Phương Hạ Vũ cũng không biết có nên tin Mạc Hạo Ngôn hay không nữa, cô không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa, hình như Phương Hạ Vũ phát hiện ra bản thân mình đã có tình cảm với Mạc Hạo Ngôn từ rất lâu rồi chỉ tại hai người quá thân thiết nên không nhìn ra.
Đến khi Nghê Tiểu Huyên xuất hiện Phương Hạ Vũ mới biết cô không thể đánh mất Mạc Hạo Ngôn như thế được.
Phương Hạ Vũ đang đứng chờ xe buýt cùng Mạc Hạo Ngôn thì đột nhiên Nghê Tiểu Huyên lại xuất hiện rồi tự nhiên nắm lấy tay của Mạc Hạo Ngôn tỏ vẻ thân thiết.
“Anh tình bỏ mặc em một mình sao Hạo Ngôn?”.
Mạc Hạo Ngôn vội gằng tay của Nghê Tiểu Huyên ra: “Sao cậu lại tới đây nữa vậy?”.
Nghê Tiểu Huyên liền đáp: “Hỏi lạ em đến đây chờ anh cùng về chung mà”.
Mạc Hạo Ngôn quay sang nhìn Phương Hạ Vũ thì cô đã lên xe buýt mất rồi, xe cũng chạy đi rồi.
Phương Hạ Vũ ngồi xuống ghế thầm nghĩ “Bạn sao? Mạc Hạo Ngôn nghĩ mình là đứa con nít lên ba chắc”.
Vài ngày sau đó trên đường học đàn về Phương Hạ Vũ lại vô tình thấy Mạc Hạo Ngôn bị vài người vay đánh, cô muốn làm ngơ như không thấy nhưng khi xe buýt dừng ở trạm gần đó cô không ngăn cản được bản thân mà bước xuống xe vì lo lắng cho Mạc Hạo Ngôn.
Mạc Hạo Ngôn đang cố giải thích với mấy người bạn: “Hiện tại mình không có bất kỳ mối quan hệ gì với Tiểu Huyên hết, các cậu làm ơn đừng đến làm phiền mình nữa, Hứa Sâm nói với Tiểu Huyên đừng đến tìm mình nữa”.
Tên con trai dáng vẻ to cao mập mạp tên Hứa Sâm liền tỏ vẻ tức giận quát: “Vì mày mà Tiểu Huyên chia tay tao đấy thằng khốn, đừng có mà ở đó giả nhân giả nghĩa”.
Hứa Sâm liền quay sang mấy đứa bạn của mình rồi lớn tiếng nói: “Đánh Mạc Hạo Ngôn cho tao”.
Âu Dương Kỳ Tuấn từ nhà sách gần đó đi ra thấy Mạc Hạo Ngôn bị đám người Hứa Sâm đánh hội đồng thì cũng tính chạy tới giúp ai ngờ cậu lại nhìn thấy Phương Hạ Vũ từ xa chạy đến chỗ của Mạc Hạo Ngôn với vẻ mặt lo lắng nên khựng người dừng bước lại.
Phương Hạ Vũ trừng mắt với đám côn đồ đánh Mạc Hạo Ngôn: “Các người dừng tay lại không được đánh Hạo Ngôn nữa”.
Mạc Hạo Ngôn thấy Phương Hạ Vũ liền lên tiếng nói với cô: “Hạ Vũ mau rời khỏi đây đi, đây là chuyện của tôi, tôi không muốn liên lụy đến bạn”.
Phương Hạ Vũ đỡ Mạc Hạo Ngôn đứng dậy: “Bạn đang nói gì vậy chúng ta là bạn bè mà Hạo Ngôn”.
Hứa Sâm liền phì cười lên: “Mạc Hạo Ngôn mày vẫn như trước ha thích chinh phục con gái rồi làm cho người ta khóc, mà sao lúc này đổi gu vậy hả hả lại đi thích kiểu con gái ngoan hiền thùy mị”.
Mạc Hạo Ngôn bực dọc quát: “Hứa Sâm mày im miệng lại đi”.
“Sao vậy sợ con bé này biết bộ mặt thật của mày hả cũng đúng thôi mày có nó bên cạnh rồi mà vẫn níu kéo Tiểu Huyên của tao được mà đồ cặn bã”.
Con người trước đây của Mạc Hạo Ngôn đúng là rất sa đọa rất đáng ghét ngay cả bản thân cậu nhìn lại cũng cảm thấy sợ hãi, cậu quả thật sợ rằng sau khi một cô gái ngây ngô thuần khiết như Phương Hạ Vũ biết được thì sẽ không muốn làm bạn với cậu nữa.
Phương Hạ Vũ nhìn Mạc Hạo Ngôn bằng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn chút thất vọng nhưng cô vẫn nói với Hứa Sâm: “Hạo Ngôn tuyệt đối không phải một người như vậy cậu đừng có ở đây buông lời miệt thị nói xấu người khác nữa”.
Hứa Sâm liền nhướng mày: “Nè cậu biết cậu ta được bao lâu tôi đã quen biết nó 9 năm rồi đó con người của nó tôi hiểu hơn ai hết, cậu biết không hồi đó ở trường tôi học nó nổi tiếng là sở khanh đó nha”.
Mạc Hạo Ngôn nổi nóng lên lao tới đánh Hứa Sâm tới tấp, trong lúc giằng co xô đẩy nhau Hứa Sâm đẩy vô tình đẩy Mạc Hạo Ngôn ra giữa đường, lúc đó cô một chiếc hơi đang chạy tới Phương Hạ Vũ thấy vậy liền đẩy Mạc Hạo Ngôn ra còn cô thì bị xe tông rồi sau đó bất tỉnh.
Khi Phương Hạ Vũ tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện bên cạnh cô là Đỗ Quỳnh Hạ và Phương Thiên Kỳ, cô cử động tay thì cảm nhận được sự đau đớn truyền tới.
Đỗ Quỳnh Hạ liền ngăn cô lại: “Đừng cử động mạnh Hạ Vũ vết thương của em còn rất mới sẽ lại chảy máu đó”.
“Tại sao em lại ở đây? Tại sao tay của em lại thành ra như vậy?”.
Phương Thiên Kỳ bực mình quát: “Còn dám hỏi nữa hả em đi đứng kiểu gì để bị xe tông vậy hả? Cuộc thi dương cầm vào tuần sau coi như xong rồi”.
Nhắc tới chuyện thi dương cầm nước mắt của Phương Hạ Vũ bắt đầu chảy xuống cô đã rất cô gắng tập luyện để có thể tham gia cuộc thi này cô có thể dành lấy cơ hội đến học ở một học viện âm nhạc nổi tiếng của Mỹ nhưng bây giờ tất cả đã như mây khói bay qua cuộc đời của cô rồi.
Nước mắt của Phương Hạ Vũ lăn dài xuống trên má cô: “Em…vẫn có thể chơi dương cầm được mà…em có thể mà…huhuhu”.
Đỗ Quỳnh Hạ ôm Phương Hạ Vũ vào lòng dùng lời lẽ dịu dàng an ủi: “Không sao đâu Hạ Vũ à bây giờ em không tham gia được cuộc thi này thì năm sau lại tham gia trước mắt phải tập trung nghỉ ngơi điều trị vết thương cái đã”.
Phương Thiên Kỳ lại càu nhàu: “Em thôi đi…xương bàn tay của nó bị xe cán lên phải sắp xương lại hết e rằng sau này khó có thể mà chơi dương cầm lại được như xưa”.
.