Hết Mực Cưng Chiều


Nhất Bảo được hắn đưa đến một phòng khác, bốn phía đều là kệ tủ lớn.

Giữa phòng bày trí sofa lớn cùng một bàn kính pha lê.

Hắn bế cậu ngồi trên sofa lớn, đút cho bảo bối trong lòng vài miếng bánh ngọt thơm ngon được bài trí trên bàn
"Đ..đồ của em..

nhăm nhăm..mang vào phòng Thiếu Gia rồi mà"
Nhất Bảo phồng má thắc mắc, hộp lớn nhỏ đều mang vào phòng rồi mà? Trong phòng cũng có một cái tủ rất lớn.
"Đó là quần áo cộc với đồ ngủ, còn ở đây là phòng thay đồ với rất nhiều phong cách phù hợp với những sự kiện khác nhau"
Tần Lão một mặt nghiêm trang bước vào, cẩn thận giới thiệu.
"Tủ lớn nhất đặt chính giữa sẽ là quần áo dùng đi sự kiện, tây trang.

Tủ bên phải sẽ là quần áo dùng cho mùa đông.

Tủ bên trái là của mùa hè.

Các ngăn nhỏ phía dưới là giày, mắt kính, cài áo,...v..v"

"Hiện tại phòng bên cạnh còn đang sắp xếp cho quần áo mùa xuân và mùa thu nữa, tôi sẽ cố hết sức hoàn thành trong ngày mai!"
Mạc Chính Hoan hết sức hài lòng gật đầu, đây chính là thứ hắn muốn.

Cho dù có tán gia bại sản cũng muốn cho cậu những thứ tốt nhất.
Nhất Bảo hoa mắt nhìn đống đồ trước mặt, gom đống quần áo này lại bán đi chắc tiền đủ để đè chết cậu rồi.
"Th..Thiếu Gia..

nhiều quá rồi, em làm sao mặc hết chứ.."
Xoa Xoa đầu thỏ nâu xoăn trước mặt, hổ lớn vững chãi tự tin.
"Chỗ này cũng chỉ tính là lương một ngày chồng em kiếm được thôi, sau này sẽ lương của anh đều đưa em, Bảo Bảo"
Chọn một vài bộ giúp cậu thay, một áo hoodie trắng đội, mũ vành, thêm quần ống rộng với đôi giày thể thao.

Thiếu niên 19 tuổi với thời trang năng động, khuân mặt xinh xẻo hết sức chọc người thương yêu.
Mạc Chính Hoan vẫn mặc y nguyên khoác thêm một áo khoác mangto đen nam tính.

Khí chất tuổi 32 càng làm hắn trở nên hấp dẫn.
Chiếc Bentley ra khỏi cổng lớn, chạy về phía quảng trường đông đúc.

Vốn là nơi sầm uất, A Thị hoạt động nhiều nhất về đêm.

Ánh đèn nhấp nháy của biển hiệu lớn nhỏ, quảng trường tràn ngập người.

Sinh viên tốp 5 người 3 người đi dạo chụp ảnh nô đùa, các cặp đôi ngại ngùng nắm tay nhau bước đi, vài gia đình nhỏ ấm áp cùng những đứa con kháu khỉnh của họ.

Các biển quảng cáo, biển hiệu tin tức về Minh Tinh A hay Ca sĩ B, một vài tin tức tài chính, thời sự nhỏ lẻ.
Nhất Bảo nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài của kính ô tô, lồng ngực như được đánh trống, thật muốn hòa vào đám đông đó.
Mạc Chính Hoan như thấy được nguyện ước thỏ nhỏ, bảo tài xế dừng xe trước bậc thềm rồi nhanh chóng dắt cậu giảo bước.

"Waaaa..

Thiếu Gia!! Bên đó bên đó!! Là kẹo bông!!"
Hắn nhìn cậu vui vẻ liền cười đến mang tai, dắt tay cậu về phía xe đẩy đang làm kẹo bông gòn.


Nghệ nhân cầm một que gỗ rồi nhanh chóng cho đường vào cái máy đang xoay, từng tơ đường bay lên được ông quấn thành vòng rồi nặn ra hình một bông hoa nhiều màu.

Đám trẻ con cùng thỏ nhỏ đều ồ lên khen ngợi.
Mạc Chính Hoan đưa cho ông tờ tiền mệnh giá lớn.

Nhanh chóng ông đã nặn được một con thỏ nâu tai cụp đưa cho Nhất Bảo.

Cậu cười đến vui vẻ, cảm nhận kẹo bông tan trong miệng ngọt ngọt.

Xé một miếng đút cho hắn, hắn không quá thích đồ ngọt chỉ ăn một miếng rồi thôi.
Đi dạo một lúc đã đến tối muốn, mặc dù hắn mua cho cậu rất nhiều đồ vặt nhưng vẫn muốn để bảo bối ăn cơm.

Mạc Chính Hoan dắt tay cậu vào nhà hàng sang trọng, quản lí nhanh chóng từ đại sảnh chạy ra đón tiếp Mạc Thiếu.
Nhất Bảo được hắn dắt đi khắp nơi, nhìn mọi người xì xào nhìn đến lại ngại ngùng cúi mặt xuống.

Vốn dĩ cậu chỉ là người hầu nhỏ bé, đi với thiếu gia thật không xứng đôi chút nào..
"Bảo bọn họ thu tầm mắt lại trước khi tôi móc hết nó ra!"
Cậu nghe hắn nói thế không khỏi ngước đầu nhìn lên, những nhân viên vừa nãy chỉ trỏ đều sợ hãi cúi gầm mặt.

Quản lí đầu đầy mồ hôi lạnh chỉ biết cười làm hòa.

Ông ta mặt béo bụng phệ, cười đến mỡ trên mặt đều rung theo, núc ních đi phía trước dẫn đường bọn họ vào một phòng VIP được chuẩn bị sẵn.
Nhất Bảo ôm chặt cánh tay hắn chậm rãi theo sau, bỗng một trận chao đảo.


Cả người cậu bị hắn bế trên tay như một đứa trẻ.
"Bảo Bảo làm sao vậy? Nếu mỏi chân bảo chồng em bế là được mà"
Mạc Chính Hoan cười đến lưu manh, cảm giác nộn nộn của bờ mông làm hắn càng siết mạnh hơn, tranh thủ bóp bóp thêm một ít.
"Em..em không mệt mà..

em tự đi được..

thiếu gia mau bỏ em xuống "
Nhất Bảo ngại ngùng nói nhỏ vào tai hắn.

Con hổ lớn nào đấy làm ngơ mà tiếp tục dùng tư thế xấu hổ bế thỏ nhỏ mà đi.
Tên Quản lí mập mạp nhìn nhìn rồi cũng đoán ra, đây chắc hẳn là tình nhân mới của Mạc Thiếu, chẳng biết chơi được mấy ngày sẽ bỏ, dù sao cũng là nam nhân, phượng tiên đấy cũng không thật sự sảng khoái.

Gã ta nghĩ nghĩ, dù sao con gái gã cũng là hoa khôi một thời, nếu để Mạc Thiếu nhìn trúng, dù chỉ là ngủ một đêm thôi không phải cũng phát tài rồi sao.

Ông ta rón rén nhắn đi một cái tin rồi lại nhanh chóng tiếp tục công việc dẫn đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận