Hey Stupid! Do You Love Me!?

" Hai cậu làm gì mà lâu thế?" Lạc Thần đang ngồi uống nước thì thấy Tử Dạ và Vương Hàn đi vào.
" Không có gì đâu." Tử Dạ đi đến ngồi cạch Lạc Thần. Không nói thì thôi chứ nói đến là cậu lại tức cái biệt danh 'Cừu Ngốc' kia!
" Mà Dạ này, em chỉ ở đây vào cuối tuần thôi đúng không?" Anh quản lí đang ăn hoa quả thì ngẩng đầu lên hỏi cậu.
"Vâng, có gì không anh?"
"Ừm, cũng không có gì quan trọng, chỉ là khi làm thực tập sinh tồi thì khá bận rộn nên chắc em sẽ không có thời gian để đến đây như mọi tuần được nữa đâu. Anh nhắc em để em xem lại xem,
em có để thứ gì quan trọng trong nhà không để lát nữa mang đi." Nếu đã là thực tập sinh thì thật sự rất bận rộn, suốt ngày chỉ có thời gian tập hát, tập nhảy... có khi cả ngày còn không ra khỏi phòng tập nữa là về nhà. Nhưng dù gì thì cũng phải dọn dẹp chút ít.
"Ách! Bận đến mức ý cơ ạ!? Em có thể tập luyện suốt những thời gian rảnh trong tuần để được nghỉ 2 ngày cuối không ạ?" Cậu là rất lưu luyến nơi này nha. Cậu coi đây như ngôi nhà của cậu vậy. Tuy chỉ 1 tuần đến ở 2 ngày nhưng nếu xa nơi này lâu ngày cậu sẽ rất buồn a.
"Cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Nếu đã là thực tập sinh thì làm gì có khái niệm ngày nghỉ? Khái niệm duy nhất không là tập luyện thì chỉ có thể là luyện tập thôi." Vương Hàn thấy 'đau lòng' trước suy nghĩ vớ vẩn của Tử Dạ.
Lạc Thần nghe Vương Hàn nói vậy thì thấy có hơi quá nhưng sự thật đúng là như vậy:"Hàn nói đúng đấy, đã là thực tập sinh thì có rất ít thời gian rảnh, nhất là lúc mới vào công ty. Lúc bọn tớ mới là thực tập sinh, bọn tớ đã phải ở luôn trong kí túc xá của công ty trong gần 1 tháng, không được về nhà đấy."
"Bận đến mức ý cơ á!? Vậy... tớ..." Tử Dạ từ trước đến nay có 1 nhược điểm, chính là khó đưa ra được quyết định.
Viện trưởng biết 'bệnh cũ' của Tiểu Dạ lại 'tái phát' nên lên tiếng:"Dạ, con nghe theo quản lí Hùng đi. Mau mau đi dọn hành lý còn lên thành phố." Viện trưởng cũng biết là cậu luyến tiếc nơi này. Bà cũng buồn lắm chứ!? Bà đâu muốn xa đứa trẻ mà mình coi như con trai ruột này. Nhưng nếu bà giữ cậu ở lại thì khác gì bà chặt đứt con đường đến ước mơ của Tử Dạ.
"...Vâng." Cậu đành chán nản đứng dậy đi về phía nhà để thu dọn đồ.
"Dạ! Để bọn tớ giúp!" Lạc Thần kéo Vương Hàn chạy theo về phía Tử Dạ để giúp đỡ.
"Cậu thích giúp thì đi mà giúp! Kéo tớ theo làm gì?" Vương Hàn có vẻ không thích hợp tác cho lắm nên định quay lại, nhưng liền bị Lạc Thần kéo lại:"Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không đây?"
"Dạ có ạ!" Không hiểu sao Lạc Thần tươi cười hỏi Vương Hàn như thế mà hắn lại sợ hãi đến vậy. Cảm giác như không rét mà run vậy.
Thật ra thì không có ai hiểu cho nỗi khổ của hắn được đâu. Hắn sống với Lạc Thần từ bé nên hắn rõ Lạc Thần quá mà. Lạc Thần không 'trong sénh, thánh thiện' gì đâu. Hắn mới là 'trong sénh, thánh thiện' đây này! (???)
"Hai cậu không cần phải giúp đâu. Đồ của tớ ít lắm." Tử Dạ ngạc nhiên khi thấy Vương Hàn ngoan ngoãn nghe lời Lạc Thần. Nhưng kệ đi. Cậu cũng học theo Vương Hàn, chả Care!
"Không cần thật chứ?"
" Ừ." Tiểu Dạ trả lời Lạc Thần rồi bước đi. Vương Hàn thấy Tử Dạ đi rồi thì quay về ghế ngồi rồi sung sướng nói:"Đấy! Cậu thấy chưa? Cậu ta có cần giúp đâu mà cậu cứ muốn giúp."
Lạc Thần không nói gì mà chỉ đi đến ngồi xuống ghế. "Cậu ghét Dạ lắm à?"
"Sao cậu hỏi thế?"
"Thì tớ thấy cậu với Dạ từ lúc gặp nhau hay cãi nhau lắm."
"Ừ! Chắc thế." Vương Hàn nhún vai rồi thảnh thơi ngồi ăn kẹo.
Anh quản lý thấy 2 người họ không nói gì nữa thì quay ra nói chuyện với viện trưởng:"Không biết viện trưởng đã báo chuyện này cho ba mẹ Dạ chưa?"
"À. Ta báo rồi. Chủ tịch và phu nhân họ đều rất vui mừng và đồng ý."
"Chủ tịch, phu nhân?" Lạc Thần, Vương Hàn và anh quản lý ngạc nhiên. Chẳng lẽ ba mẹ Tử Dạ giàu lắm sao?
"Đúng vậy. Là chủ tịch của Tử Thị." Viện trưởng cũng phải giật mình trước phản ứng của 3 người họ.
"Có phải là chủ tịch Tử Hùng không ạ?" Lạc Thần lên tiếng hỏi.
"Ừ. Sao con biết?"
"Tất nhiên là con phải biết rồi! Thật không ngờ tụi con lại có duyên như vậy đấy ạ." Lạc Thần vui vẻ gãi đầu còn Vương Hàn nhìn mặt chán không chịu được, chắc hắn đang than vãn:" Cha mẹ ơi! Đừng có như vậy chứ!?"
"Là sao?" Viện trưởng thắc mắc không hiểu gì thì đúng lúc Tử Dạ đi từ cổng vào " Con dọn xong rồi đây."
" Dạ, để tớ giúp." Lạc Thần đi tới xách đồ cho Tử Dạ.
" Ấy không cần đâu."
" Cậu cứ để tớ. Nếu cậu không nể tớ thì cũng phải nể ba tớ chứ?"
" Ba cậu?" Tử Dạ ngạc nhiên chả kém viện trưởng.
" Ừ! Ba cậu, ba tớ và ba Hàn là bạn thân đấy."
" Thật hả!?"
" Ừ! Cậu thấy chúng ta có duyên không?"
Tiểu Dạ không nói gì chỉ gật đầu và cười. Trái Đất nhỏ bé thật. Thật không ngờ 3 người họ lại có duyên như vậy.
" Được rồi. Vậy bây giờ chúng ta sẽ ăn trưa rồi sẽ đưa Tiểu Dạ về nhà hai đứa.." Anh quản lý nói kế hoạch cho chuyến đi của Tiểu Dạ.
" What! Anh đùa em à? Cậu ta ở đâu không ở sao lại ở nhà tụi em." Vương Hàn nghe như tin động trời, liền nhảy dựng lên.
" Ai thèm đùa với nhà chú! Dạ không ở nhà mấy đứa thì ở đâu?" Anh quản lý cũng chả kém.
" Sao cậu ta không về nhà cậu ta mà ở sao phải ở nhà tụi em?"
" Nhà mấy đứa cũng đang thừa phòng. Với cả bây giờ 3 đứa cũng như quen biết nhau nên cho Dạ ở đấy luôn cho tiện. Với cả ba thằng 'đực rựa' ở với nhau thì chết ai!?" Anh quản lý phân tích từng chi tiết.
" Nhưng mà..." Vương Hàn nhất quyết không cho Tử Dạ đến ở cùng nhưng mà :" Tử Dạ đến ở cùng cũng vui. Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn." Lạc Thần thì có vẻ suy nghĩ ngược lại so với hắn.
"Thần! Sao có thể?" Hắn bức xúc quay ra nhìn Thần. Sao ai cũng muốn cậu ta ở cùng nhà với hắn vậy.
" Sao lại không thể? Nếu cậu không muốn thì ra ngoài ở." Lạc Thần đã quyết, đố hắn dám cãi.
" Vậy có tiện không Thần? Tự nhiên tớ lại đến ở?" Không phải Tiểu Dạ sợ Vương Hàn không thích mà là vì cậu thấy dù gì cậu cũng có người yêu, đến ở nhà 2 thằng con trai thì không tiện cho lắm. Đã thế họ đều là ca sĩ nổi tiếng.
" Có gì mà tiện với chả không tiện. Cậu cứ đến ở cùng tụi tớ cho vui. Mà chúng ta lại ở cùng công ty nữa. Tiện đường đi luôn mà." Lạc Thần chắc muốn làm mọi cách để Tử Dạ đến ở cùng.
"...Ừ. Vậy cũng được." Cậu sau khi thấy Lạc Thần nói không sai nên quyết định đồng ý.
Còn Vương Hàn thì trong lòng đang thầm gào thét dữ dội:" Why? Tại sao? Tại sao tôi phải ở cùng thằng nhóc ngốc nghếch đó chứ?"
Sau khi đã quyết định thì mọi người vào ăn cơm trưa. Nghỉ ngơi lát rồi Lạc Thần, Vương Hàn và Tử Dạ đi lên thành phố.
Lúc đầu bọn trẻ không muốn Tiểu Dạ đi đâu. Thế nên cậu và mọi người phải nói hết lời tụi trẻ mới cho cậu đi. Nhưng riêng Vương Hàn thì nửa chữ cũng không bay ra khỏi miệng. Cuối cùng bọn trẻ cho Tử Dạ đi với điều kiện cậu phải hay về thăm và mang theo quà.
Và vậy là Tử Dạ đã có bước ngoặt lớn trong cuộc đời...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui