Hẹn Ước Tuổi Trẻ

Cố Thanh Lan trở về phòng học, thấy Chung Viễn vẫn còn nằm úp mặt trên bàn, sắc mặt hơi đỏ, Thanh Lan thầm nghỉ: “Không phải phát sốt rồi đó chứ!”

“ Tớ không cố ý đâu nhé!” Cố Thanh Lan đưa một tay sờ trán Chung Viễn, một tay sờ trán mình.

“Thôi toang!”

Xoay người nói với Trương Mẫn Mẫn: “Cậu xin phép chủ nhiệm giúp tớ nhé, cứ nói tớ đến phòng y tế rồi.”

Trương Mẫn Mẫn hỏi: “Một mình cậu có ổn không đấy?”

“Đương nhiên, cậu đừng coi thường tớ thế chứ!” Cứ vậy, Cố Thanh Lan đỡ Chung Viễn loạng choạng lão đảo đi đến phòng y tế.

Trên đường đi cũng xem như ít người, nếu không bị chủ nhiệm phát hiện thì phiền phức lắm.


“Bác sĩ bác sĩ, xem giúp em có phải cậu ấy phát sốt rồi không?” Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Thanh Lan một cái: “Nào, đỡ em ấy vào đây.”

Chung Viễn dần mở mắt, nhìn thấy Cố Thanh Lan đang cầm một quyển sách ngồi bên cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười như hòa vào ngày xuân.

“Sao tớ lại ở đây?”

Cố Thanh Lan nghe thấy tiếng nói của Chung Viễn, quay đầu lại, đúng lúc ánh nắng ấm chiếu xuống khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô của Chung Viễn hiện lên trước mắt Cố Thanh Lan. Thanh Lan nhìn có chút mê mẫn.

“Này này! Tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”

Lúc này Cố Thanh Lan mới hồi phục tinh thần: “Ò ò, vừa nãy cậu phát sốt, nên, nên, nên…..”

“Nên làm sao?”


Bác sĩ vừa hay đi vào, nói: “Nhóc con, con gái nhà người ta một mình vác cậu đến đây đấy.” Chung Viễn nhìn Cố Thanh Lan trêu ghẹo nói: “Cậu thích tôi phải không?”

Cố Thanh Lan liếc cậu ta một cái: “Cậu cũng tự luyến quá rồi! Sớm biết vậy đã không quan tâm cậu làm gì!”

“Ai cần cậu quan tâm chứ!”

Cố Thanh Lan không thèm nhìn lại, quay người đi một mạch về phía phòng học, Chung Viễn đi theo sau cô gọi: “Đùa chút thôi mà, cậu không nhỏ mọn vậy chứ? Tớ sai rồi! Chờ tớ với, tớ còn là người bệnh đấy!”

Cố Thanh Lan dừng lại, nhìn thấy cái tên trước mặt đang cố gắng xin cô tha thứ, mềm lòng nói: “Đi nhanh lên, chậm chút nữa thì chủ nhiệm sẽ đến mất.”

Chung Viễn cười nói: “Oke luôn!”

“Cậu tên là gì?”

“Cố Thanh Lan.”

“Cố Thanh Lan, Thanh Lan đợi tớ với.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận