Heo yêu Diêm vương

Nghiêm Lạc hoàn toàn hết kiên nhẫn: "Tìm cái chết!", anh quát lớn, quay người vung một chưởng, đánh văng Chúc Tiểu Tiểu.
 
Chúc Tiểu Tiểu bị đánh bay ra ngoài, đập lên một cột trụ đá. Nghiêm Lạc nhìn cô ngã xuống, rất lâu sau không động đậy, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy rất khó chịu. Anh ngơ ngác nhìn về phía thân hình ngã xuống, không dậy nổi kia, trong chốc lát, đầu óc trống rỗng.
 
Sau đó, anh nhìn thấy cô bò dậy, điều này khiến anh dường như nghe thấy lòng mình thở phào một cái, cảm giác quái dị ấy khiến anh vừa phẫn nộ vừa nóng nảy.
 
Chúc Tiểu Tiểu bịt tay lên trán, máu từ khe ngón tay trào ra. Nghiêm Lạc cắn răng nhìn, máu đỏ tươi vốn dĩ nên khiến anh khoái cảm, nhưng cảm giác trong lòng anh bây giờ, lại thực sự chẳng hiểu là thứ gì.
 
Chúc Tiểu Tiểu muốn cản trở Nghiêm Lạc phá Tỉnh tuyền, bị anh ra tay đánh bay, tình huống này cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà có chuẩn bị đi nữa, cô vẫn cảm thấy bị thương rất nặng. Anh đánh thương cô hết lần này đến lần khác, cô còn có thể chịu được bao nhiêu lần?
 
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy ấm ức, anh cho rằng cô là bao cát sao? Cô trừng mắt nhìn Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc cũng trừng mắt nhìn cô. Hai người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như thế, không ai có động tĩnh gì khác.
 
Đột nhiên, Chúc Tiểu Tiểu mắt sáng lên nhìn thấy sau lưng Nghiêm Lạc, Thủy Linh đang vội vã thay chiếc bình bùa bằng cái bình còn lại, đặt vào trong cột đá chứa Tỉnh tuyền.
 
Thủy Linh run rẩy, cẩn trọng đổi bình nước, đầu nó đột nhiên xuất hiện vầng sáng. Nó trước tiên cất giấu chiếc bình nhỏ này đi trước. Như thế cứ coi như Nghiêm Lạc cuối cùng hủy Tỉnh tuyền rồi cũng sẽ không biết còn có một bình nước đang ở trong tay bọn họ.
 
Chúc Tiểu Tiểu không chú ý đến cơn đau trên người và trên đầu mình nữa, cô phải yểm hộ cho Thủy Linh. Cô cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, lớn tiếng làm nũng: "Boss, em chảy máu rồi, đầu em rất đau". Cô vừa nói vừa lảo đảo bước đi, nhào về phía Nghiêm Lạc.
 
Cô lao đến đó đánh nhau sẽ bị đánh bay ra, vậy cô lao đến đó làm nũng liệu có bị đánh không?
 
Đáp án là không.
 
Nghiêm Lạc bị sự xuất hiện bất ngờ của Chúc Tiểu Tiểu khiến cho hơi sững lại, anh không đẩy cô ra, cơ thể cứng đơ của anh bị cô ôm lấy, anh thậm chí nhíu chặt mày lại, kìm nén không chạm vào vết thương trên trán cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng khóc: "Boss, anh thật sự muốn đánh chết em sao? Em rất sợ chết, cũng rất sợ đau. Trong lòng em buồn lắm, em đã tay không tấc sắt rồi, anh còn đánh em! Em chảy máu, trên người rất đau. Boss, anh bắt nạt kẻ yếu, anh đánh vợ, bạo lực gia đình là phạm tội!".
 
Nghiêm Lạc không hiểu vì sao mình lại phải nghe những lời chẳng đâu ra đâu này, anh thấy rất phiền. Anh nghiêm mặt duỗi tay muốn kéo cô ra, nhưng Chúc Tiểu Tiểu choãi chân, vận hết toàn lực, ôm thật chặt không buông. Nghiêm Lạc cau mày, lại kéo cô. Anh vừa mạnh tay một chút, cô liền oa oa kêu đau, Nghiêm Lạc thử hai lần, cuối cùng bỏ cuộc.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhân cơ hội, dịu giọng yêu cầu: "Boss, em sắp chết rồi, trước khi em chết, lại ôm em một cái đi mà".
 
Nghiêm Lạc không động đậy, cũng không nói gì, Chúc Tiểu Tiểu tự động cầm lấy tay anh vòng qua eo mình, lại đặt tay sau lưng anh vẫy vẫy Thủy Linh, ý bảo nó mau chạy. Thủy Linh cắn răng, biết bản thân mình không thể do dự thêm nữa, nó hóa thành quả cầu nước, bao bọc bình nước nhỏ, len lén bay ra ngoài.
 
Nghiêm Lạc buông tay xuống, không chịu ôm cô, Chúc Tiểu Tiểu lại đặt tay anh sau lưng mình: "Người ta phạm tội từ hình, trước khi chết còn được ột bữa cơm no. Em là vợ anh, em cũng không cầu thứ khác, ôm một chút thôi mà, anh không thể nhỏ mọn thế này chứ".
 
Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay đành bất động, cuối cùng anh nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh không biết mình vì sao lại thế, lửa nóng trong lòng anh đang cuồn cuộn trào dâng.
 
Chúc Tiểu Tiểu từ đầu đến chân, mỗi một tấc đều cảm thấy đau, vết thương trên trán khiến cô cảm giác như đầu mình sắp nứt ra. Cô gắng hết sức mới có thể bò dậy, lúc này dựa vào lòng Nghiêm Lạc, cảm thấy sức lực trên người từng chút từng chút đang mất đi. Cô nghĩ, cô thật sự là sắp chết rồi, nhưng trái tim cô vô cùng mãn nguyện.
 
Thủy Linh đưa bình Tỉnh tuyền đi rồi, nó là nước, có bình Tỉnh tuyền trong tay, nó chắc chắn sẽ thuận lợi chạy ra ngoài địa phủ. Như thế Cửu Thiên Huyền Nữ và bọn A La nhất định có thể cứu Boss quay lại được. Chúc Tiểu Tiểu đầu óc quay cuồng, toàn thân nặng nhọc, cô thực sự chạy không nổi nữa, có thể chết trong lòng Boss, thật tốt. Anh cứ coi như thành ma rồi, trong lòng vẫn còn có cô. Cô nhất định không nhìn nhầm, trong lòng anh chắc chắn còn có cô. Tuy không giống trước đây, nhưng vào thời khắc này, anh còn chịu nhân nhượng cô thì đã đủ để chứng minh rồi.
 
Được thế này, cô mãn nguyện lắm rồi. Sau khi cô chết, hồn phách sẽ tìm chỗ trốn đi, đợi A La cứu Boss rồi đến tìm cô, sắp xếp cho cô đầu thai. Vậy là cô vẫn có cơ hội cùng Boss làm lại từ đầu. Tuy vất vả một chút, nhưng kết quả vẫn tốt. Cô thả lỏng người, trong đầu lại không kìm được nghĩ ngợi lung tung.
 
"Boss, anh có tìm một bà xã mới hay không, thành ma rồi, còn cần bà xã không?"
 
Nghiêm Lạc bực mình, cực kỳ khó chịu đối với loại câu hỏi vô nghĩa này của cô. Nhưng anh không hiểu vì sao bàn thân mình vẫn không đẩy cô ra, lại còn đứng ở đây nghe cô dài dòng. Cũng giống như không hiểu rõ vì sao trước đây anh lại đi học làm đồ ăn cho cô, còn cùng cô kết hôn, những việc làm đó thật vô vị. Mà còn những bức ảnh cô cười ngô nghê kia nữa, anh cũng không hiểu tại sao mình lại chẳng thể ra tay xé được.
 
Chúc Tiểu Tiểu không đợi anh trả lời, cô nói tiếp: "Anh có phải đã mất hết cảm giác đối với những chuyện trước đây rồi không? Có phải là, những thứ trước đây thích, bây giờ anh đều không thích nữa? Giống như trước đây anh thích em, còn bây giờ thì ghét? Còn những thứ trước đây anh không thích, bây giờ anh có thích không? Ví dụ như hồ ly tinh kia, bây giờ anh có phải cảm thấy thích cô ta rồi không?".
 
Nghiêm Lạc cau mày, những câu nói linh tinh của cô, anh lại chăm chú nghe, cẩn thận nghĩ, anh làm sao rồi? Cô chỉ nhỏ ra mấy giọt nước mắt, chỉ mấy giọt nước mắt mà thôi, anh làm sao lại bất thường như vậy?
 
"Boss, anh không thể thích người khác, em vẫn chưa chết đó." Cô cũng cau mày, kéo vạt áo anh, rất nghiêm túc nói. Anh cúi đầu nhìn cô, cô giơ tay, day vào giữa lông mày anh: "Đừng khó chịu, Boss, anh thành ma rồi, em vẫn yêu anh như vậy".
 
Yêu sao? Cảm giác của yêu là như thế nào?
 
Trước đó anh rõ ràng nghĩ "nhớ nhung" là loại tình cảm rác rưởi, anh rõ ràng rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình. Nhưng vì sao, bây giờ anh lại cảm thấy nếu không được yêu, sẽ có một chút hối tiếc.
 
Chúc Tiểu Tiểu kiễng chân, hôn lên cằm anh, cảm thấy toàn thân anh cứng lại. Có phải giây tiếp theo đây, anh sẽ lại ném cô sang một bên không? Cô bắt đầu nhõng nhẽo, cô đã sắp chết rồi, cô có quyền được hôn anh. "Boss, ôm em cao lên một chút, chân em đau lắm, trên người cũng không còn sức, em kiễng không nổi nữa."
 
Ôm cao chút? Ôm cao chút làm gì? Anh nên không để ý đến cô, nên đi giải quyết Tỉnh tuyền trước. Nhưng cô yếu đuối như thế, cô bị thương rồi, cô sắp chết rồi, cô đối với anh không có sức uy hiếp, Tỉnh tuyền cũng sẽ không chạy được... Nhưng mà anh không muốn nghe lời cô, dựa vào cái gì cô bảo anh ôm, anh liền phải ôm?
 
Anh gườm cô, không cử động, Chúc Tiểu Tiểu đẩy anh một cái: "Nhanh chút, chân em đau!".
 
Anh vẫn bất động, lửa giận lại bốc lên trong lòng Chúc Tiểu Tiểu, cô đấm vào ngực anh: "Khi anh muốn đánh chết em, khí thế như vậy, khi muốn bóp chết em, có lực như vậy, đập em vào cột trụ, động tác cũng nhanh nhẹn, làm sao mà có mỗi yêu cầu nhỏ nhoi này anh cũng không nguyện ý làm cho em, ôm một chút đâu có tốn sức gì". Cô nói xong, lại thấy khó chịu: "Người ta sắp chết rồi, chảy bao nhiêu máu, toàn thân đau đớn, chỉ muốn trước khi chết được hôn một cái, làm sao lại không được…". Cô đấm anh cũng đấm không nổi nữa, cánh tay chẳng còn sức lực, chuyển sang bóp tay anh, nhưng cánh tay anh quá săn chắc, cô cũng chẳng bóp được.
 
"Đừng làm bừa!", anh dữ dằn quát.
Nhưng cô không sợ, Thủy Linh đã ra ngoài rồi, cô không còn gì phải e dè nữa, mà cô sắp chết rồi, còn sợ gì chứ. Cô hung dữ cắn một miếng lên vai anh, cắn giữ như một con thú nhỏ, cô nếm được vị của máu anh. Thấy anh chảy máu, cô lại không nỡ, dùng lưỡi xoa dịu vết thương cho anh.
 
Anh rùng mình một cái, cảm thấy chỗ nào đó của cơ thể cứng lại, cô mềm mại dựa vào lòng anh, dịu dàng đến mức mỗi một tế bào trên người anh đều bùng lên phản ứng. Cơn nóng nảy đột nhiên biến thành một loại dục vọng mãnh liệt, sự nhiệt tình và ngọt ngào của cô ở nơi sâu thẳm nhất miền ký ức bỗng nhiên nổ tung trong đầu óc anh.
 
Anh đã không có cảm giác đối với cô, anh đã không còn hiểu tình yêu nữa rồi, nhưng anh vẫn là đàn ông, người con gái nhỏ trong lòng trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh, chỗ này chỉ có bọn họ, mà anh lúc này... lại đang bùng nổ.
 
Hai cánh tay anh dùng lực, ôm cô cao lên, lướt qua mặt cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc mở trừng mắt, cảm giác lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi mình. Cô ngẩn ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, còn anh thì nôn nóng, bàn tay đỡ gáy cô, càng thêm thân mật.
 
Đây là một nụ hôn mạnh mẽ mà tràn đầy dục vọng. Chúc Tiểu Tiểu thả lỏng, cảm thấy ngây ngất, là Boss quen thuộc của cô, trước khi cô chết, Boss vẫn đồng ý hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng, cố gắng ôm lấy Nghiêm Lạc, cô nhiệt tình hưởng ứng anh, anh mạnh mẽ phản ứng lại, cô hạnh phúc đến tê dại cả da đầu!
 
Đầu vẫn còn rất đau, thân thể rất lạnh, và cô lại khó chịu toát mồ hôi, nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng. Chúc Tiểu Tiểu hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng ấy, sự thích ứng đột ngột của cơ thể khiến cô run rẩy, cô vừa hôn đáp lại, vừa gắng nép sâu trong lòng anh, cô cần sự ấm áp của anh.
 
Nghiêm Lạc duỗi tay cởi áo khoác dày của cô ra, động tác rất thô lỗ. Chúc Tiểu Tiểu có chút không hiểu, ở dưới làn môi anh, lẩm bẩm nói: "Boss, em rất lạnh".
 
"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp lời, lại đẩy cao áo len vào áo lót giữ nhiệt của cô lên, bàn tay chà xát bầu ngực cô. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên hiểu ra, cô có chút sợ hãi, ngẩn người anh làm sao có thế như thế này? Vào lúc này, ở địa điểm này?
 
Chúc Tiểu Tiểu bắt đầu giãy giụa: "Em không muốn, em không muốn như thế.”. Cô không hề quên anh không yêu cô nữa, niềm an ủi của việc nhận lại được một nụ hôn nóng bỏng từ chỗ anh, cùng với việc quan hệ với người không còn tình cảm như anh là hai chuyện khác nhau. Cô không cách nào tiếp nhận nổi.
 
Chúc Tiểu Tiểu vùng vẫy giằng thoát ra khỏi lòng Nghiêm Lạc, cúi đầu bỏ chạy. Nghiêm Lạc đang chìm đắm trong cảm giác tiếp xúc mềm mại dưới lòng bàn tay, nhất thời không phòng bị lại để cô chạy mất.
 
Anh giận dữ, duỗi tay tóm lấy cô, Chúc Tiểu Tiểu cũng nổi giận, làm sao nào, thành ma rồi thì có thể "đòi hỏi" bừa bãi sao?
 
Cô không thuận theo, gắng sức giằng co, hai người cứ thế lôi kéo nhau. Chúc Tiểu Tiểu cắn vào cánh tay anh. Nghiêm Lạc giơ tay lên, dường như sắp giáng cho cô một bạt tai.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cất tiếng thét, tay anh thõng xuống, cuối cùng vẫn khắc chế được, không đánh cô. Anh giữ gáy cô, cúi đầu hôn cô lần nữa.
 
Chúc Tiểu Tiểu lần này có cảm giác sợ hãi, sức lực của họ chênh lệch quá lớn, anh muốn làm gì căn bản không phải là chuyện cô có thể ngăn cản. Nhưng cô vẫn đang giãy giụa. Nghiêm Lạc đây cô về phía sau, đè cô lên một cột trụ tròn lớn. Các viên đá lồi lõm sau lưng khiến Chúc Tiểu Tiểu biết, đây chính là cột trụ chứa Tỉnh tuyền.
 
Sự chú ý của Nghiêm Lạc hình như đã không còn để lên Tỉnh tuyền nữa, lòng nhẫn nại của anh sắp tan hết rồi, anh vuốt ve bụng dưới của cô, bàn tay luồn vào quần bò cô. Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được cất tiếng khóc, duỗi chân ra đá anh, cô sớm đã không còn sức lực, khống chế cô đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay. Anh một tay kéo tung thắt lưng da và khuy quần của cô, tách hai chân cô ra. Chân cô trực tiếp tiếp xúc với không khí lạnh, nhanh chóng nổi hết da gà lên. Cô giơ tay ra đánh vào mặt anh, nhưng cổ tay liền bị anh tóm lấy ép lên đỉnh đầu.
 
Thân thể anh đè lên cô, cọ xát, mê hoặc dỗ dành cô. Chúc Tiểu Tiểu khóc lớn hơn, nhưng không khống chế được phản ứng của thân thể mình đối với anh, cô khát khao tình yêu của anh, nhưng không phải là sự kết hợp chẳng chút tình cảm như thế này. Người trước mặt cô đây là Boss hay không phải Boss? Rơi vào tình thế ấy, cô cảm giác như bản thân đã phản bội Nghiêm Lạc mà mình yêu sâu sắc rổi.
 
Phản ứng của cơ thể cô khiến anh hài lòng, anh ôm cô chặt hơn, hôn lên môi cô, sau đó tiến vào, lấp đầy cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu khẽ hét lên, đối diện với cô là đôi mắt anh, đôi mắt mà cô không còn hiểu nổi. Giọng nói của anh khiêu khích, khơi gợi, nhưng không có tình cảm ấm áp mà Chúc Tiểu Tiểu mong đợi. Anh nói với cô: "Khóc cái gì? Ngươi chẳng phải cũng mong muốn sao? Ngươi là vợ của ta, không phải sao?".
 
Đột nhiên anh vươn người, đẩy nhanh chuyển động, hưởng thụ sự ấm áp, mềm mại của cơ thể cô, mỗi một tế bào thuộc về thân thể anh đều gào lên vì thỏa mân, tràn ngập trong đầu anh là những hình ảnh ân ái giữa hai người.
 
Cô là của anh, vẫn luôn là của anh, chuyện này khiến anh rất vui. Cái cảm giác vui vẻ ấy, anh lại thấy quen thuộc, nhưng anh không để ý nhiều. Anh chẳng buồn quan tâm vì sao mình vẫn còn có loại cảm xúc như thế. Anh chỉ biết bây giờ cô ở trong lòng anh, cô bao bọc lấy anh, cô còn yêu anh.
 
"Anh không yêu em nữa, Boss, anh vì sao không yêu em nữa?" Cô bị anh đẩy vào chốn địa ngục trầm luân, hai tay tuy được thả ra, nhưng thân thể thì không còn phản ứng nữa, cô hoàn toàn không có cách khống chế anh, chỉ biết ôm lấy vai anh dốc hết tình cảm mà khóc: "Boss, anh nói yêu em có được không? Em sắp chết rồi, em muốn nghe anh nói yêu em".
 
Anh thở dốc, không nói gì. Anh ân ái với cô nhưng lại chẳng có chút dịu dàng, đó là sự chiếm hữu hung bạo, nhưng dù như vậy, khi cô hừ hừ kêu đau, anh vẫn đưa bàn tay mình ra làm đệm lưng để tránh cho cô lại một lần nữa bị đập lên đá.
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt Nghiêm Lạc, đắm chìm giữa những con sóng đang cuộn trào mãnh liệt nơi anh, cơ thể cô co lại, bắt đầu cảm thấy mắt mờ đi, cô sắp không chống đỡ được nữa rồi, cô hỏi: "Boss, anh nói yêu em được không?".
 
Tuy biết rõ không có khả năng, nhưng câu nói này cô thật sự rất muốn nghe.
 
"Anh yêu em!"
 
Chúc Tiểu Tiểu gần như không dám tin vào tai mình, đầu cô đau đến mức phát ra những tiếng ong ong, đây thật sự không phải ảo giác chứ?
 
Cô gắng gượng, muốn nhìn rõ những gì trong mắt anh, trong đôi mắt ấy là ngọn lửa tình đang rừng rực cháy. Anh làm dậy lên từng cơn bão trong cơ thể cô, bọn họ lúc này đã hợp thành một, thân mật đến thế. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, lại hôn lên môi cô, sau đó, cô nghe thấy anh nói rõ ràng: "Anh yêu em".
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm anh thật chặt, cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ, ba chữ mà anh chưa từng nói ngay cả vào lúc anh yêu cô sâu sắc nhất, lại được anh nói ra khi đã không còn tình cảm với mình. Vậy cô, cũng coi như không phải tiếc nuối gì thêm nữa.
 
Tay Tiểu Tiểu lần tìm trên cây cột đá, cô kín đáo nắm lấy chiếc bình đang hứng nước Tỉnh tuyền. Bên trong bình cũng chưa có được bao nhiêu nước, nhưng đối với sức lực của Chúc Tiểu Tiểu bây giờ mà nói, một chút nước đó cũng là khá nặng.
 
Nghiêm Lạc đang gục đầu trên xương quai xanh của cô, hai tay anh khống chế thân thể cô, ôm chặt lấy eo cô, chuyển động rất nhanh, lúc này anh đã kích động đến cực điểm.
 
Chúc Tiểu Tiểu biết đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng để cô ra tay với anh. Bất luận có thành công hay không, bất luận kết quả là cứu được anh về hay là bị anh đánh chết.
 
Cô nghĩ, cô thật sự không còn gì hối tiếc gì nữa.
 
Cô không có khả năng sống mà ra khỏi địa ngục, sinh mệnh của cô, phải dâng hiến cho người cô yêu nhất.
 
Cô xoa đầu anh, nói bên tai anh: "Ông Nghiêm, bà Nghiêm yêu ông".
 
Câu nói này khiến Nghiêm Lạc ngẩng đầu lên, hôn vào môi cô, cô dịu dàng đáp trả. Đầu cô đau dữ dội, giống như ngay giây sau đấy nó sẽ nổ tung, tay cô cũng không còn sức lực nữa, nhưng cô gắng gượng, một hơi thở cuối cùng này, cô phải càng nỗ lực. Đột nhiên cô bóp vào bên hàm anh, dùng toàn bộ sức lực đổ nước Tỉnh tuyền vào miệng anh.
Trước mắt cô tối đen, không nhìn rõ gì nữa, không biết rốt cuộc có ép anh uống được hay chưa. Cô chỉ biết anh rất phẫn nộ, anh khua tay gạt phăng chiếc bình, đầu cô đập lên cột trụ sau lưng, cô nghe thấy tiếng gầm dữ tợn của anh: "Ngươi lại dám, ngươi lại dám...".
 
Cô không biết mình có thành công không, cô nghĩ cô sắp chết rồi, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy bàn tay anh đang nắm chặt eo cô, nặng nề thúc vào cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng gầm rống của anh, cảm nhận được cơ thể căng cứng và đột ngột được giải phóng của anh.
 
Cô nghĩ cô cuối cùng có nói: "Em yêu anh".
 
Nhưng cô quá mệt rồi, trước mắt tối đen, chẳng còn biết gì nữa.
 
 
Đợi khi Chúc Tiểu Tiểu lại có ý thức, cô nhất thời cho rằng lúc này mình đã là một linh hồn.
 
Có nước nhỏ lên mặt cô, gọi cô tỉnh lại.
 
Cô mở mắt ra, nhìn thấy nóc điện xây bằng đá cao cao, với những ấn bùa phức tạp từ trước đến nay cô chưa từng trông thấy, nước là từ một ấn bùa nhỏ xuống.
 
Cô nhớ ra rồi, đây là đáy của địa ngục, chỗ phong ấn Tỉnh tuyền, xem ra Tỉnh tuyền bị phong ấn đã thấm ướt hết rồi nhỏ xuống nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm ở đây.
 
Còn chưa đợi cô nhớ ra, một nụ hôn dịu dàng đã đặt lên má cô: ''Heo Con, em tỉnh rồi!".
 
Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Lạc, ánh mắt quen thuộc đó của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc và vui mừng, cô hé miệng cười: "Boss, A La cứu được anh rồi sao?".
 
"A La?" Anh cau mày lại, đưa tay chạm nhẹ vào trán cô. Cô đau quá, rùng mình, làm nũng với anh: "Boss, đầu em đau. Sao mà em chết rồi anh còn làm đầu em đau như vậy, lần này anh phải giúp người ta lựa chọn người nhà tốt để đầu thai đó. Em muốn lớn lên xinh đẹp một chút, sau đó khi em đi nhà trẻ, anh sẽ phải tìm em. Nếu không, em mà yêu sớm, yêu người khác trước thì anh hối hận cũng không kịp đâu".
 
Lông mày anh càng nhíu chặt: "Đầu thai? Yêu sớm? Nhà trẻ?".
 
Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Anh coi thường em? Đi nhà trẻ đã có người thích em, chuyện đó rất có khả năng đây".
 
Anh ôm cô vào lòng, kề sát trán cô, đau lòng: ''Có phải là rất khó chịu không? Đừng sợ, giờ anh sẽ đưa em về khám bác sĩ".
 
Cô "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, nhưng khi nhìn qua vai anh, thấy chiếc ba lô nằm trên đất, cô sốt ruột, kéo anh nói: "Boss, ba lô của em".
 
Nghiêm Lạc dừng lại, quay đầu nhìn, Chúc Tiểu Tiểu đẩy đẩy anh: "Phải cầm lên, bên trong còn có chứng nhận kết hôn và ảnh của chúng ta nữa". Cô nói xong, đột nhiên nhớ ra, cô nhìn ngó tứ phía, nhìn Nghiêm Lạc rồi lại nhìn mình. Trên người cô chỗ nào cũng bị thương, bên trong cơ thể hình như còn có cảm giác, đầu cô đau đến mức sắp nứt ra.
 
Cô bỗng nhiên nhớ ra toàn bộ, đỡ lấy đầu Nghiêm Lạc, cẩn thận, chăm chú nhìn vào mắt anh.
 
Mắt Nghiêm Lạc ươn ướt, vươn đầu đến hôn lên môi cô: "Anh quay lại rồi, Heo Con, anh xin lỗi".
 
Chúc Tiểu Tiểu đơn giản là không dám tin, không có A La, không có Thủy Linh, không có Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ là cô và Boss, cô không chết, cô tỉnh rồi, và Boss đã quay lại?
 
Nghiêm Lạc lần nữa cúi đầu, hôn lên môi cô: "Thật đó, anh quay lại rồi, Heo Con, anh yêu em".
 
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng có cảm giác chân thực, cô ôm cổ anh, hỏi: "Vậy nước Tỉnh tuyền, anh uống vào rồi?".
 
"Ừ." Anh khẽ giọng đáp, áp mặt lên má cô, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng cao. "Heo Con, em đang sốt, chúng ta mau ra ngoài, anh đưa em đi khám bác sĩ.”
 
Anh ôm cô, quay người đi vào lấy cái ba lô mà cô nhung nhớ. Chúc Tiểu Tiểu lúc này nhìn thấy cái bình bùa bị hất rơi xuống kia, vẫn đang đứng thẳng, nước Tỉnh tuyền từ trần nhà chậm rãi nhỏ xuống, bình đã đầy tràn, xem ra cô đã hôn mê không chỉ một lát.
 
Chúc Tiểu Tiểu bảo Nghiêm Lạc đậy nắp bình cẩn thận. Nghiêm Lạc rất không vui, bởi vì tìm nắp bình phải mất chút thời gian, và cũng bởi vì phong ấn trên mặt đất cũng bị Tỉnh tuyền thấm ướt rồi, nơi này không thể ở lại lâu. Chúc Tiểu Tiểu bắt anh đi tìm nắp bình, còn mình thì ngồi trên mặt đất ẩm ướt. Nghiêm Lạc vừa tìm vừa làu bàu, cái gì mà sốt rồi cũng không chịu an phận, chỗ này không an toàn phải mau rời đi... cứ thế lẩm bẩm cả một đống lời.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh, không kìm được, bật cười, thật sự là ông Nghiêm của cô rồi, anh thật sự quay về rồi!
 
Nghiêm Lạc nhanh chóng thu nhặt xong xuôi theo yêu cầu của bà Nghiêm, lại ôm cô lên, sải bước đi ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu đầu đau như búa bổ, mỗi một tấc trên người đều giống như bị voi giày ngựa xéo. Nhưng cô lại không nhịn được, cứ cười mãi cười mãi, đầu cô dựa vào hõm cổ anh, chỗ đó còn có vết răng cô cắn: "Boss, em rất nhớ anh".
 
Nghiêm Lạc nhanh chân bước, tức tốc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Heo Con ngoan, cố gắng chịu đựng, nghỉ ngơi một lát, anh đưa em ra ngoài, khám bác sĩ rồi, sẽ không khó chịu nữa".
 
"Em không khó chịu, Boss, anh đừng lo lắng." Chúc Tiểu Tiểu nghe tiếng trái tim anh "thịch thịch thịch", cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô choáng váng, nhắm mắt lại nhưng không nhịn được hỏi: "Boss, anh uống nước Tỉnh tuyền, đã cảm thấy gì?".
 
"Không biết, anh mất đi ý thức, vừa tỉnh dậy chưa được được lâu thì nhìn thấy em cũng tỉnh rồi." Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn sắc mặt Tiểu Tiểu, áy náy và đau xót: "Em bị thương rất nặng, đều tại anh không tốt".
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt lấy anh, không cần mở mắt cô cũng có thể nhận thấy được cảm xúc của anh, cô dịu giọng an ủi: "Em không trách anh, anh bị bệnh. Hơn nữa, lúc đó anh cũng không xuống tay giết em, trong lòng anh có em, em biết. Hây giờ anh khỏi bệnh rồi, em thật sự rất vui mừng".
 
Nghiêm Lạc dừng lại, không kìm được, áp môi lên trán cô. Heo Con của anh, Heo Con dũng cảm lại vô cùng lương thiện. Tình cảm sâu sắc của cô thật khó nói hết bằng lời, nó khiến trái tìm anh căng tràn hạnh phúc. Ở trong địa ngục tối tăm lạnh lẽo này, trái tim lại đang rực cháy ngọn lửa.
 
Một lực đạo từ chỗ tối phía sau bất ngờ tấn công đến, Nghiêm Lạc đột ngột tỉnh lại từ giữa những xúc cảm dịu dàng, anh chuyển người, nâng chân, mạnh mẽ đá một cái, tiêu diệt con quỷ vừa tấn công. Chúc Tiểu Tiểu kêu lên, động tác nhanh và mạnh như thế, khiến vết thương trên toàn thân cô đều như bị xé ra.
 
Nghiêm Lạc nhỏ giọng dỗ dành an ủi cô, tăng tốc chạy ra ngoài. Sao anh có thể suýt quên mất rằng, trong địa phủ, giờ chỗ nào cững toàn là yêu quỷ do chính anh thả ra. Tuy đám yêu quỷ đó đều không phải là đối thủ của anh, nhưng vết thương của Heo Con cần phải chữa trị gấp, bọn chúng sẽ gây cản trở không ít. Những cái khác không nói, chỉ cần xét đến khí lạnh ở địa ngục thôi, với tình trạng suy nhược của cô , bây giờ thì đã không cách nào chịu đựng được rồi.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui