Sáng hôm sau...
Tôi lết vào lớp, không khí trong lớp
hôm nay hình như thay đổi lạ thường. Tôi ngáp một cái, ném cặp xuống rồi đặt phịch mông xuống ghế, nằm bò ra bàn đánh chén một giấc ngon lành.
- Anh Phong... Anh Phong của em.
- Anh Phong kìa mày ơi!
- Anh ấy đẹp trai quá đi!
- Lưu Thiên Phong... so handsome!!!
Tiếng hú hét vang lên ầm ầm. Tôi lấy cặp chụp vào đầu để che đi nhưng tiếng
hú hét kia. Đúng là có nằm mơ cũng phải nghe tên anh ta. Cái tên âm hồn
không tan! Nghĩ đến là lại bực mình, tôi chỉ muốn đấm anh ta vài cú.
- Trợ lý bé nhỏ... – Giọng nói trầm ấm vang lên làm tôi giật mình, ngồi bật dậy.
Khuôn mặt điển trai của hắn hiện lên trước mắt tôi với một nụ cười... theo
tôi là nham hiểm hết sức! Trước mắt fan cuồng của hắn bây giờ thì... Ôi
sao nụ cười của anh ấy lại dễ thương đến thế? Sao anh ấy cười lại đẹp
trai đến thế? Vân vân và mây mây. Nhưng đối với tôi thì... Cảnh báo! Báo động đỏ! Kẻ địch đã bắt đầu có mưu đồ, cần phải đề cao cảnh giác. Tôi
chớp chớp mắt nhìn hắn vẫn đang cười một nụ cười quái chiêu với mình.
- Trợ lý bé nhỏ, trước tiên... phiền cô lau thứ chất lỏng màu trăng trắng kia đi. – Hắn mỉm cười “dịu dàng”, ngón tay ngọc ngà chỉ về phía miệng
tôi.
Tôi giật mình, vội đưa tay lên miệng lau lau chùi chùi nhưng
chợt phát hiện ra: Ơ đâu có ướt?! Sau giây phút ngỡ ngàng, tôi nhìn hắn
với ánh mắt nồng cháy hừng hực lửa giận. Lưu Thiên Phong... Tên khốn!
- Ha ha ha. Phát hiện ra rồi đúng không? Anh chỉ đùa em vui một chút cho
em tỉnh táo thôi. Thấy không? Ánh mắt của em linh hoạt hơn hẳn rồi kìa,
không có ngơ ngác, đờ đẫn như vừa ngủ dậy nữa. – Hắn cười vô cùng thoải
mái trước ánh mắt muốn thiêu chết người của tôi.
Tôi trừng mắt
lườm hắn. Được rồi, công nhận là hắn nói rất có lý, tôi bây giờ đã hoàn
toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa. Nhưng dù sao cũng là hắn to gan
làm bẽ mặt tôi trước cả lớp thế này. Nhắc đến cả lớp giờ tôi mới thấy
gai gai người, ngứa ngáy ở sau gáy. Đám vịt giời lớp tôi nhìn với ánh
mắt sắc như dao, dường như chỉ cần có cơ hội sẽ lao đến cắn xé tôi ra
trăm mảnh. Đặc biệt là nhỏ Thu An, nhìn tôi như thể sắp giết tôi đến
nơi. Tôi quay lại lườm chúng nó với ánh mắt cảnh cáo. Nhìn cái gì mà
nhìn? Ghen tị lắm à? Đừng có ghen tị nhé, các người mà gặp phải trường
hợp của tôi là tôi thề các người chỉ muốn đâm đầu vào cột điện tự sát
thôi.
- Thôi nào, trợ lý bé nhỏ, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng
yêu đó nữa, anh tới tìm em là có việc. – Hắn nói rồi nắm lấy tay tôi kéo đi. – Đi theo anh nào.
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn lôi tuột lên sân thượng.
- Anh làm cái gì vậy hả? Tự nhiên lôi tôi ra đây làm cái gì? Phá vỡ giấc ngủ ngon lành của tôi rồi. – Tôi lườm lườm hắn, rút tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của hắn.
- Sao vậy? Chẳng phải trước đây cô rất hâm mộ
và mong muốn được tôi nắm tay dắt đi như vậy hay sao? Giờ được tôi nắm
tay lại rút ra như vậy? – Hắn mỉm cười ranh mãnh.
- Hừ! Anh đừng có ảo tưởng. Ai thèm được anh nắm tay chứ. – Tôi hừ lạnh nguýt anh ta.
- Cô thèm chứ ai? Tôi nhớ là cô rất hâm mộ tôi mà. Hâm mộ tới nỗi hình
nền điện thoại lẫn thời khóa biểu đều là hình tôi. – Hắn cúi đầu, ghé
sát mặt mình lại mặt tôi, cười híp mắt.
Thịch.
Tim tôi đột nhiên đập mạnh một nhịp. Tôi cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng nóng. Tôi
đang đỏ mặt ư? Với suy nghĩ này của mình, tôi vội quay mặt đi vì sợ hắn
phát hiện. Cảm giác này là sao? Tôi thích hắn ư?
- Sao thế này? Cô đỏ mặt hả? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy? – Hắn cười càng tươi hơn.
- Ơ đâu... đâu có... – Tôi lắp bắp.
- Thế sao trông mặt cô lại đỏ như quả cà chua thế này? – Hắn càng ghé sát hơn. Lúc này tôi mới nhận ra rằng môi chúng tôi sắp chạm nhau, tôi lập
tức đẩy hắn ra.
- Đồ khùng! Anh dí sát mặt vào mặt tôi làm gì hả?! Tính khinh bỉ chiều cao của tôi hả? – Tôi nói như hét vào mặt hắn.
- Cô mắc cỡ hả? – Hắn cắn môi, đưa tay lên xoa môi tỏ vẻ lãng tử.
- Không! Anh gọi tôi lên đây làm gì? Phá vỡ giấc ngủ đáng giá ngàn vàng của tôi chỉ để nói những thứ nhảm nhí thế này thôi hả?
- Đâu có. Là tôi chưa vào chủ đề chính thôi. – Hắn cười, xem ra rất thích thú trước sự tức giận của tôi. – Tôi gọi cô lên đây là muốn kêu cô
chiều này đi siêu thị cùng với tôi.
- Đi siêu thị cùng anh làm cái gì? – Tôi đề cao cảnh giác nhìn hắn.
- Giờ cô là trợ lý của tôi, tôi muốn cô cùng tôi đi siêu thị để khuân vác đồ, cô có ý kiến? – Hắn nhướn mày.
- Tôi là trợ lý hay là con nô tì nhà anh mà anh nói gì tôi phải theo đây, còn phải đi khuân vác đồ cho anh? – Tôi bực mình trừng mắt.
-
Không ý kiến nhiều. Về lớp học đi, trưa tôi đưa cô đi ăn rồi chúng ta đi siêu thị. – Hắn nói rồi quay lưng đi xuống dưới, để lại mình tôi ngơ
ngác.
======================================================================
Không biết trong số độc giả của Jep có ai thích Đam Mỹ không nhỉ? Jep mới đọc được một câu chuyện Đam Mỹ rất hay có tên là Hệ Thống Tái Sinh, tác giả của truyện là Đậu Đậu, một cô gái trẻ lần đầu bước vào nghề sáng tác.
Dù mới đọc
người hãy đọc thử và ủng hộ cô ấy, là động lực để cô ấy viết tiếp câu
chuyện này nhé.