Hẹn Với Lớp Trưởng Thanh Hoa

Hả?

“Cậu ta nói với tao về kế hoạch cải tạo mày chi tiết, tao thấy cậu ta là người rất có kế hoạch, hơn nữa những khuyết điểm của mày được cậu ta chỉ ra rất đúng, những biện pháp đó cũng đều khả thi, sau này mày nghe lời cậu ta đi.

Đây là thời gian tao đánh giá cậu ta.”

Tôi???

Cứu tôi với, ai có thể nói cho tôi biết, Cố Tri Hành rốt cuộc đã nói gì mà chinh phục được mẹ tôi?

Không phải chứ, trọng điểm là kế hoạch cải tạo gì?

Tôi là vật thí nghiệm của hai người sao?

“Con chia tay với anh ta rồi.” Tôi cảm thấy đau đầu.

“Chia tay cái gì? Tao thấy cậu ta không tệ, ít ra còn tốt hơn mấy đứa không ra gì mà mày sẽ gặp sau này.”

“Mẹ không hiểu đâu...” Tôi thật sự không biết phải phản bác mẹ thế nào. “Tao không hiểu cái gì? Tao nói cho mày biết, bây giờ trọng tâm của mày là thi nghiên cứu sinh, tao thấy Cố Tri Hành cũng đáng tin, tao nói với cậu ta là mày muốn thi vào Bắc Đại, cậu ta nói nhất định sẽ giám sát mày hoàn thành nhiệm vụ.”


“...”

Toàn bộ con người tôi đơ ra tại chỗ.

Tôi điên rồi.

Sau đó, tôi nhìn Cố Tri Hành và mẹ tôi trao đổi WeChat, còn cùng nhau bàn bạc gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái, tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.

Tôi tức giận đi thẳng, để lại hai người họ.

Mẹ tôi chạy lên gọi tôi lại. “Mày có gì không hài lòng?”

“Con không có gì không hài lòng.” Tôi nói chuyện mà không còn sức lực.

“Không hài lòng mà bộ dạng này là cho ai xem?” Mẹ tôi cũng rất giận, vẻ mặt giận dữ như thể coi tôi là không thể dạy dỗ được.

“Con thậm chí không có quyền có cảm xúc sao?” Tôi hỏi lại bà.

“...” Mẹ tôi đờ người.


“Viên Viên, em bớt nói vài câu.” Cố Tri Hành thấy chúng tôi căng thẳng quá, chạy lại kéo tôi khuyên nhủ.

Tôi lại hất tay anh ta ra, hét lên một câu: “Liên quan gì đến anh?”

Rõ ràng tôi đã nói chia tay, anh ta vẫn bám lấy tôi, còn lợi dụng mẹ tôi để áp chế tôi, thế là đàn ông sao?

“Viên Viên...” Anh ta nhìn tôi với vẻ uất ức.

“Mày cứng cánh rồi, không phân biệt được đúng sai sao?” Mẹ tôi nhìn thái độ của tôi với Cố Tri Hành, lập tức nổi giận, “Người ta giúp mày ôn thi nghiên cứu sinh, có gì sai?”

“...” Nội tâm tôi có chút sụp đổ.

Lại là nghiên cứu sinh!

“Con không thi nữa!” Nói xong tôi định bỏ đi.

Mẹ tôi nóng ruột, bạt tai tôi một cái.

Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi trống rỗng, mặt cũng đau rát.

Tôi thậm chí quên cả khóc, cắn chặt môi, chạy đi ngay lập tức.

Chạy được nửa đường, sợ mẹ đuổi đến ký túc xá, tôi tạm thời rẽ hướng chạy ra ngoài trường.

Cuối cùng tôi lên đại một chiếc xe buýt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận