muốn thấy nàng, vì vậy ta liền nhảy lên ngựa đến đây.:’
Nằm trong lòng ngực hắn, nhắm nghiền hai mắt lần nữa, dưới ánh trắng, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống gò má nàng.
Bộ Khê Khách sửng sốt, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, miết mặt nàng nói: “Đừng khóc, về nhà sẽ thật vui vẻ, nếu nàng cau mày, hoàng thượng và thái hậu sẽ nghĩ là ta không tốt với nàng, ngộ nhỡ không cho nàng trở về nữa, ta biết đi đâu nói lý đây?”
“Vậy chàng cũng không đến hoàng đô tìm ta sao?” Tình Lan bắt đầu tùy hứng, hỏi, “Nếu hoàng huynh thật sự không cho ta trở về, chàng sẽ đến hoàng đô vì ta chứ?”
“Ba đời nhà ta là trung thần, họ hàng trong nhà cũng không có mấy người, tiên đế sợ chúng ta mang theo binh gia hợp mưu với Nguyệt Ngạn, xuống nam đánh hoàng đô, những năm đó hầu như mỗi tháng đều có ban thưởng, thậm chí còn muốn gả trưởng công chúa đến Yến Xuyên, măc dù phụ thân từ chối, nhưng chúng ta lại dùng máu thịt để chứng minh lòng trung. Hoàng huynh của nàng cũng giống vậy, nhưng tình thế thì khác… Tình Lan, Bắc Cảnh sắp đón hòa bình, đến lúc đó, chúng ta cầm ba mươi vạn binh tướng, lòng trung thành, cũng không địch lại sự nghi ngờ của đế vương, vì vậy, ta cưới nàng, lòng trung thành của chúng ta xem ra càng có thể tin tưởng…”
“Nói đi nói lại, ý của chàng là giả như hoàng huynh không cho ta trở về, chàng lo lắng sẽ phá vỡ lòng trung thành của chàng, sẽ không đến hoàng đô cướp ta trở về?”
Bộ Khê Khách chậm rãi nói: “Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ rời nhà, vứt bỏ họ tên, một mình đến hoàng đô với nàng."
Bộ thị ở Yến Xuyến bất luận khi nào cũng sẽ không phản bội Đại Lương, mà ta, bất cứ lúc nào cũng không để nàng rời xa nàng.
Tình Lan che mặt khóc lên: “Chàng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, chỉ nói bất cứ khi nào cũng sẽ không chia lìa ta, có thể sau khi trời sáng, ta và chàng sẽ phải cách nhau ngàn dặm.”
“Cô nương ngốc.” Bộ Khê Khách vuốt tóc nàng, “Nàng trở về thăm mẫu thân, đây không phải biệt ly, ta và nàng cùng một chỗ, trái tim đã trao hết cho nàng, đâu còn có thể tách rời?”
Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh không có người, Tình Lan trong hoàng hốt cho là mình quá nhớ nên mơ thấy chàng.
Sau khi tiếp tục lên đường, sau xe truyền tới tiếng vó ngựa rõ ràng, Tình Lan vén rèm xe, đối diện ánh mắt dịu dàng của Bộ Khê Khách.
“Ta biết ngay, đây không phải là mộng.” Tình Lan nói, “Nói chuyện dài dòng, nhiều đạo lý như vậy, nhất định là chàng.”
Bộ Khê Khách cong mắt, ung dung thúc ngựa tiến lên song song với xe: “Tất nhiên không phải là mộng, sau khi điện hạ thức dậy, lại không thấy nhi tử bên cạnh, nếu như là mộng, sáng sớm thực dậy, bên cạnh nàng hẳn là một cái Hồ Cầu.”
“Hừ, chàng mới là một cái!”
“Ha ha ha ha…” Bộ Khê Khách cúi người, hất cằm, nhìn vào trong xe, huýt sáo, “Hồ Cầu đến hoàng đô rồi, cũng không được quên phụ thân.”
Hồ Cầu căn bản không để ý hắn.
Bộ Khê Khách mắng: “Đứa nhỏ không có lương tâm.”
Tình Lan nói: “Yên tâm đi, mỗi ngày ta sẽ nghĩ đến chàng, chỉ cần ta nghĩ đến chàng, Hồ Cầu cũng sẽ không quên chàng. Đã trễ như vậy rồi, không quay lại sao?”
Bộ Khê Khách thu lại vui vẻ, lắc đầu, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Tiễn nàng một đoạn nữa.”
Phiêu kỵ tướng quân của Yến Xuyên, không có lệnh không thể vào cửa.
Hắn chỉ có thể tiễn nàng đến Yên Môn.
“Nếu như hoàng thượng bảo nàng trở về, trên đường đương nhiên sẽ có người chăm sóc.” Bộ Khê Khách cố giả vờ mạnh mẽ không có chuyện gì, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Muốn viết thư thì viết, ta chờ thư nàng… Đi thôi, ta chỉ đưa nàng đến đây thôi, thay ta gửi lời thăm hỏi đến thái hậu và hoàng thượng.”
“Có cần cái gì không?” Tình Lan hỏi, “Lương thảo, áo bông, binh khí… Có gì cần thì nói cho ta biết, ta sẽ yêu cầu hoàng huynh.”
“Tiểu hữu gả cho người, khuỷu tay lập tức rẽ ra bên ngoài.” Bộ Khê Khách trêu chọc nói, “Không chừng trong lòng hoàng thượng cũng muốn mắng nàng như vậy.”
Tình Lan: “Bộ Khê Khách.”
Bộ Khê Khách rủ mắt xuống, rốt cuộc cười không nổi nữa.
Đám quan chức đến đón Tình Lan ở trước cửa xa xa đứng chờ.
Bộ Khê Khách xuống ngựa, tiến vào trong xe, ôm lấy Tình Lan.
Hai người trầm mặc thật lâu.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Bộ Khê Khách nói, “Rất nhanh sẽ trở về.”
Hắn ôm lấy Hồ Cầu, tay đặt lên trán Hồ Cầu: “Tiểu vô lương tâm… Phải đến hoàng đô rồi, nhớ kỹ ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, không được để mẫu thân con buồn phiền.”
“Nó đã biết gì!” Tình Lan nói, “Ngốc.”
“Nó biết rõ đấy.” Bộ Khê Khách nói, “Nam nhân nhà ta, từ nhỏ đã biết bảo vệ người nhà, trong thân thể nó cũng chảy dòng máu giống ta. Tình Lan, ba năm rồi…ở Yến Xuyên không bị gò bó, sau khi trở về, nếu nàng cảm thấy buồn, hãy viết thư cho ta, sẽ không lâu đâu.”
Nói đến đây, Bộ Khê Khách ngừng lại một chút đến gần: “Thái hậu nhất định sẽ bình an vô sự, đồng ý với ta, hãy sớm trở về.”
“Ta biết.”
Bộ Khê Khách cười cười, buông nàng ra, lại cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi nàng.
“Sẽ không lâu đâu.” Hắn hói, “Sẽ gặp lại ở Trường An.”
Lúc từ biệt ở Yên Môn, Tình Lan khóc, Hồ Cầu rốt cuộc không phải là hạt đậu đen không biết gì, dường như hiểu rõ phụ thân sẽ không đi theo, tiểu Hồ Cầu cũng méo miệng, nước mắt lưng tròng vẫy tay.
Bộ Khê Khách nở nụ cười có chút cay đắng.
Sau khi rốt cuộc không thấy bụi xe nữa, Bộ Khê Khách quay đầu trở về Nhã Minh thành.
Hắn đi rất chậm, người ngựa đều có út uể oải, bơ phờ.
Bộ Khê Khách vuốt vuốt đầu ngựa, cười nói: “Giữ vững tinh thần, vì nàng, chúng ta quét sạch Nguyệt Ngạn, dọn sạch Bắc Cảnh!”
Tiếng roi mạnh mẽ, ngựa chạy như bay.
Nửa tháng sau, Tình Lan về tới hoàng đô.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Tình Lan gặp hoàng huynh. Hơn ba năm không gặp, hoàng đế gầy đi rất nhiều, cũng già đi rất nhiều, thời gian rõ ràng không thiên vị bất kỳ ai, lưu lại hai hàng tóc mai bạc trắng.
Hoàng đế vẫy tay, để Tình Lan tới gần một chút, so sánh với bức họa mà họa sĩ đã vẽ, nhìn hồi lâu, nói: “Ừ, đúng là Lan nhi của ta.”
Tình Lan cười nói: “Hoàng huynh.”
“Những năm qua có khỏe không?” Trong mắt hoàng đế có nước mắt, trên mặt nở nụ cười, “Để muội chịu khổ rồi.”
“Muội rất khỏe.” Tình Lan nói, “Là hoàng huynh… những năm qua đã khổ cực rồi.”
“Hừ…” Hoàng đế cười khổ, “Quả nhiên vẫn là Lan nhi đau lòng cho ta, biết ta vất vả.”
“Mẫu hậu thế nào?”
“…” Hoàng đế hơi dừng lại một chút, nói, “Ngược lại không có gì đáng ngại, chỉ là một ngày đột nhiên nằm mộng, tỉnh lại khóc lóc nói nhớ muội, trong ngực cồn cào khó chịu, không muốn ăn, có mấy ngày ngồi dậy không nổi, thái y nói là tâm bệnh…”
“Muội đi xem”
“Cũng không cần vội.” Hoàng đế cười nói, “Bây giờ thấy Đình Diệu, đoán chừng tinh thần đã tỉnh táo, chẳng quan tâm đ ến muội. Muội đấy, trò chuyện cùng hoàng huynh nhiều một chút.”
Người thở dài, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “Lan nhi… Muội lấy chồng xa ba năm, trẫm… mất bốn đứa con trai, hoàng nhi của trẫm…”
“…Hoàng huynh.” Hốc mắt Tình Lan đỏ lên.
Hoàng đế khoát tay áo, quay lưng đi ngừng lại một lúc, nói: “Còn chưa gặp ngoại tôn của trẫm, đi, cùng đến chỗ mẫu hậu.”
Tình Lan dìu hắn, cúi đầu chậm rãi đi tới.
Hoàng đế nhẹ giọng hỏi: “Phiêu kỵ tướng quân thế nào?”
Nhắc đến Bộ Khê Khách, Tình Lan hơi mỉm cười, đáp: “Hắn là anh hùng.”
“Vào thời điểm cuối năm, đám thổ lang hai mặt ba lòng ở Bắc Định nổi lên, làm hại Liên Hoa bị thương…” Tình Lan nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong thấy ánh mắt kinh ngạc của hoàng đế mới cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu giả câm.
Chợt nghe muội muội ruột thịt vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng văn nhã dùng ngữ điệu này nói ra những lời này, hoàng đế kinh hãi, thật lâu sau, hoàng đế cười nói: “Lần này, trẫm coi như đã biết Phiêu kỵ tướng quân nói chuyện thế nào…”
Hoàng đế có chút đau lòng.
Dù nói thế nào, người thường xuyên chinh chiến trên sa trường, cũng là người thô kệch, rốt cuộc vẫn không bằng những thế gia thân phận cao quý nho nhã ở hoàng đô.
Hoàng đế hơi áy náy nói: “Là trẫm không tốt, làm khổ muội…”
“Không phải!” Tình Lan vội vàng giải thích, “Thật ra hắn rất tốt, cũng có đọc sách, không phải là người thô kệch…”
Hoàng đế lại càng đau lòng.
Thấy thái hậu ôm Tình Lan, như muốn vò nát nàng, cao giọng khóc lên.
Vu ma ma cũng ở bên cạnh gạt lệ.
Thái hậu nghe chuyện phủ công chúa ở Bắc Định bị tập kích, nghe thấy Oanh Ca không còn nữa, lại khóc một hồi, vừa khóc vừa mắng: “Tâm can của ta bọn hắn cũng không bảo vệ được, Lan nhi của ta, nếu không gặp được con, ta có thể thế nào đây…”
Lúc thái hậu ôm đầu Tình Lan khóc nức nở, hoàng đế nhìn Hồ Cầu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Hồ Cầu cũng đang đánh giá hắn.
Hoàng đế nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, giống hệt Lan nhi.”
Thái hậu lập tức ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta nói với họ, Đình Diệu rất giống Lan nhi, càng nhìn càng vui mắt.”
“Dáng vẻ rất được.” Hoàng đế hài lòng nói, “Chỉ là hơi thanh tú…”
Tình Lan thở dài nói: “Nào có hơi thanh tú, quả thật giống như một cô nương… Mỗi ngày cùng cô nhỏ chơi đùa, người ta là một cô nướng, hái hoa hái cỏ, nó cũng chơi cùng, y phục ở Yến Xuyên nhiều màu sắc, không quen đều tưởng nó là nữ nhi. Muội thấy, lúc trước hoàng huynh nên phong cho nó một quân, nói nó là Quận Vương, ai tin?”
Hoàng đế dang tay, nói: “Nào, đến đây, để trẫm ôm tiểu quận vương một cái nào.”
Hồ Cầu bò xuống ghế, chạy tới.
Lúc hoàng đế ôm nó, Hồ Cầu mềm nhũn gọi một tiếng cậu, nằm úp xuống bả vai người, ôm người.
Hoàng đế nói: “Ta thích đứa nhỏ này.”
Tình Lan nói: “Ở nhà không có phép tắc đã quen, cũng không biết gọi ai, miễn cưỡng đến giờ cũng không thể nào mở miệng nói chuyện, muội thậm chí nằm mơ cũng nghĩ đến, sợ sau này nó trở thành một tướng quân câm.”
Thái hậu ở bên cạnh không vui nói: “Làm tướng quân làm gì! Toàn đao kiếm, chỗ đó lại vừa lạnh lẽo vừa hoang vắng, Vu ma ma kể những chuyện kia khiến ta sợ chết khiếp. Sau này để Đình Diệu ở lại hoàng đô, để hoàng huynh con tìm một mảnh đất thủy thổ tốt phong cho nó, sẽ không đi làm tướng quân gì cả!”
Tình Lan há hốc miệng lại không biết nói gì.
Hoàng đế không nói gì, người vỗ vỗ Hồ Cầu, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ ngoan.”
Đám phi tần bên cạnh lôi kéo Tình Lan, cùng quan tâm nàng, bảy miệng tám lưỡi thảo luận các kiểu y phục thịnh hành ở hoàng đô gần đây.
Tình Lan không tập trung, trong hoảng hốt, dường như nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng chiến đấu trực diện trên sa trường cách xa vạn dặm.
Trong nháy mắt, Tình Lan biết rõ, người nàng ở tại hoàng đô, tâm đã lưu lại Yến Xuyên.
Nơi đây không phải là ngôi nhà quen thuộc của nàng.
Về nhà?
Không phải, nhà của nàng ở Yến Xuyên, trong mắt họ, bần hàn hoang vu, Yến Xuyên Bắc Cảnh khiến người ta thương cảm.
Tình Lan nhìn về phía Hồ Cầu.
Nàng mấp máy môi, rất muốn nói với nhi tử: “Hồ Cầu, chúng ta về nhà đi.”
Thái hậu lại lau sạch nước mắt trên mặt, lần lượt phân phó cho cung nhân lấy ra cống phẩm tơ lụa mới may đồ cho Tình Lan.
Đám phi tần thấp giọng thương lượng, chọn màu sắc cho Tình Lan, một người còn lấy so với màu da nàng.
Tình Lan nhớ tới ngày đó, Bộ Khê Khách hai mắt sáng ngời, vui mừng bước tới, nói: “Tình Lan, ta phát hiện một bí mật.”
“Cái gì?”
“Nàng mặt xiêm y màu đỏ là đẹp nhất.”