Hey Stupid! Do You Love Me!?

“N… Này này, a… anh làm cái gì thế hả!?”. Tiểu Dạ như chú cừu con lạc mẹ bé bỏng đáng thương đang run rẩy sợ hãi trước một con sói đáng sợ, à không, một con sói lưu manh mới đúng. Lúc này Tiểu Dạ chỉ có một khát khao, một ước ao rằng cậu giống như một hồn ma để có thể lẩn vào bên trong bức tường này.
“Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”. Vương Hàn thấy khuôn mặt vừa xấu hổ, lúng túng vừa tức giận, bối rối của cậu thì chưa vội làm gì cậu mà nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cậu, làm cho cậu xấu hổ đến tự luộc chín bản thân luôn.
“T… tôi không muốn biết, anh… anh tránh ra xa một chút đi.”. Nhìn khuôn mặt thu hút biết bao ánh nhìn của Vương Hàn ở cự ly gần, không hiểu sao Tử Dạ lại thấy rất xấu hổ. Người cậu đang nóng bừng lên, nhất là đôi tai. Cậu nghĩ chắc hẳn bây giờ đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu được luôn rồi cho mà xem. Cậu còn có cảm giác như trong người cậu có một đoàn tàu hỏa chạy bằng hơi nước, đang vừa chạy trong đầu cậu vừa -tu tu- bốc khói trắng. Ôi cha mẹ ơi, cứu con!
Lấy tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé, thon dài đang cố đẩy mình ra, Vương Hàn để lên gần miệng, như có như không chạm môi vào tay cậu. “Cậu thật sự không muốn biết?”. Nhìn Tiểu Dạ lúc này mà hắn thật muốn ‘đè’ cậu ra để ‘làm thịt’ cậu mà.
“Tôi thật sự không muốn.”. Khi Vương Hàn nói, đôi môi gợi cảm cùng hơi thở nóng ấm của hắn như có như không lướt qua tay cậu. Không chỉ vậy, chúng còn như con rắn nước, uốn lượn quanh tay cậu không chịu đi. Chúng còn như hơi nước, luồn qua từng kẽ chân lông, đi vào tận sâu trong mỗi tế bào của cậu rồi truyền thẳng lên não làm cậu giật mình muốn thu tay lại như vừa chạm vào lửa vậy.
Nhưng đâu có chuyện Vương Hàn sẽ buông tha cho cậu dễ vậy? Thấy Tiểu Dạ muốn rụt tay về thì hắn càng giữ chặt tay cậu lại. Vẫn như có như không mà trêu đùa với lòng bàn tay nhạy cảm của cậu. “Vậy sao?”.
“Đúng vậy!”. Tử Dạ như đứa trẻ ngoan mà gật đầu lia lịa. Cậu muốn Vương Hàn mau mau thả cậu ra. Cậu đang thấy rất khó chịu. Cả người như bị thiêu trên lửa, khô nóng. Bên trong còn như có đàn kiến bò qua vậy, thật ngứa, thật muốn có cái gì đó sờ vào.
Trong khi cả thể xác và tinh thần đều đang trong tình huống hỗn lộn như vậy nhưng Tiểu Dạ vẫn còn chút xíu xíu lý trí để tự hỏi sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu lại không phản kháng lại hành động này của Vương Hàn? Nếu là người bình thường thì cậu tin chắc là dù cậu không biết đánh nhau thì cậu cũng có đủ cách để làm cho tên đó xong đời luôn rồi. Nhưng tại sao khi Vương Hàn làm ra mấy trò lưu manh này với cậu thì cậu lại không phản kháng lại?

Có phải là do hắn khỏe hơn cậu nên dù cậu phản kháng lại thì cậu cũng không làm gì được không?
Không phải vậy.
Cậu tin không phải vậy.
Cậu tin nếu cậu thật sự phản kháng thì Vương Hàn sẽ thả cậu ra ngay thôi vì hắn hoàn toàn không có ý định xấu với cậu mà chỉ là trêu đùa cậu chút thôi.
Nhưng tại sao cậu lại không phản kháng?
Thậm chí cậu còn không ghét bỏ hay hoảng sợ với chuyện này!?
Tại sao lại vậy chứ?
“A!?”. Đang lúc rối loạn không biết nên làm gì trong cái tình trạng ‘nhạy cảm’ của hai người thì Tử Dạ nhìn thấy một ‘cục’ gì đó trắng trắng to lớn nào đó từ xa xa phi tới, sau nó còn có vài ‘cục’ nhỏ khác nữa nhưng chúng không có màu trắng mà là xám nè, đen nè, nâu đen nè, trắng nâu nè, đen trắng…
Và cậu thấy chúng có xu hướng phi thẳng đến chỗ cậu và Vương Hàn đang đứng với vận tốc nhanh dần đều.
Nhìn thấy vậy thì cậu cảm thấy hơi hoảng sợ, đang định nói với Vương Hàn thì không kịp mất rồi. ‘Cục’ bông to lớn kia đã đến, nó nhún một cái rồi nhảy thẳng về phía Vương Hàn.
Tử Dạ lúc đó không còn xấu hổ, bối rối hay lúng túng gì nữa mà thay vào đó là giật mình, hoảng sợ, ngạc nhiên. Và thế là theo phản xạ tự nhiên, cậu liền lấy tay che kín mặt để tránh phải nhìn thấy ‘thảm cảnh’ trước mắt.
Vương Hàn chắc là đau lắm?!
“Haha.”. Ai ngờ Vương Hàn đáng lẽ sẽ vì đau đớn mà hét ầm lên hoặc ít nhất cũng phải rên rỉ vì đau đớn thì hắn lại sung sướng cười ha ha. Trong tiếng cười của hắn còn có chút gì đó run rẩy như đang bị ai đó làm cho buồn cười vậy.

“Thôi nào Xixi, xuống đi, ngươi nặng chết đi được.”. Xixi? Ai vậy? Cậu đâu có thấy ai đến đây đâu, chỉ có mỗi ‘cục’ gì đó trắng trắng thôi mà?
Chẳng lẽ là…?
Vì tò mò nên Tử Dạ khẽ dịch chuyển những ngón tay để ló ra đôi mắt. Ngờ đâu hình ảnh cậu nhìn thấy lại làm cậu giật mình, kinh ngạc đến mức bỏ ngay tay xuống.
Lúc này Vương Hàn đang nằm sõng soài trên sàn đá trắng, khó khăn chống một tay dậy, còn tay kia thì đang xoa xoa ‘cục’ trắng trắng trên cười, miệng thì không ngừng cười nói ‘cục’ đó xuống.
Bây giờ Tiểu Dạ mới thấy kỳ ‘cục’ trắng trắng mà cậu thấy chính là một chú chó rất lớn với bộ lông trắng tinh xù xù, thật thích!
Mới nghĩ thế thôi mà Tiểu Dạ đã vô thức ngồi xuống, vươn tay xoa xoa ‘mớ’ lông xù xù kia của chú chó đó rồi.
Tưởng đâu chú chó đó sẽ gầm gừ hay gì gì đó với cậu nhưng nó lại lập tức nhảy ra khỏi người Vương Hàn, quay sang liếm liếm tay cậu rồi còn dụi dụi cái đầu trắng muốt của mình vào lòng bàn tay cậu như đang lấy lòng cậu vậy.
“Haha.”. Không chỉ Vương Hàn, bây giờ đến cả cậu cũng bị chú chó này làm cho rõ buồn. Lông của chú chó này khá dài nên khi nó dụi vào tay cậu làm cậu rất buồn.
Vương Hàn sau một hồi ‘chật vật’ cuối cùng cũng đứng dậy được. Phủi phủi bụi cùng lông của chú chó trắng đó ‘để’ lại trên người xong thì cười cười. “Có vẻ chúng rất thích cậu.”.
Chúng?

Lúc này cậu mới để ý xung quanh chú chó trắng lớn này còn có những chú chó con khác nữa. Mỗi con một màu lông khác nhau, chúng đều đang dựng thẳng tai, đuôi xù phe phẩy, mắt sáng trưng, le le lưỡi ra kêu -gâu- -gâu- một cách rất phấn khích.
“Dễ thương quá!”. Nhìn chúng mà cậu thật muốn ôm hết vào lòng mà. Cơ mà một mình chú chó, gì nhở? Hình như Vương Hàn gọi Xixi này cũng đủ để cậu ôm không hết rồi.
“Tất nhiên.”. Vương Hàn gãi gãi mũi tự hào nói. Sao mà không dễ thương cho được cơ chứ? Mấy ‘nhóc’ này đều là do tự tay hắn cứu về mà.
Ừ, đúng vậy. Cứu về. Từ một ngõ tối tăm, bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối.
“Anh gọi chú chó này là Xixi?”. Có vẻ Xixi không chịu liếm liếm tay với dụi dụi đầu thôi thì phải, nó bây giờ đã tiến sát vào người cậu, liếm liếm mặt cậu rồi. Buồn quá cơ!
Cơ mà cũng dễ thương quá cơ! Thật muốn ôm một cái!
Thế là Tiểu Dạ vươn tay ôm chặt Xixi. Hihi! Cảm giác ôm một cục lông khổng lồ thật thích! Mà cục lông này còn mềm mềm, mịn mịn, mát mát, thậm chí còn thơm thơm nữa!!! Yêu thế!!!=>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận