Hey Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!


Cô gái cầm chiếc bình đến bên cạnh đống lửa, để sư phụ cùng mình xem trò vui.Viên thịt màu hồng rơi xuống đáy bình, nằm im như cá chết.Con nhện mặt quỷ kêu chi chi vài tiếng, không thể không bò xuống dưới.

Chẳng biết phải ở trong cái bình này bao lâu, nhện mặt quỷ cần ăn.

Hơn nữa con mồi này nhìn khá màu mỡ, chắc chắn hương vị không tệ.Con trùng độc lông lá một lần nữa tới gần, cái chết treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

Thế nhưng viên thịt màu hồng vẫn nằm bẹp tại chỗ.“Rơi xuống thì dễ nhưng leo lên sẽ khó khăn.

Tốc độ của mày chắc chắn không nhanh bằng con nhện.


Mày mau trốn đi!” Cô gái dùng đầu ngón tay đầy hình xăm của mình chọc vào bình thủy tinh, muốn nhắc nhở con côn trùng màu hồng kia.Ông già cười liếc nhìn cô ta, thầm than đồ đệ của mình đúng là ngây thơ đáng yêu.Nhện mặt quỷ đã bò xuống đáy bình, nhanh chóng vọt tới cạnh con côn trùng màu hồng, móc câu sắc bén đâm về phía con mồi.“Chết rồi, lần này mày chết chắc.” Cô gái bóp cổ tay, nhưng màn kế tiếp đã khiến cô ta tiếp tục kinh ngạc.Viên thịt màu hồng vèo một cái bay lên đỉnh bình, dính chặt vào cái nắp.

Nhện mặt quỷ một lần nữa vồ hụt.Cô gái trợn to mắt nhìn, căng thẳng hỏi: “Sư phụ, cảnh vừa rồi người có nhìn thấy không? Con côn trùng này không có cánh, sao nó lại bay lên được?”“Con nhìn kỹ đi rồi sẽ biết, lúc nó rơi xuống, trong người nó có một sợi tơ vẫn dính trên nắp bình.

Khi con nhện đuổi tới bên cạnh, sợi tơ giật mạnh và kéo nó lên.

Nó không biết bay, nó đang đu dây đấy.”Sức quan sát của ông già cực kỳ sắc bén.Cô gái nghe mà sững sờ, ánh mắt thay đổi liên tục, vô thức thốt lên cảm thán: “Trí thông minh của con côn trùng này hơi đáng sợ rồi đấy.

Chắc nó là Einstein trong giới côn trùng phải không?”Ông già tức cười.Bên trong bình, con nhện mặt quỷ đang tức giận không biết phải làm sao.

Nó rít lên một hồi, móc câu lông lá nhanh chóng vung vẩy, gõ vào bình thủy tinh kêu leng keng như để hả giận.Con côn trùng màu hồng yên lặng bám vào nắp bình, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Cái chết mang đến cho nó không chỉ sự đau khổ mà còn có rất nhiều kỹ năng sinh tồn.“Tao đặt tên cho mày nhé, gọi là Einstein có được không?” Cô gái vui vẻ bật cười, giọng nói mang theo sự cưng chiều, đầu ngón tay cách lớp thủy tinh nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mập mạp của con côn trùng màu hồng.Nhện mặt quỷ không thể nào bỏ qua con mồi này được.

Sau khi trút giận xong, nó lại bắt đầu trèo lên trên.


Nó vừa mới tiến đến gần thì viên thịt màu hồng lại rơi xuống.Nhện mặt quỷ quay đầu bò xuống, vừa leo xuống đáy bình thì vèo một tiếng, viên thịt màu hồng lại nhảy lên trên.Nhện mặt quỷ: “Chi chi chi chi! Tao muốn giết mày.

Nghe thấy không, tao muốn giết mày!”“Cười đau ruột, ha ha ha!” Cô gái một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt, cười hết sức vui vẻ.

Đã rất lâu rồi cô ta không cảm thấy vui như thế này nữa.Ông già thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, trong mắt lóe lên sự u ám.

Có thể cười thì cứ cười đi, qua đêm nay, sợ rằng cô ta sẽ mãi mãi không cười được nữa.Leo lên rồi lại rơi xuống, leo xuống thì lại nhảy lên… Hai con côn trùng diễn xiếc một hồi bên trong bình.

Cô gái ôm má nhìn say sưa.Vài phút sau, con nhện mặt quỷ đã chán ngấy trận truy đuổi không có kết quả này.

Nó không thông minh như viên thịt màu hồng kia được, nhưng nó cũng có trí khôn, thêm vào đó thực lực của nó cũng mạnh hơn.


Nó lẳng lặng ẩn núp dưới đáy bình, tám con mắt lạnh lẽo nhìn khắp xung quanh.Viên thịt màu hồng dính trên nắp bình cũng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Bọn chúng đều biết nếu không thoát ra khỏi cái bình này được thì trong số chúng sẽ có một đứa phải chết.

Kẻ chết đi chính là thức ăn cho kẻ còn lại.Nhện mặt quỷ đột ngột nhấc phần đuôi nhọn của mình lên, nhắm ngay vào viên thịt màu hồng và phun ra một lớp tơ nhện trắng.

Tơ nhện bám dính cực mạnh nhanh chóng bao phủ lấy viên thịt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận