Hết Mực Yêu Chiều FULL


Vạn Ngọc Côn về đến, bị cha gọi ngay vào thư phòng.
Ông Vạn nói với con trai: “Côn à, hôn sự này e rằng không thành rồi, mai mốt ba sẽ cho người đến nhà họ Phương từ hôn, nói với người ngoài là con và cô ấy bát tự không hợp, trong cái huyện thành nhỏ bé này bát tự của con không hợp với con gái nhà nào hết, thì thôi đến Bắc Bình hay Thượng Hải tìm vây.

Hôn sự này coi như xóa bỏ!”
“Tại sao vậy?” Vạn Ngọc Côn vội hỏi.
Cậu không còn nhỏ nhắn gì, mặc dù hồi trước làm mai không biết bao nhiêu mối, nhưng cậu không để tâm đến những việc cưới xin, cho nên dù ngày trước có không thành cũng không hề hấng gì đến cậu.
Nhưng lần này thì khác, lần đầu tiên nhìn thấy cô Phương, cậu cảm thấy nhất định phải cưới cô làm vợ ngay lập tức, nếu không sẽ hối hận cả đời!
Một cô gái tốt như vậy, cũng đã hứa hôn rồi, tại sao nói từ hôn là từ được chứ? Không phải như vậy là gây sự vô lý sao?
“Con bé đó với cậu Hai nhà họ Cố hình như có qua lại với nhay, hơn nữa có vẻ như rất thân thiết, nhà họ Phương như thế nào thì con cũng biết rồi đấy, mà nhà họ Cố kia lại càng không dễ đối phó.

Con gái mà tới lui với nhà họ Cố chỉ có thể là...”
“Ba!”
Vạn Ngọc Côn lớn tiếng ngắt lời ông Vạn, tận sâu đáy lòng cảm thấy lý do này vô cùng ngớ ngẩn.
“Ba, sao ba có thể không có bằng chứng gì mà đã nghi ngờ sự trong trắng của con gái nhà người ta được.

Đúng là suy diễn lung tung!”
Vạn Ngọc Côn là một người rất quyết đoán, nói xong cha cậu cũng cứng họng, tỏ rõ quyết định: “Con nhất định sẽ không từ hôn đâu!”
Ông Vạn bị lời nói của con trai thức tỉnh, có lẽ là do khoảng thời gian này tiếp xúc với cậu Hai nhà họ Cố, khiến ông cảm thấy rằng tên này là một người cao thâm khó lường.
Ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nếu như không có đủ thông minh thì làm sao có thể từ dưới đáy mà trèo lên được địa vị như ngày hôm nay.
Đương nhiên thông mình thôi vẫn chưa đủ, còn phải có mắt nhìn người, ông tự nhận bản thân có đôi mắt rất tỏ, nhưng chị mỗi tên cậu Hai này là ông lại nhìn không thấu, người càng nhìn không thấu thì càng nguy hiểm.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến ông suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến nghĩ ngợi lung tung.
Sau đó, hai cha con đã thống nhất ý kiện.
“Còn có một việc nữa.

Ba dự định đem việc làm ăn đến những nơi như Bắc Bình, Thượng Hải.

Nhân lúc vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến hôn sự của con, con đến Bắc Bình với Thượng Hải tìm hiểu một chuyến, nếu thấy hiệu buôn ở chỗ nào thích hợp thì bàn bạc thử xem.” Ông Vạn nói.
“Vâng.” Vạn Ngọc Côn đáp lại.
“Vậy thì mấy ngày này tranh thủ thu xếp, ba ngày nữa bác Châu sẽ đi Bắc Bình, con sẽ đi cùng với bọn họ.”
“Dạ, con biết rồi.” Vạn Ngọc Côn đáp, do dự một lúc, lúc nói mặt hơi ửng đỏ.
“Ba, con có thể đến tạm biệt cô Phương không?”
Ông Vạn cười khanh khách, cảm thấy con trai mình thật sự đã chớm biết tình đôi lứa rồi.
“Đi đi, nhờ bác Phúc chuẩn bị ít quà.”
“Dạ vâng.” Vạn Ngọc Côn cười hì hì.
Ngày hôm sau, Vạn Ngọc Côn mang quà đến nhà bác Cả Phương Chí Thành, Phương Chí Thành đã đi làm từ sớm, chỉ có Châu Hải Yến ở nhà.
Khi thấy cậu Vạn đến, bà nhiệt tình mời khách vào nhà.
Châu Hải Yến hết sức hiếu khách, lại vô cùng cẩn thận chu đáo, nhanh chóng để ý thấy cậu đang bồn chồn, trò chuyện vài câu cũng chỉ trả lời qua loa.
Bà bèn cười nói: “Cậu Vạn này, con Huyền vẫn còn đang dạy học ở trường.

Nếu cậu không phiền thì đến trường đón nó về được không?”
Cậu Vạn đến đây chủ yếu là muốn gặp Phương Đông Huyền, cho nên đương nhiên sẽ không từ chối.
Trường tư thục.
Phương Đông Huyền cũng đã dạy xong, cô tiễn học sinh về hết, trong số học sinh cô dạy, đứa lớn nhất cũng chưa hơn tám tuổi.

Nói ra thì trong cả trường học cũng chẳng có mấy ai là lớn cả.
Mà những đứa có thể đi học đều là con cháu nhà khá giả, thường thì những đứa trẻ trong những gia đình giàu có đến tuổi, đều sẽ được gửi đến trường học, thậm chí còn được học trong những trường quân đội.

Sau khi tốt nghiệp ở trường quân đội, đa số đều được làm quan.
Những giáo viên trong ngôi trường đó, đều tốt hơn nhiều so với một huyện Khang Châu nhỏ bé này.
Như thường lệ, sau khi tiễn học sinh về, Phương Đông Huyền lại chuẩn bị bài cho buổi học ngày mai, rồi mới cầm giáo án và rời khỏi trường đi về nhà.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy cậu Vạn.
Người mà cậu Vạn chờ đợi vừa ra khỏi trường, đôi mắt cậu sáng bừng, chào đón cô.
Trên đường trở về, Phương Đông Huyền biết cậu Vạn là đã đến để tạm biệt, cô bèn chúc với cậu thượng lộ bình an.
Cậu tiễn Phương Đông Huyền đến cửa, nhưng không vào nhà ngồi mà đã về luôn.
Có vẻ là cậu bận lắm.
Hai ngày sau, lúc Phương Đông Huyền từ trường học trở về nhà, cô gặp Lý Thiện trên đường.
Lý Thiện đang ngồi xổm bên xe xem cái gì đó, Phương Đông Huyền đến bên chào gã, gã ngẩng đầu lên cau mày, trông còn dữ tợn hơn cả lúc trước.
“Có chuyện gì vậy?” Phương Đông Huyền hỏi.
“Chèn phải cục đá nhọn, bị nổ lốp rồi.” Lý Thiện gật đầu đáp.
“Có nguy lắm không?” Cô hỏi.
“Sợ là không đi liền được.” Lý Thiện trả lời.
Phương Đông Huyền nhìn trời đã gần tối, nhìn vẻ mệt mỏi của gã, mồ hôi nhễ nhại mà lo lắng cho gã.
“Vậy thì phải làm sao đây?” Cô hỏi.
Lý Thiện thản nhiên lau mồ hôi trên trán: “Chỗ này hình như gần nhà cô đúng không?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy, nhà của tôi ở phía trước không xa.”
Lý Thiện nói: “Không biết có thể cho tôi xin một chén nước không?”
Chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề.
Phương Đông Huyền gật đầu đồng ý, nhưng sau đó lại nhìn vào chiếc xe máy rồi hỏi: “Còn cái này thì phải làm sao?”
Lý Thiện lại nói: “Cứ để nó ở đây đi, không mất được đâu.”
Phương Đông Huyền đưa Lý Thiện về nhà mình, Lý Thiện uống liền ba bát nước rồi mới thôi, xem ra gã thực sự đang rất khát.
Lúc này trời đã sẩm tối, bình thường vào giờ này, nhà họ Phương đã ăn cơm xong, Phương Cẩm Thần từ bên ngoài trở về, hét lên than đói, Phương Đông Huyền đang bận nấu cơm, nói với Lý Thiện: “Tôi thấy anh có vẻ hơi mệt, hay là ngồi nghỉ một xíu rồi trở lại kêu người đến kéo xe về nhé.”
“Được rồi, làm phiền cô.”
Phương Đông Huyền vào bếp, thấy Cẩm Thần lại nhặt củi mang về, mấy ngày trước cô đã giao cho Cẩm Thần một nhiệm vụ, đó là lúc đi chơi nhớ nhặt ít củi khô mang về.
Cô nhìn nhìn đống củi không hoàn toàn là củi khô, thấy hơikhó xử, đống củi ẩm ướt sẽ bốc khói nghi ngút khắp nhà khi nhóm lửa.
Cách tốt nhất là phải mang đi phơi khô, cũng không biết phơi đến bao lâu.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn đi đến cạnh cô, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, “Để tôi giúp cô nhóm lửa.”
“Không, không… không cần đâu!” Phương Đông Huyền liền nói, “Không cần anh giúp đâu, nếu như anh đã hết mệt rồi thì nhân lúc trời chưa tối, mau quay lại kêu người đến kéo xe về đi.”
Lý Thiện cụp mắt, nhóm lửa nhanh nhẹn “Tôi đi với người trông cửa hàng trong nhà, ông ấy đã quay về gọi người rồi.”
“...!À, vậy cũng không cần anh giúp đâu, tôi tự làm được.”
“Không sao cả, ở không cũng chẳng làm gì.”
Được thôi.
Phương Đông Huyền đã phát hiện ra gã là một người quyết đoán từ lâu, cũng giống như lần này vậy, không đợi cô từ chối thì gã cũng đã nhóm lửa xong, giờ đang ném củi vào bếp.
Thấy gã định ném khúc củi ướt vào, cô vội ngăn lại: “Đây là củi ướt, nếu bỏ vào thì khói bốc dữ lắm”.
Bữa tối hôm ấy cũng có thể xem là sự hợp tác của hai người, trước khi rời đi, Phương Đông Huyền còn mời gã ở lại ăn tối, Lý Thiện cũng không khách sáo câu nệ gì mà đồng ý ngay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui