Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim mình mềm như nước, nhưng lại cảm giác được một sự kiên định, vững trãi không thể đẩy, không thể dời. Cô yêu anh, yêu sâu sắc!
Cơ thể hai người cọ xát, cảm xúc bùng lên, vừa cay đắng, vừa ngọt ngào. Chúc Tiểu Tiểu thử thăm dò ngọn lửa tiếp xúc được ở thân dưới, hơi dùng lực một chút và liền cảm thấy đau đớn giống như có gì bị rách ra. Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, lớn tiếng kêu oa oa.
Nghiêm Lạc cau mày, ánh mắt anh bị cô chắn lại, anh không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, thực sự vô cùng lo lắng. Chúc Tiểu Tiểu không hét nữa, nói với anh: "Em chỉ luyện tập trước một chút, để biết lúc đau phải làm thế nào?".
Nghiêm Lạc cứng đơ thân thể, không dám cử động dù chỉ một chút, định đỡ lấy eo cô nhưng lại bị cô gạt ra, nói muốn để anh hưởng thụ còn cô sẽ hành động. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy hơi buồn cười, còn nói sẽ hành động, có thấy cô làm gì đâu. Bên tai lại nghe thấy cô hét oa oa, chẳng lẽ vẫn dang luyện tập? Lần này Nghiêm Lạc không nhẫn nại được nữa, anh bật cười, thả lỏng ra. Anh đúng bị Heo Con chọc cười rồi, càng lúc càng cười dữ hơn.
Nhưng anh không cười được quá lâu, sau tiếng hét cuối cùng của Chúc Tiểu Tiểu, anh mở bừng mắt, cảm giác ở bộ phận đó vô cùng mãnh liệt, giống như một dòng điện chạy dọc sống lưng kích thẳng lên đỉnh đầu anh. Cơ thể anh căng cứng, trên người, Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm đau đớn, nước mắt cô trào ra ngoài, rơi xuống bờ ngực anh. Anh ra sức thở, khắc chế bản thân, thấy Chúc Tiểu Tiểu lau nước mắt, ấm ức hét lớn: "Boss, thực sự rất đau đó!".
Cô thút thít khóc, khiến cho bộ phận liên kết giữa hai thân thể khẽ rung động. Nghiêm Lạc thoải mái hít một hơi, không nhịn được ngồi dậy ôm lấy eo cô. Anh vừa cử động, cô lại kêu oa oa. Nghiêm Lạc nheo mắt, nhìn biểu cảm vô cùng đáng thương của cô, anh thử đẩy nhẹ chân cô, quả nhiên cô lại kêu. Anh lại thử cử động, căn bản không hề chạm vào cô, vậy mà cô vẫn hét
Nghiêm Lạc lúc này chẳng để ý gì nữa, phản ứng của thân thể và tâm trạng kích động khi khao khát bấy lâu đột nhiên được thỏa mãn thôi thúc anh vùng dậy ôm lấy cô, áp chặt dưới thân.
"Boss, em đau."
"Cố chịu."
"Boss, anh rõ ràng nói sẽ dịu dàng."
"Nói khi nào vậy?"
"Ừm..." Cô gắng sức nghĩ, vào lúc này lại chẳng nghĩ ra được cái gì.
Nghiêm Lạc nhìn dáng vẻ cau mày lại của cô, không nhịn được cười, anh dừng lại, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng, vỗ về cô. Cô ôm cổ anh, nhìn vào mắt anh, trong đó là biểu cảm kích động, sự thỏa mãn, niềm vui mừng. Anh lấp đầy cô, bọn họ lúc này đã là một, hạnh phúc biết bao.
Nghiêm Lạc chuyển động, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang gào thét. Anh cảm thấy bản thân mình sắp hòa tan trong cơ thể cô, lại cảm thấy cô đang muốn tan chảy trong lòng anh.
Anh thực sự không phân rõ được, sự vui mừng của thân thể hay là sự kích động của tinh thần đang càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh ôm lấy cô, ôm thật chặt anh ở trong thân thể cô, cảm thấy như không thể dừng lại. Anh nghe thấy cô làm nũng, khóc hu hu kêu đau, nghe thấy cô thở dốc, rên lên khe khẽ. Cô bảo anh nhẹ một chút, lại bảo anh chậm một chút, nhưng anh không làm được, anh hoàn toàn không khống chế được bản thân mình.
Suốt quãng thời gian dằng dặc, anh khát khao cô, khát khao mà không có được!
Bây giờ tìm lại được những gì đã mất, anh như tìm thấy kho báu vậy. Nhưng hạnh phúc hiếm hoi quý báu này, anh có thể giữ được bao lâu?
Nghiêm Lạc cảm thấy mắt mình nóng lên, có cái gì đó hình như muốn trào ra, anh ôm chặt Chúc Tiểu Tiểu, vùi mặt vào hõm cổ cô, nước mắt thấm trên gối.
Đau đớn từ từ dịu đi, Chúc Tiểu Tiểu có chút choáng váng, cô vuốt ve tấm lưng rộng rãi của anh, đột nhiên nghĩ, trên lưng của Boss quả nhiên không mọc ra cánh đen, cô sờ cả nửa ngày rồi cũng không có. Không biết sau khi thành ma, những chỗ khác có thay đổi gì không?
Bàn tay nhỏ của cô càng động chạm, sờ mó, anh càng không nhịn được, cử động lại dữ dội hơn, cuối cùng cô không chịu nổi nữa kêu lên hừ hừ.
Hóa ra đêm có thể rất dài, trải qua đêm tân hôn này, Chúc Tiểu Tiểu đã thể nghiệm được sâu sắc.
CHƯƠNG 47
Buổi sáng hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại đánh thức, cô với cái đồng hồ hẹn giờ trên đầu giường nhìn, mới chín giờ. Cũng chẳng biết tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, nhưng lúc này cô vẫn còn rất buồn ngủ. Cô cố gắng vận động cái đầu đang mơ màng của mình để đọc tin nhắn. Tin nhắn lại là do Boss gửi, bên trên viết: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà".
Chúc Tiểu Tiểu cười, đọc lại một lượt, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào. Cô nhớ ra hình như tối hôm qua, khi cô đang mơ màng, Boss cũng nói điều đó, chính miệng anh nói.
Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn tỉnh táo, không được, cô phải bắt ông Nghiêm chính miệng nói lại lần nữa với cô, hôm qua cô chưa nghe rõ. Lúc này cô mới phát hiện, ông Nghiêm không còn ở bên cạnh. Cô bò dậy, gọi mấy tiếng, không có người đáp lời. Chúc Tiểu Tiểu khoác áo ngủ lên, đi khắp các phòng tìm một lượt, đều không thấy. Cuối cùng trên bàn ăn, cô tìm được một mẩu giấy. Đó là do Nghiêm Lạc để lại, nói anh ra ngoài làm việc, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bảo cô tự mình hâm nóng một chút.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng có chút hoảng sợ, anh đã như thế rồi, còn có việc gì phải làm? Anh làm sao có thể chạy loạn khắp nơi như vậy? Ngộ nhỡ đột nhiên ma tính bộc phát, lại không tìm được anh ở đâu thì phải làm thế nào?
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng gọi điện cho Tề Nghiên La. Tề Nghiên La nghe thấy cũng sốt ruột, nói sẽ đi tìm, bảo Chúc Tiểu Tiểu đợi tin tức. Chúc Tiểu Tiểu xông vào nhà tắm, tắm rửa một trận, thay quần áo, rồi lập tức lái xe đến cao ốc Đế Cảnh, trong lòng lo lắng không thôi. Lúc sắp đến nơi, Tề Nghiên La gọi điện đến: "Heo Con, anh mình đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ, mình gửi địa chỉ vào điện thoại của cậu rồi, bây giờ mình cũng phải qua đó".
Chúc Tiểu Tiểu lấy được địa chỉ, tức tốc đánh vô lăng, lái xe về phía ấy. Địa điểm khá gần cao ốc Đế Cảnh, chỉ cách hai con đường, trong một tòa nhà ba tầng thuộc khu dân cư. Chúc Tiểu Tiểu dừng xe liền chạy lên trên, cô vừa mới đến, cửa đã mở ra, người mở cửa chính là Nghiêm Lạc.
Chúc Tiểu Tiểu không nói lời nào, lao đến ôm trọn lấy anh: "Boss".
Nghiêm Lạc vỗ lưng cô an ủi. Cô đeo đá tinh hồn của anh, vừa mới đến gần, anh liền cảm ứng được, cho nên đi ra mở cửa, không ngờ phản ứng của cô lại mạnh thế này.
Anh kéo cô ra, nhìn cô, hỏi: "Đã ăn cơm chưa?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không thấy anh đâu, em lo lắng".
Anh khẽ thở dài: "Dù có thế nào, em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình trước". Nếu anh không ở bên nữa, dáng vẻ cô thế này, anh làm sao yên tâm được?
Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu, lại ôm lấy anh, ôm thật chặt, bây giờ ôm nhiều hơn một chút coi như được một chút.
Cửu Thiên Huyền Nữ nặng nề ho mấy tiếng, nhìn bộ dạng hai người này xem, còn coi những người trong phòng ra gì nữa không chứ?
Chúc Tiểu Tiểu từ trong lòng Nghiêm Lạc thò đầu ra nhìn nhìn, ở đây không ít người, Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đều có mặt, Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ, còn có người của Huyền Thiên phái, ngồi đầy một phòng.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mặc kệ, Boss là của cô, cô muốn ôm thì ôm. Nhưng thấy người trong phòng, sắc mặt đều không tốt lắm, Chúc Tiểu Tiểu thấp thỏm, nhỏ tiếng hỏi: "Boss, anh đến đây làm gì?".
"Anh đến nói cho Cửu Thiên Huyền Nữ biết tình trạng của mình, nếu không, đến khi anh thật sự xảy ra chuyện, e rằng sẽ làm mọi người bị thương. Anh muốn cùng thương lượng một chút với bà ấy, xem có biện pháp gì không."
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, giọng nói không lớn không nhỏ: "Bà ấy luôn ức hiếp anh, ngoại trừ giết anh ra, còn có thể có biện pháp gì. Em nếu như đến muộn, có phải sẽ không nhìn thấy anh nữa không?".
Cửu Thiên Huyền Nữ giận dữ: "Heo Con, lời này của con là ý gì?". Mới mấy trăm năm không gặp, nha đầu này nửa chút lễ phép cũng không biết nữa!
Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý đến bà, lại nói với Nghiêm Lạc: "Boss, anh chuyển thế nhé, nhân lúc vẫn chưa thành ma, anh đầu thai làm người. Ma tính dần dần sẽ mất thôi".
Nghiêm Lạc xoa hai má cô, trong lòng vạn phần không nỡ: "Heo Con, em còn nhớ em đã nói gì không? Hồn bay phách tán và chuyển thế làm người, đều là chết, nhưng mà cách chết không giống nhau. Sau khi anh chuyển thế không thể đồng thời sinh ra cùng em, đối với em mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em hà tất phải khiến bản thân mình đau khổ thêm nữa".
"Không phải đâu, không phải đâu." Chúc Tiểu Tiểu đã nói sẽ không khóc nữa, nhưng lúc này nước mắt vẫn không khắc chế nổi mà tuôn rơi. "Anh chuyển thế thành người rồi thì vẫn còn có sinh mệnh. Cứ coi như không nhận ra em, cứ coi như không thích em nữa, nhưng anh còn sống, trong lòng em cũng thoải mái, thoải mái hơn gấp trăm lần so với việc phải chấp nhận rằng anh không còn nữa. Thật đó, Boss, cầu xin anh, đừng chết, đừng nhẫn tâm như thế, đừng rời xa em."
Cô lớn tiếng khóc hu hu, ôm chặt anh không buông. Cô không biết vì sao mình đột nhiên lại biến thành yếu đuối như vậy. Bởi vì vừa mới trải qua hạnh phúc cho nên càng sợ hãi, hay bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ đang ở trước mặt cái chết đang cận kề Nghiêm Lạc nên cô mới sợ hãi?
Nghiêm Lạc nghẹn giọng, mỗi một lời cô nói, đều là tâm trạng năm đó của anh, anh nói không nên lời, chỉ có thể ôm cô thật chặt.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết chuyện của họ, nếu như cảm xúc mà cuộc phân ly sáu trăm năm trước mang đến cho những kẻ bàng quan này là nỗi oán hận vì bị phản bội, thì sau sáu trăm năm, sự đau khổ của những người yêu nhau lại khiến bọn họ có chút bất lực không biết làm thế nào.
Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh quan sát, rất lâu không nói. Thực ra Diêm La đến tìm bà, chủ động gánh chịu tất cả, đã khiến bà tương đối bất ngờ. Cách làm việc của bà từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, dứt khoát, ra tay không lưu tình, Diêm La trong lòng rất rõ. Nếu như bà biết bất kể người nào có thể thành ma, bà tuyệt đối không để mầm mống tai họa đó tồn tại trong nhân gian. Bà biết Diêm La và Heo Con đã thành hôn, độc chú của bà đã bị phá, hóa ra sức mạnh của tình yêu thật sự có thể áp đảo cả lời chú mạnh nhất, cũng giống như con người yếu đuối mà lại có thể tiêu trừ ma quái vậy.
Thế giới này, sớm đã vượt quá sức tưởng tượng của bà.
Cho nên vào thời khắc đó, bà đã do dự, bà đột nhiên có chút lo lắng về hậu quả của việc giết chết Diêm La, bà thậm chí hoài nghi tính đúng sai của một số sự việc.
Diêm La đứng trước mặt bà, bình thản, thành khẩn, tự tin, thân là một vị thần sắp hóa thành ma, lòng độ lượng của anh khiến bà kinh ngạc. Yêu cầu của anh là, hy vọng bà có thể giám sát quản lý anh, vào lúc anh thành ma, hãy giết anh đi, không được để anh có cơ hội làm tổn thương người khác.
Vợ của anh! Khi nhắc đến chữ này, trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm. Loại tình cảm ấy, Cửu Thiên Huyền Nữ cho rằng mình cũng từng có, nhưng mà cuối cùng bà phát hiện, đó chẳng qua đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là chân thực. Nhưng mà độc chú của bà lại bị thứ tình cảm này vô hiệu hóa, sự chân thực của sức mạnh không ngờ đã bị phá hủy như vậy.
Đây rốt cuộc là nghĩa gì? Sức mạnh có uy lực hơn hay là tình cảm lớn mạnh hơn? Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn chưa nghĩ thông thì Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đã tìm đến, ngay cả Heo Con cũng đến đây rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ biết, bà không thể động thủ giết Diêm La được.
Bà ho lên mấy tiếng, có ý muốn kéo sự chú ý của hai người đang diễn vở kịch tình yêu đau khổ lại, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không để ý đến bà, cứ vùi đầu trong lòng Nghiêm Lạc khóc. Cửu Thiên Huyền Nữ bắt đầu thấy khó chịu, không thèm quản họ nữa, bà nói luôn: "Thực ra có thể không cần chuyển thế. Hợp sức của mấy người chúng ta lại, trước tiên phong ấn Diêm La, đợi sau khi tìm thấy Tỉnh tuyền thì thả anh ta ra chữa trị. Cứ coi như không tìm thấy, Heo Con chẳng qua cũng chỉ sống thọ được mấy chục năm, đợi Heo Con qua đời, khi đó giết chết Diêm La đã bị hóa ma cũng không muộn".
Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La, mấy người đều kinh ngạc nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, thật sự không ngờ rằng bà có thể đưa ra một giải pháp nhân đạo đến thế.
Chúc Tiểu Tiểu cũng trợn tròn đôi mắt ầng ậng nước, ngẩn ngơ nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ. Cô hỏi: ''Bà vừa nói, bà không giết Boss của tôi nữa, bà nguyện ý giúp đỡ tạm thời phong ấn Boss, bà sẽ không giết anh ấy, có phải không?".
Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn tức giận với cách cư xử thiếu lễ độ của cô, nặng nề "hừ" một tiếng: "Ta vẫn phải nói luôn, nếu anh ta hóa thành ma, phá phong ấn ra ngoài, đương nhiên ta sẽ xuống tay không nương tình".
Chúc Tiểu Tiểu mừng rỡ hét lên, cô lao đến, mạnh mẽ ôm lấy Cửu Thiên Huyền Nữ: "Hóa ra bà không xấu, bà là người tốt. Cảm ơn bà, cảm ơn bà!".
Cô kích động hôn lên mặt Cửu Thiên Huyền Nữ một cái, lại xông ra kéo tay Nghiêm Lạc: "Boss, Boss, được cứu rồi, không phải chết rồi, anh cũng không cần lo lắng bản thân mình trở thành tội nhân diệt thế cũng không cần lo lắng em sẽ buồn. Chúng ta còn có thể ở cùng nhau, cùng lắm thì anh ở trong phong ấn, em ở ngoài phong ấn, em sẽ làm quản ngục của anh, không sao rồi, không sao rồi".
Cô liến thoắng không ngừng, vui vẻ quay vòng quanh, Nghiêm Lạc kéo cô lại, cau mày, khó coi giống hệt như Cửu Thiên Huyền Nữ: '"Em hôn loạn lên cái gì? Bình tĩnh một chút, sự việc có thể giải quyết là được rồi".
Tề Nghiên La ở bên cạnh nghìn cảm vạn tạ với Cửu Thiên Huyền Nữ, có Cửu Thiên Huyền Nữ ra tay tương trợ, đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa.
"Vậy cứ phong ấn Boss ở trong nhà được không? Tôi sẽ trông giữ anh ấy." Chúc Tiểu Tiểu ngây thơ muốn sắp xếp mọi chuyện như ý mình.
"Không được! Phải tìm một chỗ thích hợp giăng kết giới làm phong ấn, trong núi là ổn nhất, khỏi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ô nhiễm của thành phố này. Hơn nữa chỗ phong ấn, con không được tới gần, năng lực khác thường của con nói chưa biết chừng sẽ vô ý phá hỏng phong ấn, ngược lại còn hại đến Diêm La."
Chúc Tiểu Tiểu chu miệng lên, trong lòng dù không phục, nhưng hiểu rõ điều Cửu Thiên Huyền Nữ nói là sự thật. Tuy vậy, chỉ cần thế này thôi, cô cũng rất vui mừng rồi, sự việc đã có cơ xoay chuyển, nếu như cô cố gắng một chút, tìm được Tỉnh tuyền, chưa biết chừng Boss có thể rút ngắn thời gian ngồi lao một chút. Nếu không thì, cô cố gắng sông lâu thêm một chút, thì Boss sẽ không cần chết nữa. Dù gì còn sống thì còn hy vọng, điều này thực sự là tin tốt nhất từ khi sinh ra tới giờ cô từng nghe thấy.
Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói: "Được rồi, tất cả đừng đứng như trời trồng ở đây nữa, hai người quay về trước đi, ta sẽ gắng sức tìm chỗ giăng phong ấn, sẽ không vượt quá ngày mai. Thời gian hóa ma cũng chưa nói chắc được, chưa chắc chắn khi nào phát tác. A La, ngươi quay về công ty đợi ta, lát nữa ta tới tìm ngươi. Bắc m Vương làm hại thần tộc, không thể bỏ qua, ta nhất định phải trừng phạt ông ta". Bà nói xong, quay sang đệ tử của Huyền Thiên phái, bắt đầu dặn dò sắp xếp.
Chúc Tiểu Tiểu mặt mày tươi tỉnh định kéo Nghiêm Lạc đi, Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên quay lại, nói với Nghiêm Lạc: "Tổ hàng ma sư mà người huấn luyện kia, để ta gặp chút nhé, sau khi người vào phong ấn rồi, cũng không thể để họ bị cô lập không chỗ bám víu". Bà ngập ngừng, trong lòng không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ, rất giỏi!".
Nghiêm Lạc cười, gật đầu. Chúc Tiểu Tiểu giơ cao cánh tay: "Tôi cũng vậy đó, tôi cũng là một trong những thành viên của tổ hàng ma kia". Cửu Thiên Huyền Nữ gườm cô một cái, không thèm nhìn cái vẻ đắc ý của cô. Nghiêm Lạc kéo cánh tay cô xuống, ôm cô đi ra ngoài.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ theo phía sau, nghe thấy Tiểu Tiểu ở đằng trước nói: "Boss, chúng ta mau về nhà nhé, anh nấu cơm cho em ăn, sau đó chúng ta làm chút việc, sinh bảo bảo1. Em sinh cho anh một tiểu Diêm La, anh ở trong phong ấn cũng có hy vọng".
"Sinh gì mà sinh, em chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi."
"Vậy tối qua anh cũng không dùng thứ gì kia, nói chưa biết chừng đã có rồi đó. Mặc kệ, cứ sinh, anh không ở bên cạnh, cũng không để lại bảo bảo cho em, vậy sao được. Em muốn sinh, em là 'phú bà', em nuôi được, về nhà phải làm ngay." Cô bắt đầu giận dỗi.
1 Bảo bảo: Độ tuổi dưới nhi đồng, là cách gọi yêu thương dành cho đứa trẻ, coi nó là thứ quý báu nhất.
Lời của Tiểu Tiểu khiến Nghiêm Lạc hơi ngẩn ra, đúng vậy, anh đích xác là hơi sơ suất rồi, anh rõ ràng sắp không ở bên cạnh cô nữa, lại không cân nhắc đến cuộc sống sau này của cô. Ngoài việc cho cô tiền, mỗi ngày gửi tin nhắn nói yêu cô, anh còn có thể làm gì, đích xác là chẳng thể tiếp tục chăm sóc cho cô nữa.
Con cái, việc này anh chưa từng nghĩ đến, nếu như thật sự có con rồi, chẳng phải càng tăng thêm gánh nặng cho cô sao?
Chúc Tiểu Tiểu cũng đang nghĩ, con cái, sao trước đây cô không nghĩ tới nhỉ? Nếu có con rồi, cứ coi như không tìm được Tỉnh tuyền, sau mấy chục năm nữa cô mất đi, con cô vẫn còn, Cửu Thiên Huyền Nữ có lẽ sẽ vì thân phận của đứa trẻ mà không giết cha nó. Như vậy, thời gian của anh sẽ nhiều hơn một chút, có lẽ còn có cơ hội.
"Đi, đi, mau về nhà, chúng ta phải sinh con." Chúc Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc đang nhăn nhó vội vã đi. Nghiêm Lạc vừa đi vừa trách cô không hiểu chuyện, tùy tiện, có ý dẹp tan suy nghĩ đó của cô.
Tề Nghiên La ở phía sau nói với Tất Mặc Kỳ: "Em nghĩ sai rồi. Em cho rằng anh trai em nuôi binh dưỡng tướng suốt sáu trăm năm nhất định sẽ rất lợi hại, kết quả là Heo Con còn thần dũng hơn. Em đúng là đã xem thường cô ấy rồi".
Cửu Thiên Huyền Nữ tuy trên một số phương diện nào đó thì rất cổ hủ, nhưng bà thực sự là người biết giữ lời hứa, vẫn chưa hết hai tư giờ đồng hồ, bà đã tìm được chỗ thích hợp để giăng kết giới phong ấn.
Khi nhận được tin Chúc Tiểu Tiểu đang mơ màng ngủ. Hai tư giờ vừa qua, cô đã rất bận rộn. Cô và Boss đi gặp bố mẹ, sắp xếp xong cho họ, chia tay với họ, nói mình và Boss phải xuất phát rồi. Sau đó lại cùng Boss và bọn m Yến Tư họp, truyền đạt đến họ sự sắp xếp của Cửu Thiên Huyền Nữ, khẳng định sau này đội hàng ma sư bọn họ có thể quay về Công ty Nhã Mã làm việc.
Có thể quay về công ty, cùng với những đồng đội lâu năm tiếp tục kề vai chiến đấu, đây vẫn là chuyện tốt, nhưng lúc này nghe được lại khiến người ta thương cảm đến vậy. Song Chúc Tiểu Tiểu lần này chẳng thể để ý đến cảm giác của mọi người nữa, tâm trạng cô cũng đang rất tồi tệ.
Tiểu Tiểu kéo Boss đi, kiên quyết muốn về nhà sinh bảo bảo. Thời gian quý báu như vậy, bọn họ ở bên nhau cũng phải tính từng phút. Người của Huyền Thiên phái ở khắp xung quanh cảnh giới, đề phòng trước khi Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được chỗ tốt, Diêm La đột nhiên hóa ma. Nhưng thái độ của Nghiêm Lạc khiến Chúc Tiểu Tiểu rất yên lòng, anh vẫn bình thường, anh sẽ không hóa ma ngay trong khoảng thời gian hạnh phúc này. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy anh nhất định có thể chống chọi được, chờ đến khi vào kết giới mới phát tác.
Chúc Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc trải qua một đêm trăng mật bình thường giống như bao cặp vợ chồng mới cưới khác, một đêm cuồng nhiệt lại ngọt ngào. Liên quan đến vấn đề thân mật, cuối cùng đương nhiên vẫn là Chúc Tiểu Tiểu thắng, bây giờ cô đã biết đối phó với sự lạnh lùng của Boss như thế nào. Gỗ cây đại thụ có rắn chắc hơn nữa, cứ khoan mãi khoan mãi, kiểu gì cũng phải lên lửa. Tuy sức nóng của nó kinh người, nhưng đó là điều Chúc Tiếu Tiểu muốn. Bọn họ âu yếm nhau, hòa hợp làm một, có đụng chạm bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, có hôn bao nhiêu cũng vẫn còn thấy thiếu. Chúc Tiểu Tiểu say mê tấm lưng săn chắc của anh, cô cứ sờ mãi, sờ mãi, trong lòng mong muốn đôi cánh ác ma không bao giờ mọc ra.
Chúc Tiểu Tiểu còn nói với Nghiêm Lạc: "Boss, đêm nay chúng ta không ngủ nữa, anh phải chuẩn bị thể lực cho tốt, không được ngại mệt. Dù sao anh vào trong kết giới rồi cũng chẳng thể làm được việc gì khác, đến khi đó anh nghỉ ngơi cũng được".
Nghiêm Lạc tắt nụ cười, anh vừa hôn cô vừa đồng ý, cô nói gì đều được.
Đêm nay, sau lưng Nghiêm Lạc còn chưa kịp mọc ra đôi cánh ác ma, thì kẻ khua môi múa mép là Chúc Tiểu Tiểu đã không trụ được nữa, qua nửa đêm, cô rốt cuộc nằm trong lòng Boss ngủ mất. Vừa ngủ được một lát, hình như cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói chuyện cùng ai đó.
Sau rồi, nụ hôn khe khẽ của anh đặt lên gò má cô, Chúc Tiểu Tiểu nghe anh nói: "Bà Nghiêm, chúng ta phải xuất phát rồi".
Chúc Tiểu Tiểu mở mắt, ý thức lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng. Cô trấn tĩnh dậy khỏi giường, kéo Boss đi tắm uyên ương, cô ôm lấy anh cứ hôn mãi hôn mãi. Nước nóng chảy trên mặt, khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đau mắt nhưng cô nói với bản thân: Mình không có khóc.
Tắm rửa xong, Tiểu Tiểu chọn một bộ quần áo cho Boss thay, còn cầm túi ra nhét vào mấy bộ quần áo. Trong lòng Nghiêm Lạc hiểu rõ sẽ không dùng đến, nhưng vẫn tùy cô. Chúc Tiểu Tiểu đặt ảnh chụp chung của bọn họ vào trong túi, ngẫm nghĩ, lại ấy bức ảnh chụp của mình vào, còn lấy cả chứng nhận kết hôn của bọn họ bỏ vào trong đó. Nghiêm Lạc nhìn theo, thấy mắt mình hơi nóng, không kìm được bước ra khỏi phòng, nói đi chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi Nghiêm Lạc đi ra, Chúc Tiểu Tiểu ngồi đó ngây ra cả hồi, cô bỏ điện thoại của anh vào túi, cho vào đó toàn bộ số pin dự phòng mới mua hôm qua. Có điều, không biết chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được, sau khi phong ấn liệu có sóng liên lạc không.
Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đi xuống lầu, mọi người trong đội hàng ma đang chờ. Tất cả cùng người của Huyền Thiên phái lái xe đến khu ngoại thành phía đông. Tới một chỗ đất bằng phẳng, Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ, Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, Happy, Smile, cùng người của Huyền Thiên phái và địa phủ đều đã có mặt.
Cửu Thiên Huyền Nữ yêu cầu ngoại trừ người giăng kết giới ra, tất cả những người còn lại đều ở yên tại chỗ. Nghiêm Lạc nhỏ tiếng bảo Chúc Tiểu Tiểu, địa điểm cụ thể của phong ấn là bí mật, càng ít người biết càng tốt. Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng ôm chặt lấy eo anh, cô rất sợ bản thân mình bị gạt ra khỏi danh sách những người được biết bí mật. May mà Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn cô một cái, nhưng không nói gì.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Cửu Thiên Huyền Nữ hô một tiếng: "Xuất phát". Mấy người chạy lên đỉnh núi xa xa phía sau như những mũi tên. Nghiêm Lạc cõng Chúc Tiểu Tiểu trên lưng, cùng đi trong nhóm người, rất nhanh đã tiến vào nơi rừng sâu hẻo lánh.
Đây là một ngọn núi khá cao, trên vách núi cheo leo, có một cái ngách rộng đủ người đi. Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào, đau lòng nói: "Ở trong đó chắc chắn rất tối".
"Không sao cả, anh không sợ tối." Nghiêm Lạc vuốt tóc cô an ủi.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn, duỗi hai tay ra với Nghiêm Lạc: "Boss, anh đưa em lên trên xem đi, em chỉ nhìn một cái thôi".