Trên đường lớn, quốc lộ đông đúc người và xe qua lại.
Thành phố về đêm luôn nhộn nhịp như vậy, chiếc Rolls-Royce đắt tiền đỗ trước một nhà hàng sang trọng.
Mạc Chính Hoan một thân vest đen từ tốn bước xuống, hắn ngạo nghễ bước theo thảm đỏ được trải sẵn.
Hắn nhìn tin nhắn trong điện thoại, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười.
[ Em về đến nhà rồi! Hoan Hoan đừng uống quá nhiều rượu, em sẽ nấu canh gừng sẵn cho anh nhé!]
[ Đều nghe lời vợ!]
Gã quản lí bên cạnh không khỏi sởn gai ốc, Mạc thiếu cũng có lúc cười vậy sao? Đáng sợ quá! Đường vào phòng VIP 1 cũng chẳng xa.
Cửa vừa mở đã nhìn thấy Họa Ca cùng Tần Quy Đức đã ngồi sẵn chờ hắn.
Mạc Chính Hoan từ tốn ngồi xuống ghế đối diện.
Sau một màn giới thiệu gọi món rườm rà.
Quản lí cùng tên giám đốc nhanh chóng lui ra ngoài.
Mạc Chính Hoan từ tốn ngồi xuống ghế phía đối diện.
Tần Quy Đức cùng Họa Ca đã cười đến không thấy mặt trời.
“Haha, được Mạc Thiếu gặp mặt cùng để ý như vậy thật vinh hạnh cho tôi.
Bản dự án này sẽ không làm ngài thất vọng đâu…”
Mạc Chính Hoan kiềm chế ghê tởm trong lòng.
Cố gắng nở ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Ông nói quá rồi!”
Hắn chỉ nói vài câu đơn giản, còn lại đều do Họa Ca cùng Tần Quy Đức kẻ tung người hứng.
Chuyện hợp đồng nhanh chóng được đề cập đến.
Mạc Chính Hoan cũng thật sảng khoái đáp ứng bọn họ.
Hắn còn muốn mở họp báo ra mắt cùng chuyển nhượng dự án cho giới báo chí biết.
Tần Quy Đức vui như mở cờ trong lòng.
Mạc Chính Hoan sau khi xong chuyện cần làm lập tức lấy lý do có việc đi về trước.
Vừa ra khỏi cửa đã ra sức dùng khăn lau bàn tay bị Tần Quy Đức bắt tay hợp tác lúc nãy đến ửng đỏ cả lên.
Hắn chán ghét vứt khăn tay vào thùng rác.
Ngồi lên xe trở về nhà.
Nghĩ đến bảo bối còn đang ở nhà chờ khiến hắn nhu hòa hơn một chút.
Nhất Bảo tại biệt thự được người chăm bẵm đến lên vài cân thịt.
Đang sảng khoái nằm trên sofa, đuôi mèo vung vẩy trong không khí, miệng nhai chóp chép miếng táo gọt sẵn vỏ.
“Bảo Bảo, đã bảo em đừng vừa nằm vừa ăn mà?!”
Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc từ phía sau lưng.
Nam nhân cao lớn đang dịu dàng nhìn cậu.
Hắn mặc vest đen trắng quá hợp, nhìn vừa bí ẩn vừa cấm dục, đẹp đến ngút trời.
Đáng tiếc thứ cậu nhìn vào đầu tiên không phải nhan sắc trời cho đó… mà là cái bánh kem dâu nhỏ trên tay hắn.
“Wa~ Hoan Hoan về rồi!”
Mạc Chính Hoan cười sủng nịch dang tay chờ bảo bối nhào đến, rốt cuộc hắn nhắm mắt hồi lâu vẫn không cảm nhận được miệng thịt trắng nộn nào trong lòng.
Mở mắt đã thấy cậu yên vị trên sofa thưởng thức bánh dâu mát lạnh.
“Nhất Bảo! Em nhẫn tâm với chồng mình vậy luôn hả??”
Nhất Bảo cuối cùng cũng không trêu hắn nữa, bỏ xuống bánh kem dâu còn ăn dang dở.
Chạy đến nhảy lên người hắn.
Mạc Chính Hoan thuận tay ôm lấy cặp đào chắc nịch.
Hài lòng hưởng thụ mấy cái hôn nhẹ như mèo liếm trên mặt.
“Hừm… cũng coi là nhóc con em không vô lương tâm.
Đã ăn cơm chưa Bảo Bảo?”
“Vâng vâng! Em đã ăn rồi”
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hưởng thụ cảm giác được hắn bồng bế trên tay.
Hít lấy mùi hương nam tính trên người nam nhân, quanh quẩn còn có chút mùi rượu quý…
“Hoan Hoan có mệt không? Có uống nhiều rượu không?”
“Không có! Chồng em rất nghe lời, chỉ uống 1 chén thôi!”
Nhất Bảo hài lòng gật gù cái đầu nhỏ.
Mạc Chính Hoan yêu chết cái dáng vẻ vợ hiền này của cậu.
Hôn chùn chụt mấy cái mới hài lòng.
“Chồng em ngoan như vậy… có phải nên thưởng không?”
Thiếu niên trên người nam nhân bỗng cứng đờ lại.
Nơi tư mật bé nhỏ vẫn còn sợ hãi đại ** *** của nam nhân.
Hôm trước lỡ mồm đã bị hắn lật qua lật lại đến muốn gãy xương rồi… trong 36 kế truyền nhân giảng dạy… chạy là thượng sách!
Đánh tiếc hai quả đào trắng nộn bị người ta bóp chặt, có muốn xuống cũng không được.
“Bảo Bảo không nói gì tức là đồng ý nhé!”
Nhất Bảo uất ức nhìn hắn.
Lưu Manh! Quá lưu manh! Miếng bánh dâu cứ thế bị vứt lại trên bàn.
Tiếng cửa phòng lớn đóng lại, Mạc Gia lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có…
_______
Tôn Thủy Nhạ đứng trên cầu lớn, ánh mắt cậu nhìn vế phía thành phố nhộn nhịp phía xa, thật phồn hoa tráng lệ, thế nhưng nếu đi sâu vào một chút sẽ thấy sự dơ bẩn ô uế của nó.
Màn trời tối đen, hôm nay trời không có sao… chỉ có một màu đen tối.
Nhìn xuống mực nước biển đang không ngừng bấp bênh lên xuống.
Chỉ cười một cái, thả hết sự thê lương của mình xuống dòng biển cuồn cuộn….