“Cố Thanh Lan, con xem con đi, thi được có mấy điểm mà cũng còn mặt mũi trở về!”
Cố Thanh Lan không muốn nghe mẹ càm ràm, vì vậy bỏ cặp sách xuống xong thì chạy ra ngoài.
“Nói vài câu đã bỏ đi, đi rồi thì đừng có về nữa!” Mẹ của Cố Thanh Lan quay người lại nói với em trai: “Con đừng có học theo chị gái.”
Cố Thanh Lan có chút thất vọng, không phải là vì thành tích của bản thân mà là vì mẹ cô không tin tưởng mình, cho rằng cô chỉ biết chơi, nhưng đã có ai biết được trong lòng cô thật sự cần gì chưa?
Một mình Cố Thanh Lan đi lang thang trên đường không đích đến, gió lạnh thổi đến khiến cô run rẩy, người đi trên đường cũng vội vội vàng vàng, ven đường có mấy tên côn đồ đang định đi về phía cô.
Một tên trong số đó ném điếu thuốc đi, vươn tay sang Cố Thanh Lan. Đang lúc cậu ta chuẩn bị chạm đến khuôn mặt của Thanh Lan, một bàn tay vững vàng bắt được cánh tay của tên côn đồ kia, một tay bắt lấy cánh tay cậu ta, một tay khóa ngược tay còn lại của tên côn đồ.
“Chung Viễn!”
“Lùi ra sau.”
Tên côn đồ kia ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó vuốt vuốt khóe miệng cười nói: “ Mày là ai? Biến lẹ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, mơ đi!”
Chung Viễn không nói gì, liếc mắt nhìn mấy tên côn đồ kia một cái. Chỉ thấy Chung Viễn xắn xắn tay áo lên, vài đòn liền đánh mấy tên côn đồ kia ngã lăn quay.
Chung Viễn quay người kéo tay Cố Thanh Lan chạy một mạch đến trạm xe buýt mới dừng lại.
Ánh sáng dần dần sáng lên, Cố Thanh Lan mới phát hiện khoảng cách của mình và Chung Viễn gần đến thế, ngã tư đường không người qua lại, yên lặng đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy được.
Chung Viễn buông tay cô ra.
Mặt Cố Thanh Lan nóng bừng, quay mặt đi: “ À thì, hôm nay cảm ơn cậu!”
Chung Viễn xua tay nói: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đấy là đạo nghĩa giang hồ. Không đáng nhắc đến.”
“Phụt!” Cố Thanh Lan không nhịn được cười.
Chung Viễn dựa vào góc cây, tò mò hỏi Giang Ly: “Muộn vậy rồi sao cậu còn chưa về nhà?”
Cố Thanh Lan thở dài: “Không sao, chỉ là cãi nhau với người nhà thôi, lát nữa là ổn rồi.”
“Thành tích không thể quyết định đường đời, cậu xem không phải tớ sống rất vui vẻ hay sao?”
Cố Thanh Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
Chung Viễn: “Cậu đừng có mà không tin tớ, sớm muộn cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
Cố Thanh Lan không để ý đến Chung Viễn: “Xe đến rồi, cậu có muốn đi không?”
Chung Viễn đứng thẳng dậy, cười nói: “Sao? Cậu sợ à!”
Cố Thanh Lan lên xe tìm một chỗ ngồi xuống, Chung viễn cũng ngồi cạnh cô.
Để tránh ngại ngùng, Chung Viễn mở miệng hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào?”
“Tây Chính*”
“Vậy thì cùng nhau đi!”
“Ừm ừm.”
Cố Thanh Lan vô thức dựa đầu vào Chung Viễn ngủ thiếp đi.
*Tây Chính: Đại học Khoa học Chính trị và Luật Tây Nam là một trường đại học công lập quốc gia nằm ở Trùng Khánh, Trung Quốc.
Gió nhẹ từ từ thổi qua mái tóc của Cố Thanh Lan, bay đến trên tay Chung Viễn, phản phất hương thơm mùi hoa dành dành, khóe miệng Cố Thanh Lan hơi nhếch lên, tựa như nụ cười ấy có thể làm tan đi băng tuyết, khiến cho mùa đông này cũng vì thế mà không còn lạnh giá nữa.
Có lẽ, tuổi trẻ chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy đấy, một nguyện vọng nho nhỏ được thực hiện cũng khiến bản thân vui vẻ rất lâu rất lâu; cũng có thể chỉ vì một lời hẹn ước mà chờ đợi một người.