Gã Quản Lí mập mạp mang theo khay rượu tung tăng đi về phía phòng hạng 1.
Cửa vừa mở liền nhìn thấy Mạc Chính Hoan đang dỗ bảo bối trong lòng, hắn mắt ôn nhu, tay lớn nhẹ xoa đầu thiếu niên.
Mà thiếu niên trong lòng ngồi trên đùi hắn, dựa đầu vào ngực hắn mà chơi điện thoại.
Gã hắng cổ họng, gây sự chú ý.
"Khụ Khụ, Mạc Thiếu.
Tôi có chút rượu quý, hôm nay muốn mời ngài vài ly..
được không ạ?"
Mạc Chính Hoan nhìn gã, ôn nhu vừa nãy đã biến mất, chỉ còn thấy một mặt lạnh lùng.
Vốn hắn rất ít uống rượu, cùng lắm bắt buộc cũng chỉ nhấp môi.
Phá lệ hôm nay có người đẹp trong lòng nên nhẹ gật đầu một cái.
"Haha...!được được"
Gã nhẹ nhàng đặt hai ly rượu vang pha lê lên bàn.
Ly rượu pha lê trong suốt điểm thêm màu vàng đậm của Bollinger khiến người ta càng thèm khát.
"Mạc Thiếu..
mời ngài"
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng nhấp môi một chút, yết hầu hắn khễ động, rượu vang làm môi hắn có chút ướt.
Nhất Bảo nhìn không khỏi có chút cảm thấy cổ họng khát khô.
Gã hài lòng nhìn hắn uống từng ngụm.
Lại nhìn thiếu niên ngồi trong lòng hắn.
Khẽ đẩy ly nhỏ về phía cậu.
"Công tử này có muốn..
uống thử không?.."
Nhất Bảo nhìn hắn một chút lại nhìn ly rượu trên bàn.
Cậu chưa từng uống rượu, nhìn hắn uống ngon như vậy có chút tò mò.
"Bảo Bảo không muốn uống thì không cần uống.
Ngoan, anh gọi nước cam cho em"
"K..không cần đâu, em chỉ thử chút thôi"
Một chút chắc sẽ không sao đâu!
Nhất Bảo nhấp nhẹ môi mềm, hương vị táo nướng và đào chín, thoảng hương cam quý bên cạnh chất kem cuvée đậm đặc pha lẫn hương vị của quả lê và bánh ngọt.
Nhấp một chút lại muốn một chút nữa.
Mạc Chính Hoan lấy lại ly rượu đã hết phân nửa của cậu.
"Không được uống nhiều vậy đâu, em sẽ thành con sâu bợm rượu mất.
Hơn nữa Bảo Bảo còn đang ốm, đến khi khỏi hẳn sẽ mua cho em"
Nhất Bảo đang say mê thưởng thức rượu quý thì bị cướp mất.
Phụng phịu nhìn hắn như một vật nhỏ bị khi dễ.
"Em đã không còn ốm nữa rồi!! Thiếu gia mau trả rượu đây!!"
Mạc Chính Hoan dơ cao tay cầm ly rượu.
Nhìn bảo bối trong lòng xoay qua xoay lại, hắn cảm thấy tiểu đệ của mình sắp thức tỉnh rồi.
*Bốp*
"Ơ!!"
Bờ mông căng mọng bị vỗ đến phát ra tiếng.
"Bảo Bảo ngồi ngoan"
Hắn nhẹ hôn lên má thiếu niên dỗ dành, thì thầm vào tai cậu một chút.
Nhanh chóng, mặt Nhất Bảo dần dần ửng đỏ lên, như một quả cà chua chín mọng nước.
"Lưu...!Lưu Manh!!!"
Hài lòng nhìn cậu ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình.
Gã quản lí dẫm chân tại chỗ, muốn đi không được muốn đứng không xong.
"Vậy..
vậy Mạc Thiếu từ từ dùng bữa..
haha.."
Gã ta gượng gạo lui ra ngoài.
Nhìn từng món từng món được đưa vào, nở nụ cười nham hiểm.
Mạc Chính Hoan đút bảo bối từng món, Nhất Bảo đều ăn rất nhiệt tình.
Đến khi món sườn chua ngọt lên cậu tiền bỏ qua tất cả chỉ ăn mỗi món yêu thích.
"Ư..."
Bỗng nhiên hắn thấy cậu chăm chăm mắt nhìn hắn.
"Sao vậy bảo bối? Chồng của em rất đẹp trai đúng không??"
"Em muốn đi vệ sinh"
Như một gáo nước lạnh dập tắt mọi thứ.
Mạc Chính Hoan bất lực nhìn cậu.
" Hết cách với em rồi..
anh dắt vợ đi nhé"
Nhất Bảo ngại ngùng nhìn hắn, cậu muốn đi ị hắn cũng muốn theo sao.
"Không cần đâu ạ!! Em tự đi được!!"
Cậu nhảy khỏi lòng hắn rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhân viên thường trực hết sức nhiệt tình giúp cậu đến nơi giải quyết vấn đề.
Mạc Chính Hoan chồng cằm nhìn con mèo lủng lẳng khuất mắt khỏi của lớn.
Mỹ nhân trong lòng biến mất khiến hắn chẳng còn hứng thú với đống đồ ăn tinh xảo trước mặt.
Nhấp một ngụm Bollinger, hương vị cũng chẳng còn ngọt như lúc đầu.
Chỉ cảm thấy trong người có chút nóng lên.
Ngoài hành lang lớn, Gã Quản lí nhìn thiếu niên nhỏ đã vào nhà vệ sinh theo kế hoạch thì gật đầu với Tú Tú đứng đằng sau.
Ả ta hưng phấn đến hai chân đều run rẩy, nụ cười trên mặt càng văn vẹo đáng sợ.
"Trong ly của cậu ta có thuốc sổ lượng không nhỏ, thời gian rất dư dả.
Tú Tú, đều trông cậy vào con rồi"
Gã ta cười đến mỡ trên mặt đều rung lên, bàn tay mập mạp vỗ vào lưng Tú Tú ra hiệu.
Một đĩa hoa quả tráng miệng trang trí tinh xảo được đặt vào tay ả ta.
Tú Tú cố tình vén lên đuôi váy bó sát làm cảnh sắc bên trong vừa kín vừa hở.
Đỏng đảnh thân mình về phía cửa lớn..