Nghĩ đến thái độ của cô đối với mình, trong đầu gã lại nghĩ đến hình ảnh ngày đó cô ngồi trên chiếc xe đạp của người đàn ông họ Lâm kia, vui vẻ cười nói, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng sắc mặt thêm phần lạnh lùng.
Huyền của gã rất dịu dàng, cô đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ chán ghét mỗi mình gã, tìm đủ mọi cách trốn chạy khỏi gã.
Trong lòng gã vô cùng thất vọng, nhưng quyết không buông tay.
Trốn không thoát được đâu.
Huyền, vùng vẫy cũng vô ích mà thôi.
Gã rất muốn nói với cô điều này, nhưng đôi môi mấp máy, cũng không thể nói ra những lời đe dọa này được.
Cô rất nhút nhát, gã không nỡ làm cô sợ.
“Cố Tín Lễ, tôi thực sự không thích anh.” Sau một lúc lâu cô và Cố Tín Lễ giằng co qua lại, cũng không nhịn được mà mở lời.
Lời nói này của cô rất đau lòng, vẻ mặt của Cố Tín Lễ đông cứng: “Em đã đồng ý với tôi rồi.
Bây giờ không thể cứ nói không thích là được.”
Phương Đông Huyền hơi chột dạ, không phải vì cô trở mặt, mà là vì những lời nói sĩ nhục trong bức thư cô để lại, những lời đó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của chính cô.
Thật ra không bao lâu sau khi viết bức thư cô đã cảm thấy rất hối hận, nhưng làm thế nào thì cô cũng đã ngồi trên chuyến xe lửa đi đến Thượng Hải mất rồi, muốn rút lại cũng không rút được.
Vốn dĩ bức thư đó không phải để sỉ nhục gã, mà là muốn khiêu khích, khiến gã buông tha cho cô mà thôi.
Tiếc thay, làm một đằng ra một nẻo.
Cô cắn môi cảm thấy hơi thiếu tự tin: “Anh muốn thế nào? Dù sao tôi cũng không lấy anh đâu, anh từ bỏ đi.”
Cố Tín Lễ thấy đã lay động được cô, liền thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô vẫn không chịu mở lời, vẫn cứ chống lại gã, thì gã còn có thể làm gì được.
Không nỡ làm tổn thương cô, chính là điểm yếu lớn nhất của gã.
Cố Tín Lễ nói: “Hãy cho tôi một cơ hội, tôi mong em đừng vì một vài hiểu lầm mà trốn tránh tôi, có được không?”
Phương Đông Huyền không muốn đồng ý.
Cô quá hiểu con người của Cố Tín Lễ, những hiểu lầm trong lời gã nói, rõ ràng không phải là hiểu lầm.
Gã lại đang gạt cô, dỗ dành cô như một con ngốc.
Cố Tín Lễ cũng nhìn thấy sự phản kháng của cô, lần nữa mở lời, nhưng giọng nói lại vô cùng bất lực: “Nếu không thì em có thể nói ra một khoảng thời gian, đến lúc đó nếu em vẫn còn chán ghét tôi, vậy thì tôi sẽ không làm phiền em nữa được không?”
Lông mi của cô khẽ rung lên, hơi xúc động trước những lời gã nói.
Mặc dù vẫn không thể tin gã, nhưng cô dường như không còn lựa chọn nào khác.
Cô hiểu rõ Cố Tín Lễ nhất, nếu cô không đồng ý, gã có thể sẽ làm những chuyện quá đáng hơn nữa.
Vì thế điều kiện như vậy sẽ khiến cô dễ dàng chấp nhận hơn.
Sau khi do dự, Phương Đông Huyền nhẹ nhàng gật đầu: “Được, nhưng anh không được làm phiền cuộc sống của tôi.”
Cố Tín Lễ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ: “Vậy em nói xem thế nào là không phiền đến cuộc sống của em?”
Đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Những lời này của cô gần như sắp thốt ra khỏi miệng, nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Bởi vì cô biết, mạnh mẽ như gã, tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu này của cô.
Cô không muốn tranh cãi thêm căng thẳng, bây giờ có vẻ như Cố Tín Lễ cũng rất chiều chuộng, thật ra gã cũng có giới hạn của riêng mình.
Cố Tín Lễ chẳng phải người tốt tính gì.
Cô nhớ đến Cẩm Thần có lẽ đã tan học được một lúc rồi, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, đi đón Cẩm Thần, không muốn mất thời gian với gã.
Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một điều kiện khá nhẹ nhàng: “Anh đừng dẫn theo họ lượn lờ trước mặt tôi như thế này nữa, được không?”
Cố Tín Lễ hiểu, gật đầu đồng ý.
Gã ý thức được hình ảnh của bản thân và đám thuộc hạ của mình.
Cả đám người này nhìn vào đều chẳng giống người tốt lành gì, nếu thấy Huyền và bọn họ có quan hệ gì, e sẽ lại bị người ta bàn tán.
Thương lượng xong, cuối cùng Phương Đông Huyền cũng được thả ra khỏi khách sạn, người đàn ông mặc đồ đen tỏ ý muốn tiễn cô, nhưng cô vội vàng từ chối.
Thái độ né còn không kịp những người này.
Trước đó sau khi gặp Cố Tín Lễ, trong lòng Phương Đông Huyền vẫn luôn lo lắng, nhưng một khoảng thời gian sau, Cố Tín Lễ hoàn toàn biến mất, cô dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngày tháng yên bình đã quay trở lại.
Bởi vì Lâm Thiếu Thanh đã quay về rồi, mà anh còn dọn đến gần nhà của Phương Đông Huyền và giáo sư Từ, mỗi ngày cả hai đều đi về cùng nhau.
Thời gian trôi qua, hai người ngày càng trở nên thân thiết.
Anh chăm sóc Phương Đông Huyền rất nhiều, mỗi khi cô hỏi anh những bài tập khó, anh rất kiên nhẫn giải đáp giúp cô, chưa từng khó chịu bao giờ.
Có lẽ bởi vì tính tình nhẹ nhàng nghiêm túc của Lâm Thiếu Thanh rất giống cha cô, khiến cô cảm nhận được một tình cảm thân thiết và ấm áp, trong vô thức lại coi Lâm Thiếu Thanh như một người anh trai của mình.
Đương nhiên cô chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ này, chỉ cần cô giữ trong lòng là được, cần gì phải nói ra cho người ta biết chứ?
Ngoài ra Lâm Thiếu Thanh rất thân với giáo sư Từ, thường xuyên đến ghé thăm.
Mỗi khi anh đến, giáo sư Từ luôn nhờ Phương Đông Huyền tiếp khách, nói rằng hai người trẻ tuổi dễ nói chuyện với nhau hơn.
Ngày hôm đó, cả hai cùng ra khỏi thư viện.
Lâm Thiếu Thanh vừa mua một chiếc xe đạp, nói rằng sẽ chở cô đi đón Cẩm Thần, vừa hay anh cũng muốn đến thăm giáo sư Từ.
Phương Đông Huyền đương nhiên đồng ý, ngồi vào yên sau xe, cùng anh rời khỏi khuôn viên trường.
“Em giữ chặt đấy, anh chạy chưa quen, sợ làm em ngã mất.”
“Anh đừng lo, em giữ chặt lắm mà.” Phương Đông Huyền cười nói.
Tiếng cười của cô nhẹ nhàng mà tỏa sáng, tay đang nắm lấy áo anh, Lâm Thiếu Thanh chỉ cảm thấy hai tai châm chít ngứa ngáy.
Mặt anh không khỏi đỏ bừng.
Chiếc xe đạp chạy ra khỏi khuôn viên trường, càng đạp càng xa.
Hai người trên xe cười nói rất thân mật.
Đằng xa trên chiếc xe con bốn bánh màu đen đang đậu bên cạnh khuôn viên trường, gương mặt không cảm xúc của Cố Tín Lễ, cả cơ thể gã toát lên khí lạnh chết người.
Người lái xe im như thóc.
Muốn hỏi Cố lão xem có nên đuổi theo không, nhưng lại không dám mở lời.
Chiếc xe màu đen dừng ở cổng trường đại học cả buổi sáng, những sinh viên đi qua không khỏi ngoảnh lại nhìn, tự hỏi người ngồi bên trong là ai.
Người trong xe mãi cũng không xuất đầu lộ diện, chỉ đợi đến khi tan học, các sinh viên thưa thớt dần, chiếc xe này mới rời đi.
“Các người định làm gì?” Phương Đông Huyền cảnh giác nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt mình.
“Chủ của chúng tôi muốn mời cô đến gặp.” Người mặc đồ đen mặt không chút cảm xúc, nhưng lưng hơi cong xuống, có thể nhận ra được bọn họ đang cung kính.
Phương Đông Huyền lắc đầu: “Tôi không đi.”
Hai người áo đen nhìn nhau, một người nói: “Cậu nhà chúng ta nói, cậu ấy họ Lâm."
Họ Lâm?
Phương Đông Huyền khá bối rối, chẳng lẽ người họ đang nói đến là Lâm Thiếu Thanh.
Nhưng học trưởng Lâm đâu có giống người như vậy, làm gì có loại thuộc hạ hung tợn thế này.
Cô vẫn từ chối.
Nếu học trưởng Lâm tìm cô, không cần phiền phức như vậy, hai người áo đen này nhìn không giống người tốt, lại cố làm ra vẻ bí ẩn.
Tại sao cô phải tin hai người xa lạ này? Vẫn nên đề phòng thì hơn.
“Cô Phương, xin đừng làm khó chúng tôi.
Nếu cô không đi, xin đừng trách chúng tôi.”
“Anh!” Phương Đông Huyền hít sâu một hơi, cô đã xác định hai người này là bọn người xấu.
Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, cố gắng xem có ai có thể nhờ giúp đỡ không.
Nhưng cô đang đi đón em trai đi học về, trên đường phải đi qua một con đường nhỏ, chính là con đường lúc trước cô gặp Cố Tín Lễ, bốn bề không một bóng người, đây đúng là cả trời đất cũng không ai quan tâm đến cô.
Cuối cùng cô bị ép ngồi vào một chiếc ô tô màu đen.
Xe nổ máy, tiếng động cơ gầm rú, một lúc sau cô nhìn thấy con đường lớn qua khung cửa sổ xe, trên đường đông nghịt người.
Cô cố lắc lắc cửa sổ xe, tìm cơ hội nhờ người đi đường giúp đỡ, nhưng bị những người đàn ông mặc đồ đen chặn lại: “Cô Phương, xin cô ngồi yên.”
Phương Đông Huyền đứng ngồi không yên.
Chiếc xe màu đen dừng trước khách sạn lớn nhất Thượng Hải, Phương Đông Huyền xuống xe, người đàn ông mặc đồ đen đưa cô lên một căn phòng trên tầng cao nhất.
Cô nhìn cửa phòng có một vết nức, trong lòng chợt cảm thấy nguy hiểm, trong lúc người đàn ông mặc đồ đen không để ý định xoay người định bỏ chạy.
Khoảnh khắc tiếp theo, bước chân liền đóng băng tại chỗ.
“Huyền, đã lâu không gặp.”
Đó là...!giọng của Cố Tín Lễ.
Trái tim của cô cuối cùng đã thôi đập loạn xạ, nhưng ngay lập tức nhận ra.
Cố Tín Lễ lại đến Thượng Hải rồi.
Mấy người trước Phương Đông Huyền đọc báo, cũng có biết đã xảy ra chuyện gì với nhà họ Cố ở Bắc Bình, chuyện trong nhà họ Cố ai nấy cũng đã sớm biết.
Khi nhìn thấy tờ báo, trong lòng cô vô cùng vui mừng, còn ngây thơ cho rằng nhà họ Cố xảy ra chuyện lớn như vậy, khoảng thời gian này Cố Tín Lễ nhất định sẽ không thể đến Thượng Hải được.
Cô quay lại giả vờ bình tĩnh, cửa phòng đã mở toang, cô và Cố Tín Lễ người đứng ngoài kẻ bên trong nhìn nhau.
Gã mặc trên người một bộ âu phục, dáng người cao lớn cường tráng, đường nét rắn rỏi trên gương mặt, toàn thân mang một sắc thái lạnh lùng.
So với lần gặp trước, chưa đầy một tháng, thế mà bây giờ trong gã độc đoán hơn, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Khiến ai đến gần, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Phương Đông Huyền không muốn tiến đến gần, gã chủ động đi đến trước nắm lấy tay cô, cô cố gắng giãy dụa, gã lại thêm chút sức lực, dường như đang cảnh cáo.
“Lý Thiện, anh tìm tôi làm gì?” Cô vẫn chưa quên, gã chưa tiết lộ tên thật của mình cho cô biết.
Cố Tín Lễ hơi ngập ngừng, cũng có nghĩ đến điều này, nhưng gã lại không giải thích, thay vào đó nắm tay cô vào phòng, đi đến trước bàn ăn.
Bàn ăn rõ ràng là được sắp xếp rất cẩn thận, chính giữa bàn đặt những bó hoa và đồ ăn trang trí đẹp mắt, giữa đĩa thức ăn có đặt ngọn nến, những cánh hoa đỏ rực trải xung quanh.
Lúc trước cô từng nghe các bạn cùng lớp nói qua, các cặp đôi người Pháp rất thích thắp nến trên bàn ăn, đó được gọi là bữa tối dưới ánh nến.
Trước đây khi nghe mọi người bàn tán, mặc dù cô rất tò mò nhưng lại không bao giờ muốn thử, cũng cảm thấy chẳng lãng mạn gì cả.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô mới biết...
Trái tim cô không khỏi run lên.
“Hãy gả cho anh.”
Một giọng nói bên tai, thanh âm trầm thấp, khiến cô mê mẩn nghe theo.
Cô bối rối nhìn gã: “Cái gì?”
“Bây giờ anh đã thừa kế tài sản của gia đình, em muốn gì anh cũng cũng có thể cho em, kết hôn với anh, anh sẽ yêu chiều em.” Gã nói.
Một người đàn ông luôn lạnh lùng hung hãn, nhưng lúc này đây ánh mắt lại có sức hấp dẫn lạ thường.
Biểu cảm nhẹ nhàng này của gã thật hiếm có.
Lòng bàn tay to cầm súng quanh năm đầy vết chai vươn thẳng về phía cô, định vuốt ve mái tóc của cô.
Phương Đông Huyền đột ngột né tránh, khi gã sắp chạm vào người cô.
Cô đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Cố Tín Lễ chỉ đang dụ ngọt cô.
Gã thực sự sẽ chiều cô, gã sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn, ngoại trừ...!tự do.
Thế nhưng, thứ mà cô mong muốn nhất chính là tự do.
Nếu cô đã sống lại một kiếp, lẽ nào vẫn chưa rút ra được bài học từ kiếp trước sao, gả cho Cố Tín Lễ giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, thế thì cô đã...!quá ngu ngốc rồi.
“Anh Lý, tôi nghĩ rằng tôi đã nói rõ điều này trong bức thư rồi.” Phương Đông Huyền cụp mắt xuống nói.
“Thư gì?” Cố Tín Lễ hỏi.
Cô chế giễu trong lòng: “Cách đây không lâu tôi có nhận được một bức thư, trong thư nói rằng có người đến tìm tôi còn lấy đi đồ mà tôi gửi ở nhà thím Lưu nữa, người đó chẳng lẽ không phải anh sao?”
Gã không trả lời.
Nhìn xuống cô gái chỉ đứng tới ngực mình, cô rõ ràng đang rất sợ nhưng lại giả bộ bình tĩnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, khi nãy trong lúc cô còn thất thần, những người mặc đồ đen đưa cô đến đây đã nhận lệnh của Cố Tín Lễ, đóng cửa lại đi ra ngoài từ lâu.
“Nhưng lá thư của em cũng nói rằng em còn lưu luyến cậu Vạn gì đó, vậy mà chưa qua bao lâu đã tìm được người mới.
Tình cảm của em cũng thật không đáng tiền đấy?” Chỉ cần nhắc đến những con ruồi nhặng bay xung quanh cô, Cố Tín Lễ vô cùng căm phẫn.
Cô lùng túng bác bỏ: “Anh đang nói cái gì vậy?!”
Cái gì mà người mới? Cái gì mà không đáng tiền chứ?
“Vậy thì cái người chạy xe đạp chở em là ai?” Giọng điệu nghi vấn hỏi cô.
Tay gã nắm chặt cằm cô, bắt cô phải nhìn mình: “Nói cho anh biết, em có quan hệ gì với hắn, tại sao em lại ngồi trên xe của hắn?”
Cô lo lắng đẩy tay gã ra, thở gấp: “Anh theo dõi tôi!”
Thấy gã ngầm thừa nhận, cô hít sâu một hơi: “Được...!Đúng vậy, tôi đúng là đã có người mới rồi đấy, tôi thích anh ấy thì có làm sao hả?”
Cố Tín Lễ dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, cô lại ra sức giãy dụa.
Nhưng với gã, cô lại giống như một đứa trẻ không chịu nghe lời, nên chỉ còn cách giam giữ cô trong lòng mình.
Dù có giãy dụa đến đâu cũng vô ích mà thôi.
“Cố Tín Lễ, khốn kiếp!” Phương Đông Huyền hét lên, dùng hết sức đánh đá gã.
Cố Tín Lễ không chỉ là một tên khốn mà còn không nói lý lẽ, mỗi khi bọn họ cãi nhau, gã luôn khiến cô tức giận như vậy.
Cũng giống như kiếp trước, mỗi khi tức giận, cô lại nghĩ về nó, cảm thấy Cố Tín Lễ giống như một hòn đá ở trong hầm xí vậy, vừa hôi vừa cứng.
Tuy nhiên, dù có chiều chuộng đến đâu, Cố Tín Lễ vẫn luôn như một hòn đá trong hố, hôi hám và cứng rắn.
Ngang ngược đến đâu, cũng không ai có thể hiểu được cách nghĩ của gã.
...Kể cả cô ấy.
Tiếng hét của Phương Đông Huyền khiến Cố Tín Lễ sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Phương Đông Huyền đột ngột dừng lại, mở miệng, thật lâu sau cũng không nói nên lời.
Cô cũng không ngờ rằng vì quá vội vàng mà vô tình gọi tên thật của gã.
Cố Tín Lễ thận trọng ôm mặt cô, hơi cúi xuống để cô nhìn mình, khàn giọng hỏi cô: “Huyền, vừa rồi em gọi anh là gì? Có phải em đã...”
Cô đột ngột đẩy gã ra, núp ở phía bên kia bàn, đứng trong tư thế phòng thủ: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì, cậu Vạn đã nói tôi nghe anh là Cố Tín Lễ, là con nuôi của nhà họ Cố ở Bắc Bình.”
“Tại sao anh lại nói dối tôi mình tên là Lý Thiện chứ?”
Cố Tín Lễ giật mình, nhìn cô một lúc lâu, cười khổ.
Xem ra gã quá ngốc rồi.
Huyền của gã, người đã ở bên gã gần mười năm, làm sao có thể trùng hợp sống lại một kiếp như gã được chứ?
Khi tỉnh dậy, gã đã biết chính xác lý do tại sao mình lại có thể quay về.
Bởi vì không thể buông bỏ, bởi vì chấp niệm quá sâu.
Còn Huyền lại không giống gã.
...Nếu Huyền có chấp niệm gì, có lẽ cũng là vì thằng nhóc Cẩm Thần kia mà quay về..