Phương Đông Huyền ra khỏi giường, mặc áo khoác, đẩy cửa phòng, hướng về cửa sân hỏi: “Ai đó?”
“Cốc cốc...”
Người ở bên ngoài không đáp lại cô, nhưng vẫn tiếp tục gõ cửa.
Cô thấy hơi do dự, lo là người xấu, không dám mở cửa, cứ đứng trước cửa phòng ngủ đắn đo, thầm nghĩ nếu là đám người xấu thật thì cô sẽ chạy ra cửa sau gọi người đến.
“Ai?”
“Rầm!”
Người bên ngoài ngã xuống, có tiếng xuýt xoa kêu đau.
“Tôi là...!Vạn, Vạn Ngọc Côn...” Người bên ngoài nói trong tiếng nấc.
Phương Đông Huyền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô nói với người bên ngoài: “Đã muộn như vậy rồi anh còn đến đây có chuyện gì?”
“Tôi, cô có thể cho tôi vào trong được không, hình như tôi hơi… say rồi!” Vạn Ngọc Côn vẫn vừa nói vừa nấc lên..
Phương Đông Huyền do dự, cuối cùng vẫn mở cửa, suy cho cùng thì cũng không phải bọn người xấu.
Hơn nữa cậu cũng say rồi, có vẻ đã say đến không còn biết gì nữa, nếu cứ để cậu ở bên ngoài như thế này, gặp phải nguy hiểm gì thì cô lòng cô cũng không yên.
Phương Đông Huyền vừa mở cửa, Vạn Ngọc Côn đã xông thẳng vào, suýt ngã sấp mặt xuống đất, may mà cô kịp thời đỡ lấy.
Phương Đông Huyền không mời cậu vào nhà, chỉ đi lấy một cái ghế cho cậu ngồi trong sân.
Mặc dù cô luôn là một người hiểu lễ nghĩa, bình thường sẽ không đối đãi với khách như vậy, nhưng hôm nay cậu Vạn đã rất thất lễ.
Có ai mà đêm hôm khuya khoắt lại đi đến thăm hỏi con gái nhà người ta chứ? Lại còn say bí tỉ.
Cũng chính vì cậu đã say, cô lo lắng xảy ra chuyện, mới đồng ý cho cậu vào.
Vả lại tuy rằng trước đó hai người có chút tình nghĩa, nhưng sau khi trải qua chuyện từ hôn, vì nhà họ Vạn mà cô đã phải chịu nhiều lời đàm tiếu, cậu ta còn dám tìm đến cửa, nếu đổi lại là mấy cô gái nóng nảy khác thì sẽ nhân cơ hội mà đánh cho cậu một trận mới thôi.
Phương Đông Huyền thật không thể hiểu được tại sao cậu Vạn này lại còn mặt mũi mà đến tìm cô.
Lúc chiều cô đã nói rất rõ ràng.
Phương Đông Huyền dựa vào cửa, nhìn cậu Vạn đang say khướt ngồi trên sân, nghĩ cách làm sao giải quyết rắc rối này.
Lúc này, Vạn Ngọc Côn đột nhiên đứng lên, sau khi tìm dáo dác xung quanh, đi đến bên cạnh cái bể nước ở phía bên trái sân.
Chốc lát cậu đã tới bên cạnh bể nước, Phương Đông Huyền kinh hoàng, thật sự sợ cậu sẽ cắm đầu vào trong bể nước.
Bể nước nhà họ rất lớn, cậu Vạn lại là thanh niên trai tráng, nếu thật sự rơi vào trong, cô cũng chẳng có sức để mà kéo cậu ta ra!
Phương Đông Huyền không muốn quan tâm đến cậu, nhưng lại sợ cậu xảy ra chuyện, chỉ đành đi theo qua đó.
Thật là phiền phức.
“Anh Vạn, anh định làm gì?” Phương Đông Huyền hỏi.
“Tôi muốn uống nước.” Vạn Ngọc Côn nói.
Cô chỉ vào chiếc ghế cậu Vạn đã ngồi trước đó, rồi nói: “Anh ngồi xuống đó đi.
Để tôi lấy nước cho anh."
Vạn Ngọc Côn ngơ ngác nhìn cô, mọi hình ảnh cậu nhìn thấy đều nhân đôi, nhưng sau khi nhìn cô chắc chắn cô gái này chính là Huyền.
Phương Đông Huyền định kéo cậu ngồi xuống ghế, nhưng đột nhiên bị Vạn Ngọc Côn ôm chặt.
Cô hoảng sợ bởi hành động đột ngột này, cố gắng giãy dụa, mặc dù cậu Vạn đang say rượu nhưng sức lực vẫn mạnh hơn cô rất nhiều.
“Anh Vạn, thả tôi ra!” Cô hét lên.
“Rầm!"
Vì giằng co quá mạnh, hai người cùng ngã xuống đất, Vạn Ngọc Côn đột nhiên đè lên cô, “Huyền, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao?”
Đôi mắt Vạn Ngọc Côn nghi hoặc, như muốn dò hỏi.
Nhưng Phương Đông Huyền đã sợ khiếp vía, nhất là khi Vạn Ngọc Côn đè cô xuống và nói những lời này, một cảm giác nguy hiểm ập vào não bộ, cô hoảng vớ bừa lấy thứ gì đó trong tay, đập vào người cậu!
“Bốp."
Vạn Ngọc Côn bất tỉnh ngã xuống.
Phương Đông Huyền nhanh chóng đẩy cậu ra rồi đứng dậy.
Cô đang thở hổn hển, khi nãy còn chưa kịp khóc, bây giờ cả người đã được buông lỏng, nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Một lúc sau, cô lau nước mắt, ngập ngừng chốc lát rồi cẩn thận nhìn về phía cậu Vạn.
Vạn Ngọc Côn ngã lăn ra đất, bất động, cô nhìn sang thì thấy máu từ đầu cậu loang ra.
Còn bên cạnh đầu cậu là một hòn đá vấy máu.
Đó là viên đá đè trên cái nắp của bể nước nhà cô.
Nhìn thấy máu, hai chân cô nhũn ra không còn quan tâm đến cái khác, chạy ra khỏi sân qua cửa nhà bên cạnh.
Thím Lưu nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng thầm nghĩ đêm hôm rồi còn không biết là ai.
Nghĩ rằng có lẽ có chuyện gấp, liền kêu chồng dậy, kêu ông ra mở cửa xem là ai.
Chú Lưu bị đánh thức, đành đứng dậy đi ra ngoài, lờ đờ đi mở cửa, vừa đi về phía cửa vừa cao giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Chú Lưu, là, là con đây...!xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thấy tiếng khóc của cô, chú Lưu cũng hết hồn, vội vã đi tới mở cửa.
Cô gái ngoài cửa nhìn có chút lùng túng.
Chú Lưu hỏi: “Có chuyện gì, con từ từ nói, đừng vội.”
Phương Đông Huyền khóc nức nở, sợ mình nói không rõ ràng, nên đã kéo chú Lưu đến nhà cô xem.
Hai nhà cách nhau một bức tường, cách vài bước đã tới.
Phương Đông Huyền kéo chú Lưu vào trong sân nhà mình, Vạn Ngọc Côn đã ngồi dậy, trán và mặt bê bết máu, không còn nhìn thấy mặt mũi đâu nữa.
Chú Lưu kinh ngạc: “Người này là ai? Trộm hả?”
Phương Đông Huyền nói: “Anh ta, anh ta là cậu Vạn...!chính là cậu Vạn của nhà họ Vạn.”
Chú Lưu gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi cô tại sao cậu Vạn lại ở đây, lại còn trông như thế này nữa, Phương Đông Huyền kể hết mọi chuyện với chú Lưu.
Chú Lưu nghiêm mặt dạy bảo cô, nói cô thiếu cảnh giác quá, loại người nào cũng dám cho vào nhà, nếu như bị người khác nhìn thấy không chừng lại ăn nói lung tung.
Phương Đông Huyền biết rằng ông là một người tốt, thực sự quan tâm đến mình, nên cúi đầu nghe dạy.
Mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, so với nhà bác Cả ở xa, thì nhà của chú Lưu và nhà họ Phương thân thiết hơn nhiều, bình thường cũng hay giúp đỡ lẫn nhau.
Đặc biệt là vì nhà chú Lưu không có con gái, nên khi còn nhỏ đã xem cô như con.
Mấy ngày trước lúc thím Liễu đến gây rối, chính chú Lưu là người đã kêu con mình đi gọi Châu Hải Yến đến.
Khi đó bọn họ là người ngoài, thím Liễu lại nổi tiếng không nói lý lẽ, chú Lưu lại không có lý do gì để can thiệp vào chuyện của hai nhà, đương nhiên có chút lo lắng sẽ bị ảnh hưởng.
Cha chồng của thím Liễu là người chủ quản của họ, bình thường không ai dám đắc tội.
Trong màn đêm, bên bể nước.
Vạn Ngọc Côn lắc lắc cái đầu đau như sắp nứt ra, lúc này cậu đã tỉnh rượu, nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, lỗ tai “ù ù ù”, ngay cả cuộc nói chuyện ở kế bên cũng không nghe rõ.
Thím Lưu thấy đã muộn vậy mà chú Lưu còn chưa về, cũng ra ngoài xem, sau khi hiểu rõ sự tình, liền kêu chú Lưu nhân lúc trời tối đưa cậu Vạn trở về nhà.
Chú Lưu vác cậu Vạn trên lưng, đến khi đi đến trước cửa nhà họ Vạn, vốn định gõ cửa, nhưng vì trong lòng ghét bỏ, nên đã ném người lại trước cửa rồi quay đi.
Trước khi đi, ông còn nhổ bãi nước bọt trước cửa nhà họ Vạn, nghĩ rằng cái nhà này tuy rằng giàu có, nhưng chả có gì tốt đẹp!
Sau khi chú Lưu rời đi, cậu Vạn hoàn hồn được một chút, tự mình gõ cửa.
Rất nhanh sau đó đã có người đỡ cậu vào trong, cậu Vạn vào đến nhà liền ngất đi.
Ông bà Vạn vội vàng mời thầy thuốc đến khám cho con trai, nháo nhào là ai đã biến con trai quý giá của họ thành thế nào, nhất định phải làm cho ra lẽ!
Bọn họ đều ích kỷ nghĩ rằng là do đối thủ cạnh tranh trên thương trường đã gây ra.
Sau khi cậu Vạn tỉnh lại, hai người dò hỏi, lại không ngờ con trai mình lại miệng kín như bưng, không muốn nói gì cho bọn họ biết, cuối cùng vì bị dồn ép vội nói rằng mình bị té ngã.
Đương nhiên là vợ chồng ông bà Vạn không tin, nhưng không tài nào cạy được miệng con trai, chỉ đành bó tay.
Hơn nữa mấy ngày nay, Vạn Ngọc Côn sa sút tinh thần, bọn họ rất thương đứa con độc nhất này, nên không dám ép buộc nữa.
Bên cạnh đó, sau khi chú Lưu vác cậu Vạn đi, thím Lưu an ủi Phương Đông Huyền vài câu, tâm trạng của Phương Đông Huyền cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Không chết người là được rồi.
Con đừng sợ, chuyện này đáng ra phải trách nhà họ Vạn, nghĩ chắc nhà bọn họ cũng không dám đến làm loạn đâu!” Thím Lưu nói.
“Dạ, chưa chết là tốt.” Phương Đông Huyền trả lời.
Lúc đó cô nhìn thấy cậu Vạn nằm bất động, tưởng rằng đã chết rồi, cô sợ chết khiếp!
Ngay lúc đó, trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ: Cô đã giết người! Cô đã giết người! Cô đã giết người rồi...
Cô vốn rất nhát gan, lúc đi trên đường gặp phải con kiến cũng cố ý lảng tránh, lúc hiểu lầm rằng bản thân đã giết người, chỉ cảm thấy trời như sắp sập vậy!
Vì vậy khi tôi kéo chú Lưu vào, nhìn thấy cậu Vạn tỉnh dậy, cô cảm thấy mình như được hồi sinh lần nữa.
Trải qua sự việc lần này, có lẽ cô sẽ không dám cho bất kỳ người nào không quen biết vào nhà nữa.
Lúc chú Lưu trở lại, chú thím Lưu cũng rời đi, trời vẫn còn chưa sáng, bọn họ muốn quay về ngủ tiếp.
Nhưng Phương Đông Huyền không ngủ được nữa.
Lúc này cô nghĩ đến Cẩm Thần, rón rén bước vào trong phòng xem, kết quả Cẩm Thần đang ngủ rất say.
Cô mỉm miệng cười bất lực, nghĩ rằng Cẩm Thần ngủ mê cũng tốt, cũng không biết là nó giống ai, chỉ cần ngủ rồi thì rất khó mà gọi dậy.
Bên ngoài ồn ào như vậy nhưng nó vẫn ngủ say như một con lợn.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Cẩm Thần tỉnh dậy không giúp đỡ được gì mà ngược lại còn sợ hãi.
Suy cho cùng thì nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Có thể nói Phương Đông Huyền vừa là mẹ vừa là chị của em trai mìn, thằng bé mới vừa sinh ra không bao lâu thì mẹ đã mất, cha chăm sóc cả gia đình này cho nên rất bận rộn, chính tay cô đã chăm nom Cẩm Thần.
Kiếp trước...
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, ánh mắt tối sầm lại.
Kiếp trước Cẩm Thần tham gia quân ngũ, vì nó biết hoàn cảnh của chị gái mình, muốn giúp cô thoát khỏi sự giam cầm của Cố Tín Lễ.
Nhưng Phương Cẩm Thần chẳng có quyền thế, thậm chí còn phải dựa vào Cố Tín Lễ để nuôi thân, nó cũng không có sức lực để chống lại gã.
Phương Đông Huyền biết, nó gia nhập quân đội là để lập công, cũng biết rõ, lúc đó chính Cố Tín Lễ đã xúi giục nó đi theo con đường này.
Cô không đồng ý, bởi vì lúc đó tình thế căng thẳng, chiến tranh nổ ra, cô sợ em trai gặp nguy hiểm.
Tiếc rằng sau khi Cẩm Thần lớn lên, người làm chị này đã không khuyên can nổi nữa, không sao ngăn nổi quyết định của nó.
Sau khi nó nhập ngũ, cô rất ít khi nhận được tin tức của nó, mãi cho đến khi hoàn toàn bị mất liên lạc, trong lòng bất an, cầu xin Cố Tín Lễ giúp cô tìm kiếm, sau đó Cố Tín Lễ vẫn luôn qua loa trả lời cô: “Vẫn chưa có tin gì”.
Nhưng làm sao cô có thể tin được?
Vào thời điểm đó, Cố Tín Lễ đã hoàn toàn nắm trọn Bắc Bình, thậm chí quyền lực của gã đã lan rộng ra khắp mọi nơi trong nước, không ít binh lính đều là người của gã!
Gã nói không có tin tức gì, chỉ vì gã không muốn giúp cô tìm nó, hoặc là...!Cẩm Thần đã gặp nạn.
Phương Đông Huyền xua đi ký ức trong đầu, kiếp này sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ tránh được Cố Tín Lễ, bất luận thế nào cô cũng không cho em trai nhập ngũ!
Cẩm Thần vẫn ngủ say, hoàn toàn không biết chị gái đang ngồi trước giường của nó.
Hơi thở đều đặn kéo dài.
Cái thằng nhóc này...!ương bướng từ nhỏ đến lớn!
Lúc nhỏ thì nghịch ngợm, lớn lên thì không nghe lời, thật không biết giống ai nữa!
Khiến người làm chị như cô đau lòng quá.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Thần, tuy rằng oán trách, nhưng ánh mắt của cô rất dịu dàng và yêu thương..