Heo yêu Diêm vương

Nghiêm Lạc do dự một chút, ôm lấy cô, tung người lên khe núi đó. Không gian trong khe núi nhìn lớn hơn những gì trông thấy bên ngoài, nhưng vẫn rất chật hẹp, âm u lạnh lẽo. Chúc Tiểu Tiểu đặt chiếc túi mang theo vào bên trong, rất lâu không nói gì.
 
Nghiêm Lạc nói với cô: "Anh ở trong này chỉ ngồi thiền định thần, tu tập nội công, không cần hoạt động, cũng không có cảm giác gì đối với thế giới bên ngoài, sẽ không khó chịu, em yên tâm".
 
Chúc Tiểu Tiểu ngây dại gật đầu, tay nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng khắc chế không để mình rơi nước mắt.
 
Nghiêm Lạc lại khẽ giọng dỗ dành: "Đi xuống nhé, có được không?".
Cô lại gật đầu, ôm chặt lấy anh.
 
Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng hai cao đồ của Huyền Thiên phái, Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, tất cả bảy người, đứng vào vị trí, chỉ còn đợi Nghiêm Lạc.
 
Chúc Tiểu Tiểu cố gắng nở nụ cười, nói với Nghiêm Lạc: "Boss, anh ở bên trong nghỉ ngơi cho tốt, bọn em sẽ nhanh chóng tìm thấy Tỉnh tuyền cứu anh ra ngoài".
 
Nghiêm Lạc gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Nếu như anh buồn chán, thì xem ảnh của em, còn điện thoại nữa, anh có thể gọi hoặc gửi tin nhắn cho em".
 
Nghiêm Lạc lại gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu mở miệng nhưng lại không biết nói gì nữa. Nghiêm Lạc kéo cô vào trong lòng, Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt anh, không nỡ buông tay.
 
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Lạc nhẹ nhàng kéo cô ra, nhìn cô một lúc lâu, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Bà Nghiêm, em nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Đợi anh ra ngoài, nếu như phát hiện em gầy đi hay bị bệnh, anh sẽ tức giận đó".
 
Chúc Tiểu Tiểu cười, dùng lực gật đầu: "Vậy anh cũng phải thế nhé".
 
Nghiêm Lạc mỉm cười: ''Đương nhiên rồi". Anh ngừng lại một lát, xoa mặt cô, nói: "Có câu nói ba chữ anh vẫn luôn nợ em không nói, nhưng anh thực sự mỗi ngày đều nói ở trong lòng". Anh mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Heo Con, anh, yêu...".
 
Chữ "yêu" vẫn còn chưa thốt ra hoàn chỉnh, nụ cười trên môi anh đột nhiên cứng đơ, sau đó sắc mặt thoáng chốc lạnh tanh. Chúc Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, nhìn Boss yêu quý ngay trước mặt mình chớp mắt cái đã biến thành một kẻ hung dữ độc ác.
 
Cô sững sờ, bên tai hình như nghe thấy Cửu Thiên Huyền Nữ lớn tiếng hô: "Anh ta hóa ma rồi, động thủ!".
 
Sau đó một luồng lực đạo lớn ập đến tách cô và Boss ra. Cô nhìn thấy Nghiêm Lạc rống lên, vùng vẫy, nhìn thấy mọi người thi triển trận hình, niệm chú phất tay. Cô nhìn Boss bị ném vào trong khe núi vừa rồi, nhìn khe hở kia từ từ đóng lại, từ từ nhập thành một thể với vách núi, sau đó thì không thấy gì nữa.
 
Chúc Tiểu Tiểu không biết bản thân mình đang làm gì, cô toàn thân không có sức lực, chỉ ngây dại nhìn những biến đổi trước mặt, cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Cũng không biết qua bao lâu, Tề Nghiên La đi đến ôm lấy vai cô. Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn A La, vẫn có chút không thể tin, cứ như thế này mà đã kết thúc rồi sao?
 
Tề Nghiên La gật đầu với cô, ôm cô, khẽ giọng an ủi. Chúc Tiểu Tiểu nghe không rõ A La đang nói gì, cũng không biết bản thân mình đã quay lại xe như thế nào, cuối cùng gọi cô tỉnh là tiếng chuông tin nhắn.
 
Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, chín giờ rồi, tên người gửi tin nhắn kia viết: Vua của tôi. Chúc Tiểu Tiểu mở ra, nội dung tin nhắn là: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!".
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy điện thoại, bật khóc nức nở, nghĩ đến Boss vừa rồi nói với cô: "Anh thực ra mỗi ngày đều nói ở trong lòng'', Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Boss của cô, không còn nữa rồi, thành ma rồi, bị phong ấn ở chỗ lạnh lẽo u tối kia, mà cô lại bó tay không có biện pháp, một chút biện pháp cũng không có.
 
Mùi vị của tuyệt vọng, hóa ra là thế này.
 
Chúc Tiểu Tiểu choáng váng về đến nhà, cô ngả đầu xuống liền ngủ, trên giường dường như còn vương vất mùi hương của Boss, ấm áp, dịu dàng vây bủa quanh cô. Cô gạt nước mắt hết lần này đến lần khác. Cô đã đồng ý với Boss sẽ sống thật tốt, cô sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình.
 
Nhưng thời gian không có Boss trôi qua thật chậm. Chúc Tiểu Tiểu đếm từng ngày, dường như đã qua rất lâu rồi, thực ra mới chỉ hai tuần lễ mà thôi. Mỗi ngày cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc, sợ lãng phí điện của anh, mỗi tin nhắn cô đều viết rất dài, cô nói cô yêu anh, cô đợi anh. Nhưng cô thực sự không biết Boss đã thành ma như vậy rồi có còn biết xem tin nhắn hay không nữa, bởi vì từ trước đến giờ cô không hể nhận được tin trả lời.
 
Thư Đồng và Tiết phi Hà mỗi ngày đều đến ở cùng cô, Tề Nghiên La cũng thường xuyên đến thăm cô. Chúc Tiểu Tiểu nỗ lực để bản thân mình phấn chấn lên, mỗi ngày cô đều quan tâm, hỏi han việc tìm Tỉnh tuyền có tiến triển gì không, nhưng vẫn chẳng có tin tức tốt. Thế nhưng m Yến Tư cũng bảo với cô, đã tìm thấy nơi trú ngụ của Bắc m Vương, đó là khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Cửu Thiên Huyền Nữ đã dẫn Huyền Thiên phái qua đó bắt ông ta rồi.
 
Về phần bọn m Yến Tư, mấy người dự kiến sẽ tấn công vào nơi ở ban đầu trong thành phố của Bắc m Vương, chỗ đó là nơi cất giấu hồn phách của Đậu Đậu. Mẫn Kỳ đã thăm dò được tất cả những vấn đề về phòng thủ, bố cục, chỗ giữ đồ ở đó, bọn họ toàn bộ đều nắm chắc như lòng bàn tay rồi, chỉ chờ bước tấn công cuối cùng, cướp lấy hồn phách của Đậu Đậu mà thôi.
 
Trận chiến này, cũng là trận đối đầu chính thức cùa m Yến Tư và m Yến Nam.
 
Hôm nay, m Yến Tư đưa đoàn hàng ma sư đi làm nhiệm vụ, Chúc Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho công ty, được biết Cửu Thiên Huyền Nữ bên kia đưa người đi hai ngày rồi vẫn chưa quay lại.
 
Chúc Tiểu Tiểu tự mình đăng nhập vào hệ thông tình báo của công ty, vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Tỉnh tuyền và nơi ở của Thủy Linh. Hôm nay tâm trạng Tiểu Tiểu rất không tốt, tâm thần bất ổn. Cô luôn cảm thấy chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng cũng không chắc có phải do đã đến tháng rồi mà chưa thấy gì nên bản thân không thoải mái hay không.
 
Không sai, kỳ kinh nguyệt của Chúc Tiểu Tiểu sau khi chậm mất mấy ngày cuối cùng vẫn đến, mộng đẹp sinh tiểu Diêm La của cô vỡ vụn rồi, thêm vào đó lần này bụng lúc nào cũng đau âm ỉ. Bắt đầu từ hôm đó, cảm xúc của cô có thể nói là tồi tệ đến cực đỉểm.
 
Chúc Tiểu Tiểu đầu óc hỗn độn trải qua một ngày, buổi tối nằm trên giường mất ngủ. Điện thoại vang lên, là Thư Đồng, cô nói bọn họ vừa mới đánh một trận đại thắng. Tìm thấy hồn phách của Đậu Đậu rồi, còn đánh Yến Nam tơi bời. Người phụ nữ xấu xa độc ác đó cuối cùng đã bị bắt, lần này là bắt ngay tại trận, thêm vào đó, chứng cứ của mấy vụ án trước đây đều cho thấy cô ta là hung thủ, thế nên cô ta sẽ bị định tội theo pháp luật, chuyện đó chỉ ngày một ngày hai mà thôi.
 
Nhưng đáng tiếc là bọn họ lục soát tất cả chỗ đó, cũng không tìm thấy đầu mối gì có quan hệ đến ma độc và Tỉnh tuyền. Bây giờ bọn họ cùng người của Huyết tộc đang về công ty, chuẩn bị làm phép, dẫn hồn cho Đậu Đậu. Tiểu quỷ Huyết tộc này chỉ chút nữa thôi là được khôi phục lại như bình thường rồi.
 
Chúc Tiểu Tiểu dập điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấy hỗn loạn. Bọn Thư Đồng giành đại thắng, Đậu Đậu được cứu, những điều này đều là tin tức tốt. Vì sao cô vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xảy ra?
 
Chúc Tiểu Tiểu ngồi dậy, định đi rót nước uống. Vào lúc này, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sau đó, một âm thanh kỳ quái khe khẽ u oán từ trong đó truyền đến: "Cứu tôi với, tôi chết oan uổng quá".
 
Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, cầm lấy Tiểu Phấn Hồng đang đặt trên tủ đầu giường, nhìn đổng hồ, không hề phát ra ánh sáng đỏ. m thanh kia trong phòng tắm lại vang lên, lần này càng thêm âm u đáng sợ: "Đến ở cùng tôi nhé, tôi một mình rất cô đơn".
 
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng rộn lên, đột nhiên hiểu ra, cô lao đến một tay đẩy cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi: "Thủy Linh!".
 
Vòi nước ngừng chảy, âm thanh kia cũng không thấy nữa. Sau đó "tí tách" trong chốc lát, một chuỗi hạt nước từ trong vòi trào ra: "Ai da, ai da, sao lại là cô vậy? Cô thật nhàm chán quá, phải giống như những người khác,, sợ hãi kêu oa oa, vậy mới thú vị chứ".
 
Chúc Tiểu Tiểu vừa nhìn, thật sự là Thủy Linh, cảm giác trong lòng không thể diễn đạt nổi, cô lắp bắp gọi: "Thủy Linh".
 
Thủy Linh nhìn biểu cảm của cô, rung rung giọt nước, giữa không trung biến thành hình người, trầm tư: "Ừm, hóa ra cô nhớ tôi như thế sớm biết vậy, khi tôi đi qua, đã vào tìm cô chơi rồi".
 
"Thời gian trước cô đã ở đây? Vì sao cô không vào?". Chúc Tiểu Tiểu hét lên như phát cuồng.
 
"Ai da." Thủy Linh dáng vẻ xấu hổ che mặt lại: "Người ta từ xa nhìn thấy hai người không mặc quần áo ở trên giường lăn qua lăn lại, người ta xấu hổ mà. Phi lễ vật thị, cho nên liền chuyển đến chỗ khác chơi". Nó chuyển động mấy vòng, lại nói: "Hơn nữa nhà khác chơi vui hơn, tôi vừa giả quỷ, bọn họ liền kêu oa oa, rất thú vị đó, ha ha ha... Sau đấy bọn họ còn nói nhỏ vào cái thứ đồ tên là 'điện thoại' kia, rồi thì sẽ có xe kêu uuu chạy đến. Một đống người sợ đến phát run, rất thú vị, quá vui mà, ha ha ha ha...".
 
Chúc Tiểu Tiểu không nghe nó huênh hoang, cô nhớ ra Thủy Linh này rất lắm lời, nếu cứ mặc nó tự do phát huy thì không biết sẽ bị kéo tới tận chỗ nào nữa. Cô cắt ngang lời nó, hỏi: "Thủy Linh, cô biết chỗ nào có thể tìm thấy Tỉnh tuyền không?".
 
"Tỉnh tuyền?" Thủy Linh "roạt" cái tụ thành một khổi nước, lại tản ra: "Tỉnh tuyền đã không còn nữa rồi, bị phong ấn dưới đáy của địa ngục. Tổ tiên tôi nói có rất nhiều kết giới, ai cũng không thể tìm được đường. Chính nó đã hại tôi bị giam nhiều năm như vậy, tôi hận Tỉnh tuyền! Nó bị phong ấn ai cũng không tìm được là tốt mà, viên đá dở hơi kia còn phải giữ làm gì, thật vô nghĩa".
 
Chúc Tiểu Tiểu lại cắt ngang, nói: "Thủy Linh, tôi phải tìm thấy Tỉnh tuyền, việc này rất quan trọng, cô nghĩ thật kỹ xem có được không? Tôi thật sự rất cần nó".
 
"Nhưng mà tôi thật sự chưa từng thấy qua, hơn nữa chuyện quan trọng thông thường đều là chuyện không tốt. Lúc đầu tổ tiên tôi nói với tôi, viên đá kia rất quan trọng, kết quả tôi liền bị giam suốt bao nhiêu năm. Tôi ghét nhất là việc quan trọng."
 
Chúc Tiểu Tiểu còn muốn nói gì thì điện thoại vang lên, là Tề Nghiên La gọi, cảm giác kinh hoảng, lo lắng kia lại trào lèn. Giọng Tề Nghiên La gấp gáp: "Heo Con, cậu bình tĩnh một chút nghe mình nói, nhất định phải bình tĩnh. Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích rồi, người của bọn mình đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia điều tra, hình ảnh cuối cùng bọn họ gửi về cho thấy, chỗ bên đó giăng đầy Diệt thần chú, sau đó người của bọn mình cũng mất tích".
 
"Diệt thần chú? Cho nên Cửu Thiên Huyền Nữ chết rồi sao?"
 
"Không, nhưng e là năng lượng của bà ấy đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi."
 
Trái tim Tiểu Tiểu càng lúc càng hoảng loạn: "A La, mình không hiểu, đây không phải điều trọng điểm cậu muốn nói đúng không? Rốt cuộc còn có chuyện gì?".
 
Bên kia Tề Nghiên La im lặng một lát, nói tiếp: "Khi thần chết đi, thì dù hồn bay phách tán, năng lượng của họ vẫn tồn tại. Những pháp thuật họ làm trước đây, những phong ấn họ giăng trước đó đều vẫn còn. Nhưng nếu như năng lượng của thần không còn nữa, thì kết giới phong ấn họ giăng cũng sẽ mất tác dụng".
 
Chúc Tiểu Tiểu đứng bật dật, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng: "Boss thì sao, Boss thế nào rồi?".
 
"Heo Con, không chỉ anh mình, những yêu ma trước đây bị Cửu Thiên Huyền Nữ phong giữ, toàn bộ đều ra ngoài hết rồi. Điều này còn đáng sợ hơn so với việc Cửu Thiên Huyền Nữ bị giết chết!"
 
Yêu ma ra khỏi động! Vậy thế giới này...
 
Chúc Tiểu Tiểu chân mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất
 
Boss đã thành ma ra ngoài rồi, sau đây sẽ xảy ra chuyện gì?
 
Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn đứng ờ đó, rất lâu sau mới tìm lại được thần trí,
 
A La lại nói: "Heo Con, cậu bây giờ thu dọn chút hành lý chuyển đến công ty, trước mắt tình hình bên ngoài rất loạn, mình không thể phái người chăm sóc cậu, cậu chuyển đến công ty sẽ an toàn hơn". Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Mình phải cúp máy rồi, còn rất nhiều việc cần xử lý. Heo Con, cậu nghe lời đi, mau quay lại công ty".
 
Tiểu Tiểu dập điện thoại, đứng ngẩn ra. Bát Bát bò lên vai cô, im lặng ủng hộ tinh thần cho cô.
 
Thủy Linh bên cạnh lúc này mới phát hiện có một chú chuột béo, nó hưng phấn di chuyển nhảy nhót trước mặt chú chuột. Bát Bát dùng cặp mắt đen nhỏ của mình ra sức gườm nó.
 
Thủy Linh di chuyển một vòng, không phục, đang định kêu ca thì Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên quay người chạy về phòng quần áo. Cô vừa lấy quần áo mặc lên người, vừa lớn tiếng hét: "Thủy Linh, cô đừng đi nhé, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ".
 
Bát Bát ở bên cạnh vừa nghe thấy lời này, lập tức trung thành tận tụy bổ nhào đến Thủy Linh. Thủy Linh hóa thành quả cầu nước, xông đến nghênh đón chú chuột béo. "Bụp" một cái, vây Bát Bát lại trong cầu nước.
 
Bát Bát vặn vẹo thân hình nhỏ bé, tròn vo, cái đuôi dài nhọn chích vào quả cầu nước mấy cái. Thủy Linh "ào" một tiếng tản ra, cười lớn: "Thật thú vị, thật thú vị!".
 
Bát Bát lừ mắt, lại lao đến.
 
Khoảng thời gian này Chúc Tiểu Tiểu đau lòng buồn bã, Bát Bát gắng sức ở cùng với cô cũng không hề khiến cô vui vẻ hơn chút nào. Bây giờ cô mong muốn giữ Thủy Linh này lại, nó đương nhiên phải toàn lực giúp đỡ.
 
Hai linh vật quấn lấy nhau thành một khối, Chúc Tiểu Tiểu đã thu dọn xong xuôi. Cô đeo ba lô lên đi đến, nói: "Đừng chơi nữa, chúng ta đi". Cô lấy ra một chiếc bình bùa, thu Thủy Linh vào trong, Bát Bát tự động nhảy lên vai cô, chui vào ba lô.
 
Thủy Linh đang chơi vui vẻ, không chú ý một cái liền bị thu lại, nó gào lớn: "Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, đừng có nhốt tôi lại mà".
 
Chúc Tiểu Tiểu chạy đến kho xe, lên xe rồi đặt ba lô và bình bùa trên ghế phụ, vừa khởi động xe vừa nói: “Phải để cô ở trong bình chịu ấm ức một chút trước, bây giờ tôi không còn tinh thần để tìm kiếm cô nữa đâu".
 
Thủy Linh ở trong bình đạp, đá, rất không hài lòng: “Tôi đâu có nói muốn đi, người ta ghét nhất là bị nhốt người ta không muốn bị nhốt!".
 
Chúc Tiểu Tiểu vờ không nghe thấy, vội vã lái xe trong đêm. Bát Bát từ ba lô bò ra, cộc đầu vào cái bình.
 
Thủy Linh lúc này có chút vui mừng: "Ê, chú chuột béo, mày ở cạnh tao vậy nhé".
 
Bát Bát kêu mấy tiếng "chít chít", móng vuốt nhỏ cào cào, đẩy chiếc bình lăn hai vòng. Thủy Linh không càu nhàu nữa, nó nói: "Vậy được, mày chơi cùng tao một lát, tao sẽ miễn cưỡng ở lại trong này".
 
Chúc Tiểu Tiểu không để ý đến hai tên kia rì rì rầm rầm cái gì ở ghế bên cạnh, cô đang rất bối rối, Boss của cô không thấy đâu nữa rổi.
 
Boss thành ma, trong lòng sẽ không còn cô nữa, hoàn toàn biến thành một người khác, không còn là Boss nữa rồi.
 
Từ sau khi Nghiêm Lạc bị phong ấn, bọn họ liền không thể tiếp tục ở bên nhau. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết anh đang ở trong vách núi kia, ở chỗ cô còn có thể tìm thấy được. Tuy anh thành ma rồi, nhưng vẫn còn một hy vọng là nước Tỉnh tuyền. Đối với Chúc Tiểu Tiểu mà nói, một khi vẫn còn Tỉnh tuyền thì có lẽ sự việc vẫn còn có cơ xoay chuyển. Cô mong mỏi kỳ tích xảy ra, mong mỏi ma độc có thể giải, mong mỏi bọn họ có thể một ngày nào đó sẽ lại lần nữa được ở bên nhau.
 
Nhưng bây giờ Nghiêm Lạc hóa ma phá phong ấn ra ngoài, không biết có làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính bản thân mình, trở thành kẻ thù tàn sát của bọn họ hay không?
 
Tất cả điều này, Chúc Tiểu Tiểu không dám nghĩ.
 
Một chút hy vọng vôn tồn tại trong lòng cô, giờ đây giống như sợi chỉ nhỏ đang giữ một con diều cực lớn. Bất kỳ khi nào, gió lớn cũng có thể giật đứt dây diều, và cô sẽ không còn nhìn thấy nó ở phương nào nữa.
 
Chúc Tiểu Tiểu lúc này lòng rối như tơ, không phân được rõ là mình đang hoảng loạn, đang lo lắng hay là buồn bã.
 
Chiếc xe lao đi với vận tốc không ngờ tới cạnh ngọn núi lớn của khu ngoại thành phía đông lúc đầu phong ấn Nghiêm Lạc. Đường rất xấu, chiếc xe không vào được nữa. Chúc Tiểu Tiểu dừng lại, mở thùng trang bị phía sau xe, lấy ra công cụ leo núi, đội cái mũ gắn đèn pin lên, đeo chiếc ba lô to, đi bộ về phía ngọn núi.
 
Con đường này, lúc đầu là Boss cõng cô đi qua. Khi đó tốc độ của anh rất nhanh, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ cả tuyến đường. Bây giờ cô tự mình đi, chậm hơn rất nhiều, nhưng cô cứ bước từng chút một, không do dự tiến về phía ngọn núi lớn tối đen trước mặt.
 
Bát Bát yên lặng ôm lấy chiếc bình, làm tổ trong ba lô, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài nhìn. Chiếc bình truyền đến câu hỏi của Thủy Linh: "'Vì sao phải đến chỗ này vậy?". Đáng tiếc không có ai trả lời nó.
 
Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đến được chân núi, nhờ vào ánh trăng và chiếc đèn pin, cô trông thấy cái động lớn trên vách núi kia rồi. Vị trí đó chính là địa điểm Boss bị phong ấn.
 
Chúc Tiểu Tiểu dụi mắt, gạt đi chua xót. Cô đeo trang bị lên, bắt đầu từng bước leo lên cửa động.
 
Lần này Thủy Linh nhịn không nói gì. Qua rất lâu, nó cảm thấy Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng đã dừng lại, sau đó ba lô bị vứt trên mặt đất, tiếp sau đó, nó nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Tiểu Tiểu.
 
Bát Bát từ miệng ba lô chui ra, Thủy Linh cũng đẩy cái bình lăn ra ngoài. Nó xuyên qua chiếc bình nhìn thấy đây là một hang động.
 
Trong động rất hỗn loạn, mấy bộ quần áo bị xé rách ném đầy mặt đất, đến túi hành lý cũng biến thành mảnh vụn. Chúc Tiểu Tiểu ngồi ở cửa động, ôm lấy một tờ giấy và mấy tấm ảnh mà khóc, trên nền đất bên cạnh là một chiếc điện thoại vỡ nát.
 
Xem ra trong khắp động này, thứ hoàn hảo không bị hỏng chỉ có tờ giấy và mấy bức ảnh đó.
 
Chúc Tiểu Tiểu vẫn đang khóc, bi thảm như đứt từng khúc ruột. Bát Bát bò lên đầu gối cô, yên lặng ở bên cô. Thủy Linh lăn cái bình chuyển động trong hang, nó lúc này chỉ muốn lăn bình ra khỏi động, bình rơi vỡ rồi thì nó sẽ tự do. Nhưng khi nó nhìn thấy dáng vẻ đau lòng không muốn sống của Chúc Tiểu Tiểu, cũng không hiểu vì sao, nó chẳng muốn đi nữa.
 
Thủy Linh lăn bình đến bên cạnh Tiểu Tiểu, hắng giọng, nói: "Cô là người đầu tiên tôi nhìn thấy, cô còn rất thú vị. Cái gì đó kia... Tôi thực sự không biết Tỉnh tuyền ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cô tìm một chút".
 
Chúc Tiểu Tiểu từ từ ngừng khóc, quay đầu lại, có chút kinh ngạc, nhìn Thủy Linh, tựa như không hiểu nó vừa nói gì.
 
Thủy Linh lăn lăn cái bình, lại nói một lần nữa: "Tôi nói, cô vẫn muốn tìm Tỉnh tuyền phải không? Tôi không biết ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cô tìm một chút".
 
Chúc Tiểu Tiểu ngồi một lát, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: ''Thủy Linh, nếu như đã thành ma rồi, uống Tỉnh tuyền vào, có thể khôi phục lại không?".
 
"Chắc là được, truyền thuyết cũng nói như vậy, đều nói Tỉnh tuyền có thể tẩy trừ ma tính."
 
Chúc Tiểu Tiểu khịt mũi, dứt khoát lấy tay áo lau mặt, thu lại tờ giấy chứng nhận kết hôn và những bức ảnh kia, chiếc điện thoại vỡ nát cũng được đặt vào trong túi. Sau đó, cô mở cái bình bùa nhốt Thủy Linh ra.
 
'Thủy Linh, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định phải tìm thấy Tỉnh tuyền, người tôi yêu bị ma độc hại rồi, tôi cần cứu anh ấy. Tôi cầu xin cô, cô nhất định phải giúp đỡ tôi."
 
Thủy Linh "phụt" một cái từ trong bình trào ra, nó cũng không làm loạn, chỉ lắc lắc hạt nước, có chút xấu hổ: "Cô cầu xin tôi à? Chưa từng có người nào cầu xin tôi. Nhưng mà, tôi không thể bảo đảm sẽ tìm thấy. Hơn nữa, tôi cũng không phải có thể tùy tiện đi vào địa phủ".
 
"Cô đồng ý giúp đỡ, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôi đưa cô về công ty, để A La nghĩ cách thả cô vào địa phủ."
 
Địa phủ đích xác không phải có thể tùy tiện vào được.
 
Khi Chúc Tiểu Tiểu đưa Bát Bát và Thủy Linh về đến công ty, nói chuyện này với Tề Nghiên La, Tề Nghiên La rất kinh ngạc: “Thả Thủy Linh vào địa phủ? Địa phủ bây giờ ngập tràn năng lượng tiêu cực, giam giữ toàn là ác linh và hồn phách của yêu ma tà ác không thể cho sống lại, không có bọn mình dẫn đường, địa phủ cực kỳ nguy hiểm".
 
"Vậy..." Chúc Tiểu Tiểu muốn nói không thể tìm một người dẫn đường sao? Nhưng lời đến bên miệng thì đã vội nuốt lại. Cô chợt nhớ, bây giờ yêu ma xuất thế hàng loạt, bọn A La bận đến tối tăm mặt mũi, nào còn có ai rảnh rỗi dẫn đường?
 
Quả nhiên Tề Nghiên La nói: "Mình bây giờ đến một người cũng không thể rút ra được, tất cả những người quan trọng đều ra ngoài tìm bắt yêu ma rồi. Thời điểm này Huyền Thiên phái đang rối loạn, Cửu Thiên Huyền Nữ xảy ra chuyện, gánh nặng của bà ấy cùng dồn hết lên bọn mình. Chúng thần xa rời trần thế quá lâu, ai tự về chỗ người đó, sớm đã chẳng còn tính tổ chức, chỉ mỗi chỗ này là có thể ứng phó được với đại kiếp. Bọn mình đã phong ấn hết khu vực này rồi, tập trung tất cả lực lượng lại. Heo Con, mình cũng rất muốn cứu anh trai, nhưng bây giờ mình thực sự không có cách".
 
Chúc Tiểu Tiểu im lặng không nói, cô biết Tề Nghiên La nói đúng, nhưng cô cũng không có cách nào, cô không có cách nào mặc kệ Boss không quản, cô không có cách nào vứt bỏ bất kỳ một hy vọng nhỏ có thể cứu được Boss. Tiểu Tiểu đờ người đứng ở đó, lòng như dao cắt.
 
Thủy Linh ở bên cạnh tụ những hạt nước thành hình người, nói: "Chẳng thành vấn đề, không cần người dẫn đường, cứ mở cửa địa phủ ra, tôi tự đi được".
 
"Địa phủ không giống mấy trăm năm trước nữa rồi, đại bộ phận nhân lực trong đó đều đã chuyển đến nhân gian. Bây giờ bên trong, phong ấn trùng trùng, mười tám tầng địa ngục đâu đâu cũng là ác linh, ác hồn, Nếu như cô xông vào nhầm chỗ, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh. Bên trong lại không phải chỗ nào cũng có nước, không có nguồn nước, năng lượng của cô sẽ yếu đi.”
 
Thủy Linh "phụt" một cái phun ra chuỗi hạt nước, tức giận sụp xuống thành một vũng. Lúc này, Bát Bát đột nhiên ở trên vai Chúc Tiểu Tiểu kêu "chít chít", nó vung loạn cái đuôi nhỏ, bộ dạng như đang hận không thể dùng móng vuốt mà vỗ vào ngực.
 
Thủy Linh "roạt" một cái lại đứng dậy: "Mày dẫn dường? Mày được không?".
 
Tề Nghiên La mắt sáng lên: "Đúng rồi, còn có Bát Bát, nó ở trong địa phủ nhiều năm như vậy, còn đến địa phủ trước cả Heo Con. Sau khi cậu chuyển thế nó vẫn luôn đi theo anh trai mình, phải nói là rất quen thuộc với địa phủ, sợ là còn rành rẽ hơn cả bọn mình ý chứ".
 
Thủy Linh bắn mấy giọt nước vào Bát Bát: "Ê, không ngờ rằng chú chuột béo mày đây còn có chút nguồn gốc đó".
 
Bát Bát ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý. Tề Nghiên La ra quyết định, sự việc tiếp theo cứ tiến hành như vậy. Cô cấp tốc chuẩn bị một lượt, hai ngày sau, đưa mấy người bọn họ đến cửa địa phủ.
 
Ở nhân gian, địa phủ có hai cánh cửa, một là trong Waiting, một là nhà hàng Địa Phủ.
 
Tề Nghiên La làm bùa cho Bát Bát và Thúy Linh để bọn họ có thể thuận lợi đi qua phong ấn của cửa địa phủ. Sau đó bọn họ vào trong phòng làm việc phía sau tiệm Waiting, từ không trung mở ra một cửa động đen, cô nói với Bát Bát và Thủy Linh: "Nếu như hai người tìm thấy Tỉnh tuyền, hãy nhớ kỹ địa điểm rồi nhanh chóng quay lại. Chỉ cần xác định có, chúng ta sẽ nghĩ cách đi lấy. Nếu như tìm không thấy, cũng không cần ở lại trong đó quá lâu, nhất định phải chú ý an toàn".
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui