Hi Chị Alice! FULL


Thượng Hải, thành phố xưa cũ này trong kí ức rất đặc biệt, có lẽ nó đã mang đến cho tôi quá nhiều cảm xúc hỉ - nộ - ái - ố, có sự bồng bột của thời niên thiếu, có nỗi bi ai khi ăn nhờ ở đậu, có cảm giác ngọt ngào của tình yêu đầu, còn có sự thức tỉnh muộn màng khi lần đầu biết yêu.

Tôi dẫn theo Tiểu Hổ ra khỏi lối đi sân bay, từ xa đã nhìn thấy Phương Hạo.

Hai năm trước, Phương Hạo đến Thượng Hải, giờ đây đã là cán bộ cấp cao của tập đoàn Tài chính Phương Nam đang rất hot hiện nay.
Tôi bước lên trước nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy.
“ Vất vả rồi, Lâm Tứ Nguyệt.” Anh ấy nói bên tai tôi, trong lòng tôi bỗng nhói lên niềm xúc động mơ hồ.

Đối với tôi, chàng trai lớn hơn hai tuổi này chính là bạn, là tri kỉ và cũng là huynh trưởng.

Theo thời gian dần trôi, chúng tôi từ không chung quỹ đạo cuộc sống đã cùng nhau vượt qua buổi đầu non nớt để giờ đây đôi cánh vững vàng.

Trong bốn năm xa cách, anh ấy thường hay viết thư cho tôi, vẫn luôn là lá thư trắng tinh, mực bút máy màu xanh da trời.

Chàng trai này tuy đang sống ở thời hiện đại, từ bé đã tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, nhưng về cơ bản lại không phai nhạt tình yêu sâu sắc đối với văn hóa truyền thống, chính là thứ tình yêu đã khiến anh ấy trở nên ôn nhu nho nhã, như sông núi Giang Nam.

Tôi nhớ có lần đang chơi cờ với Phương Hạo, bà bỗng nhiên cảm thán liên tưởng, Phương Hạo trông như núi Giang Nam, Tứ Nguyệt đây như sông Giang Nam, ghép hai đứa lại với nhau sẽ như một bức tranh phong cảnh.

Bà dùng từ có hơi văn vẻ, Joe nghĩ cả nửa ngày, mới nhảy cẩng lên kéo tôi chạy mất.

Từ hôm đó trở đi, tôi và Phương Hạo không được chơi cùng nhau ván cờ nào nữa.

Bởi vì.

.

.

Joe không cho.

Phương Hạo nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, mới khẽ gật đầu : “ Ngoài hơi ốm một chút, còn lại đều ổn, diện mạo đã hồi phục bảy, tám phần.” Tôi nghe xong không nhịn được cười, chợt nhớ đến hai năm trước ở Congo (1), đồng nghiệp bảo bên ngoài có người tìm tôi, vừa chạy ra khỏi lều, liền nhìn thấy Phương Hạo.

Lúc nhìn thấy tôi anh ấy liền cau mày, khi đó anh ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, để em đến Châu Phi không phải bảo em thành người Châu Phi, anh ấy nói tôi khi đó vừa đen vừa ốm, lúc cười lên chỉ còn lại mỗi hàm răng.

Lúc đó, anh ấy đưa tay đo cổ tay tôi rồi thở dài : “ Nếu Joe ở đây, nhất định sẽ đau lòng chết mất.” Lúc đó, tôi biết Phương Hạo cũng đau lòng, ngày hôm sau, anh ấy mang đến rất nhiều món ngon, có đồ ăn vặt, có trái cây, còn có thực phẩm dinh dưỡng.
(1) Cộng hòa Dân chủ Congo, hay còn được gọi là DR Congo, DRC, DROC, Congo-Kinshasa hoặc đơn giản là Congo, một quốc gia nằm ở Trung Phi.
“ Tiểu Hổ.” Theo hướng phát ra giọng nói, tôi nhìn thấy một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi đang nước mắt nhạt nhòa nhìn Tiểu Hổ.
Người phụ nữ đó cho tôi xem chứng minh thư và một số ảnh chụp chung với Tiểu Hổ khi còn thơ ấu.
“ Tiểu Hổ, đây là bà ngoại của cháu, bây giờ, bà ngoại của Tiểu Hổ muốn đón Tiểu Hổ về nhà.” Tôi bế Tiểu Hổ lên, chỉ về người phụ nữ.
Lúc này, bà của Tiểu Hổ đã khóc không thành tiếng.
May mắn thay, tiểu khu nơi bà của Tiểu Hổ sống rất yên tĩnh, hoàn cảnh xung quanh cũng thích hợp cho sự phát triển của trẻ, cách tiểu khu không xa còn có công viên.

Sau khi ổn định mọi thứ, tôi đưa Tiểu Hổ đến ghế xích đu trong tiểu khu.
“ Tiểu Hổ, lúc nhỏ bà ngoại đã từng bế cháu, cháu có nhớ không ?” Tôi chỉ vào bà rồi nói Tiểu Hổ, cậu bé khẽ gật đầu.

“ Thế từ giờ Tiểu Hổ và bà sẽ sống cùng nhau, Tiểu Hổ sẽ thay mẹ chăm sóc cho bà nhé ?” Cậu bé lại gật đầu, tôi vuốt ve mái tóc Tiểu Hổ, chỉ mới tí tuổi đầu, đã phải đối mặt với sự thật mất đi người mẹ, may mà sức khỏe của bà Tiểu Hổ vẫn còn tốt.
Lúc tạm biệt Tiểu Hổ, cậu bé nắm chặt áo tôi, anh nhóc không nỡ, tôi hôn đánh “ chụt” lên má cậu bé : “ Tiểu Hổ, có phải không nỡ để cô đi ?” Cậu bé khẽ gật đầu.
Dưới sự bảo đảm hết lần này đến lần khác của tôi, cậu bé mới miễn cưỡng buông áo tôi ra, bà của Tiểu Hổ ngàn vạn lần cám ơn tiễn tôi ra khỏi tiểu khu, qua cửa kính xe, tôi thấp thoáng nhìn thấy hình bóng một già một trẻ vẫn đứng yên đó.

Phương Hạo đưa tôi đến căn hộ của anh ấy.

Một phòng khách hai phòng ngủ, gọn gàng sạch sẽ, nhưng rất phong cách, như con người anh ấy vậy.

Anh ấy chìa tay ra, chỉ về căn phòng ở hướng tây nói : “ Chuẩn bị phòng cho em rồi đấy .”
Lần này đến Thượng Hải, tôi còn đồng ý ký hợp đồng nửa năm với một bệnh viện địa phương.

Nguyên nhân chủ yếu là do không yên tâm về Tiểu Hổ, luôn hi vọng có thể tận mắt nhìn thấy cậu bé hồi phục.
Nhìn một lượt căn phòng, không còn gì phải bàn, đúng kiểu phong cách tôi trung thành.
* * *
Đến cuối tuần, Phương Hạo cùng tôi về Hàng Châu, dì vừa nhìn thấy tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc.

Trong tám năm xa cách, ngày tháng phong ba đã hằn in dấu trên gương mặt dì, tôi biết những năm gần đây cuộc sống của dì không được tốt, người đàn ông của dì vì đam mê chơi cổ phiếu đã gom góp những gì tích cóp trong mấy năm nay dồn hết vào đó, đứa con gái duy nhất của dì cũng vừa ly hôn, hiện đang làm ầm ĩ muốn ra nước ngoài.
Bái tế mẹ xong tôi và Phương Hạo đã đến Tây Hồ.

Tây Hồ vẫn còn đó, nhưng diện mạo có phần không như trước, mang thêm chút hơi hướng thương mại, những nét cổ kính, cũ xưa đã tan thành mây khói theo đà phát triển của thời đại, như quán kem chúng tôi đã quên mất tên cùng với con chó già ngày ấy.
“ Tứ Nguyệt, em nói thử xem có khi nào một ngày đẹp trời, Tây Hồ có thể sẽ không còn là Tây Hồ nữa ? Vào lúc đó, Phương Hạo đã hỏi tôi một vấn đề thoạt nhìn có vẻ vô lý nhưng lại mang một ý nghĩa triết lý nhất định.

Vấn đề này tôi không trả lời được.

Những chuyện không thể và có thể, đành để cho thế hệ sau bình luận vậy.
Khi rời khỏi Hàng Châu, dì kéo tôi sang một bên : “ Tứ Nguyệt, cậu trai này, hay là con thử suy nghĩ xem .” Tôi cười cho qua chuyện, trên đời này hầu hết các bậc trưởng bối đều thích đem chuyện chung thân đại sự ra làm chuyện để nói.

Nhưng tôi biết với Phương Hạo có thể trở thành tri kỉ, trở thành anh em, thậm chí có thể trở thành vợ chồng, nhưng lại không thể nào trở thành người yêu.
* * *
Sau khi về đến Thượng Hải tôi bắt đầu bắt tay nhận việc, bệnh viện nơi tôi công tác là bệnh viện lớn nhất nhì Thượng Hải.

Phu nhân viện trưởng bệnh viện là người tôi quen biết, bà ấy là thành viên Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc, hàng năm đều hỗ trợ vận chuyển vật tư.

Công việc hiện giờ của tôi cũng nhờ bà giới thiệu, tôi được phân công đến tầng chín, chủ yếu phụ trách những bệnh nhân đã trải qua thời gian hôn mê kéo dài, giúp họ tiến hành vật lý trị liệu.

Tôi cũng không sống trong ký túc xá bệnh viện, mà vẫn ở cùng Phương Hạo, theo hình thức như khi ở Mỹ, phòng ai nấy ở, việc ai nấy làm.

Đôi khi, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến thăm Tiểu Hổ.
* * *
Một tuần trôi qua, tôi dần dần thích ứng với công việc.

Tôi và các đồng nghiệp cũng có thể xem là tương tác vui vẻ, nhưng để thật sự hòa nhập với họ lại rất khó, nhất là vào thời gian ăn trưa của các cô nàng, hầu như thời gian ăn trưa cũng có thể được xem là thời gian buôn dưa lê.

Tôi phát giác những người họ nói đến tôi gần như không quen biết, trong đó, cái người có tên Eric tần suất xuất hiện nhiều nhất.

Một hôm, tôi không nhịn được hỏi họ : “ Eric là ai ?” Họ đưa mắt nhìn nhau.
“ Không biết sao ? Eric là bệnh nhân trên tầng mười bảy.

Trong nửa tháng hơn đã thay gần chục người hộ lý, khiến viện trưởng vô cùng đau đầu, đến bác sĩ cũng bó tay.”
“ Nhân vật tên Eric này đương nhiên cô không biết, nghe nói là một tay đua xe, từ Nhật được trực tiếp đưa đến bằng máy bay, thân phận không phải dạng vừa đâu, nghe nói hôm đó bay cùng anh ta còn có cả vệ sĩ.”
“ Eric hả ? Nghe đồn, tính tình khó chịu, kiêu ngạo lập dị, lý do thay đổi hộ lý lại càng không giống ai, người gần đây nhất có lẽ là hộ lý Lý, chỉ vì giọng cô ấy nghe quá trẻ con mà bị đổi đi.”
Trong lúc họ đang buôn chuyện rôm rả, tôi hỏi : “ Nếu đã khó chịu như thế, việc gì từng người các cô vẫn muốn xông lên tầng mười bảy ?” Theo tôi biết, những cô nàng này từng người một đều tình nguyện xung phong, mong muốn được làm hộ lý của người tên Eric đó.
Cũng trong lúc buôn dưa lê, tôi được biết người tên Eric là một anh chàng soái ca, một nhân vật thần tượng đẳng cấp, phàm những cô nàng đã từng gặp qua đều sẽ mơ mộng tơ tưởng về con người này.
“ Lần đầu tiên vừa nhìn thấy anh ấy, tôi đã ngẩn ngơ, tôi không ngờ một chàng trai lại có được ngoại hình như thế, cảm giác đầu tiên khi nhìn anh ấy khiến tôi liên tưởng đến câu thành ngữ khuynh quốc khuynh thành.” Người nói câu này là cô nàng tên Chu Hiểu, thiên kim của viện trưởng.
Khuynh quốc khuynh thành, rất lâu trước đây tôi cũng đã từng dùng cụm từ này để hình dung một chàng trai.
* * *
Hôm sinh nhật hai mươi chín tuổi, tôi cùng Phương Hạo đưa Tiểu Hổ đến khu vui chơi, chúng tôi mang theo cả bánh gato.
Hôm sinh nhật hai mươi chín tuổi, tôi còn nhận được món quà có thể gọi là “ bất ngờ”.

Tiểu Hổ, cậu bé gần như không hề nói chuyện cũng học theo Phương Hạo nói : “ Tứ Nguyệt, sinh nhật vui vẻ !”
Hai mươi chín tuổi, tôi buồn bã nhìn bầu trời đêm, thời gian trôi chậm thế.

Mới qua một phần ba đời người.

Nhưng trong những năm tháng của một phần ba này, cơ hồ đã cạn kiệt toàn bộ tinh lực của tôi.
* * *
Đầu tháng năm, viện trưởng gọi tôi đến phòng làm việc.
“ Tứ Nguyệt, cô đến tầng mười bảy nhé.

Bà nhà tôi vẫn luôn ca ngợi cô suốt, cô cứ đi thử xem, nếu như đến cô cũng không được, thôi đành phải mời người từ nước ngoài về chăm sóc cậu ấy.”
Tôi biết người ông nhắc đến chính là bệnh nhân xấu tính tên Eric, nghe nói, gần đây cậu ấy vẫn đang cập nhật danh sách hộ lý bị sa thải.
“ Thật ra, thưa viện trưởng, chúng ta có thể yêu cầu cậu ấy chuyển viện.” Tôi đưa ra nghi vấn của mình.
“ Đứa trẻ đó là cháu ngoại của một vị trưởng bối quá cố, tôi muốn dốc một phần sức lực, cho nên, hộ lý Lâm, xem như cô giúp tôi nhé, nếu cô vẫn cảm thấy thật sự không được hãy nói với tôi.”
Sau khi suy nghĩ , tôi đã nhận lời.

Điều quan trọng nhất bởi do tầng mười bảy là khu VIP, cho nên chỉ cần tôi đứng vững được ở tầng lầu này, sẽ có thể nhận được mức lương hậu hĩnh hơn, tôi có thể dùng nó giúp đỡ dì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui