Hỉ Doanh Môn

Edit: Thu Lệ

Cung Viễn Hòa cười cười: "Có phải là nàng ta hay không, ta cũng không xác định, nhưng mà, ta hiểu rõ nàng ta là một người đặc biệt thông minh. Chẳng lẽ nàng không phát hiện, bình thường chỉ có nàng ta mới có thể khuyên thẩm?"

Minh Phỉ cau mày suy nghĩ một chút: “Khi nào Tịnh Kỳ xuất giá?"

"Chắc là vào mùa đông."

"Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, thẩm nhất định phải tìm nhà chồng cho Nghiên Bích trước hả?"

Cung Viễn Hòa thở dài: "Cho nên ta mới đặc biệt nhắc nhở nàng, để mắt đến Chu di nương. Tình cảm của bà ta, Nghiên Bích và Viễn Khoa vô cùng tốt." Thiện ác chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm, người ác độc không phải lúc nào cũng làm chuyện ác độc, người thiện lương cũng sẽ bởi vì chuyện liên quan đến lợi ích của mình và người thân mà làm ra chuyện tội ác tày trời. Ngươi có thể bởi vì tính tình của một người mà phỏng đoán hắn có thể sẽ có phản ứng đối với chuyện nào đó, nhưng không thể vì vậy mà kết luận hắn nhất định sẽ làm như vậy, chuyện xấu thì nhất định là hắn làm. Giống như Chu di nương vậy, Khế Ước Bán Thân ở trong tay Cung Nhị phu nhân, số mạng nhi nữ cũng đặt trong tay người khác, tình cảm của bà ta và nhi nữ lại tốt, như vậy trước khi làm chuyện gì đó, đầu tiên bà phải suy tính, điều nên làm không phải là lương tâm, mà là ích lợi.

"Bà ta đã từng làm chuyện gì với chàng chưa?" Có thể dẫn tới sự chú ý của Cung Viễn Hòa, tất nhiên phải có nguyên nhân.

"Ta không biết thẩm có làm gì chuyện vói ta hay không, nhưng nhiều khi ta cho rằng thẩm sẽ làm như vậy, nhưng bà ta lại hoàn toàn không làm như theo suy nghĩ của ta, mà là đưa ra sự lựa chọn khác biệt. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mình Chu di nương là khả nghi nhất."

Minh Phỉ cười cười: "Ta phát hiện, hình như chàng rất không dễ dàng tin tưởng một người." Đối với tất cả đều mang thái độ hoài nghi, người có thể được hắn tín nhiệm, có lẽ cũng chỉ có một mình Thái Quang Đình mà thôi.

Cung Viễn Hòa vân vê cằm: "Có lẽ vậy! Nhưng một khi đã được sự tin tưởng của ta rồi thì chính là toàn bộ." Cười đùa cợt nhã tiến tới, "Ta đang học tin tưởng nàng."

Minh Phỉ đẩy mặt hắn ra: "Đứng đắn một chút, đã tới rồi thì đi ra ngoài cởi ngựa."

Hai người được nhiệt liệt hoan nghênh, Trần thị đều mời tất cả thành viên trong họ Thái gia có diện mạo tới nhận thức tân cô gia, bày bảy tám bàn, làm rất long trọng. Cung Viễn Hòa mới hành lễ với Trần thị xong đã bị người túm tụm đi ra ngoài uống rượu nói chuyện.

Trần thị lôi kéo tay Minh Phỉ mỉm cười quan sát tỉ mỉ: "Không tệ, nhìn thật không tệ. Tất cả đều hoàn hảo chứ?"

Minh Phỉ đỏ mặt nói: "Đều tốt ạ."

Hồ Thị đứng ở một bên quan sát Minh Phỉ một trận từ trên xuống dưới, kéo Hàm Dung một phen, "Đại tẩu, mọi người đều nói người gặp chuyện tốt tinh thần sẽ thoải mái, ta thấy Tam muội muội có khí sắc này có vẻ còn tốt hơn ngày trước. Tam muội muội à, ta nói với muội, muội phải sai đám người Hoa ma ma nấu những món bổ huyết lợi khí cho muội ăn, nên bổ thì phải bổ, đừng để mệt nhọc."

"Tạ Tam tẩu quan tâm." Minh Phỉ không biết lúc Hồ Thị nói lời này thì có tâm trạng gì, nàng thật đáng thương Hồ Thị.

Hồ Thị thấy thái độ của nàng vẫn tốt, liền lôi kéo nàng qua, ghé vào tai nàng hỏi rất nhiều vấn đề không giải thích được, có rất nhiều nhưng Minh Phỉ không muốn trả lời, cũng cảm thấy khó trả lời. Hồ Thị thấy nàng xấu hổ, ngược lại hăng say hơn, dần dần Minh Phỉ cũng có chút không nhịn được, chỉ cười không nói.

Hàm Dung thấy có gì đó không đúng, chạy tới kéo Minh Phỉ ra: "Tam muội muội, ta làm cho Hoa ca nhi một bộ y phục, nhưng ở chỗ cổ áo không được tốt lắm, muội làm quen rồi tới nhìn giúp ta một chút."

Hồ Thị cũng muốn đi theo, Trần thị lên tiếng kêu nàng lại: "Ta sắp đi Đăng Châu rồi, nhân cơ hội này ngươi hãy mau học làm việc thế nào đi."

Hàm Dung lôi kéo Minh Phỉ trốn trong phòng nhỏ cách vách, nhẹ giọng nói: "Muội đừng để ý tới nàng ta, đêm qua lại đánh Thúy nhi một trận dữ dội, sáng nay Thúy nhi cũng không bò dậy nổi. Sáng nay còn tới nói với mẫu thân muốn Hòa Ly, mẫu thân nói tự nàng ta đi thương lượng với phụ mẫu đi, đã bắn cung là không còn đường quay lại, làm ầm ĩ một trận lại yên tĩnh."

Minh Phỉ nói: "Chẳng lẽ cũng chưa có chuyển biến tốt?"

Hàm Dung hơi đỏ mặt: "Nghe nói lúc tốt lúc xấu." Nhổ một ngụm, "Không nói cái này, ta hỏi muội nhà hắn đối với muội như thế nào?"

Minh Phỉ thản nhiên kể lại chuyện xảy ra hai ngày nay ở Cung gia, Hàm Dung nghe được nhíu chặt chân mày: "Vì sao lại có người nhà như vậy? Haizz....." Thở dài, lại sợ Minh Phỉ suy nghĩ nhiều, an ủi: "Tóm lại là người ngoài, không cần phải để ở trong lòng, lại càng không cần phải tức giận, hắn đối xử tốt với muội mới là quan trọng nhất."

Minh Phỉ thấy Hàm Dung mặt ủ mày chau, quả nhiên là thật lòng đau lòng mình, liền cười an ủi nàng: "Tẩu tẩu đừng lo lắng, tính cách của muội không phải tẩu không biết, trừ bọn tẩu có thể làm cho muội đau lòng ra, những người khác thì không thể. Nhắc tới loại người nhà này cũng không hiếm lạ, muội còn biết có kiểu còn kỳ lạ hơn đây này, có một số còn là huynh đệ ruột, thân mẫu tử. Hôm nay muội và hắn cũng coi như là tự lập nồi và bếp rồi, hắn có lộc vua, coi như là chi phí eo hẹp một chút cũng có thể ổn định tạm thời, rồi từ từ chịu đựng, có một ngày sẽ xuất đầu."

"Muội tìm hai người khắp nơi, ai dè trốn ở đây nói thầm." Minh Ngọc quệt mồm thò vào đầu, khuôn mặt mất hứng.

Hàm Dung vội vàng đứng dậy kéo nàng: "Ơ, còn ghen tỵ, ta và Tam tỷ tỷ của muội nói những chuyện tiểu cô nương không nghe được." Câu nói đầu tiên khiến mặt Minh Ngọc đỏ bừng, liếc Hàm Dung một cái, "Hôm nay tẩu tẩu cũng học xấu." Chạy đến bên cạnh Minh Phỉ, "Ngày mai bọn muội đi rồi, tỷ phải đến tiễn muội."

Minh Phỉ không thiếu được lại lôi kéo nàng dặn dò một hồi, cho đến khi Trần thị phái người tới gọi, mới đi ra ngoài.

Không dễ mới đuổi khách đi, Trần thị nắm cơ hội tỉ mỉ hỏi Minh Phỉ một lần, Minh Phỉ cũng không dối gạt bà, nói lại tất cả những chuyện đã trải qua. Càng nghe, Trần thị càng vểnh lông mày lên thật cao, hận hận nói: "Mụ lão hổ này, ta đã sớm biết bà ta không phải là thứ gì tố. Trước tiên, các con tự lập môn hộ, không cần bà ta cung ứng lương thực. Hiện tại ta hỏi con, con có cần ta viết thư cho phụ thân con, để ông ấy viết thư cho công công con, giải quyết chuyện này sớm một chút?"

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tạ mẫu thân quan tâm. Hay là thôi đi ạ, đừng làm cho người ta cảm thấy Viễn Hòa cái gì cũng dựa vào Nhạc gia, dù sao bọn họ cũng là thân phụ tử, nên làm như thế nào, trong lòng hắn hiểu biết rõ. Con chỉ cần có thể không bị phụ nhân kia tức giận, về phần tài sản gì đó, con thật sự không nghĩ tới. Người nên gấp là hắn mới đúng, yêu cầu phụ thân, cũng là chính bản thân hắn tự đi cầu tài đúng hơn, chúng ta không nhúng tay trông nom lung tung gia sự nhà hắn."

Trần thị gật đầu một cái: "Cũng được. Chỉ cần con nghĩ thông là được rồi. Nam nhân chính là tính khí chỗ này, con quan tâm hắn, hắn còn không đặc biệt nhận đấy."

Nhân cơ hội này, Minh Phỉ nhắc tới chuyện muốn mua người với bà, "Người hầu hạ bên cạnh hắn quá ít, viện kia vừa lớn vừa trống không, bên con có hai phòng thị tì, bây giờ Kiều Đào lại đang có bầu, đi theo nhà nàng ở tại Trang Tử quản lý đất đai của con, trong khoảng thời gian ngắn đều không sai các nàng được, hai phu thê Vương gia, một có thể làm buôn bán, một người chuẩn bị đi trông nom phòng bếp, nhưng trông nom viện, quét sân, nhà bếp, nhiều vô số cũng có mười mấy mới được. Trên phương diện này con lại không có kinh nghiệm gì, còn phải xin mẫu thân chu tròn giúp con. Chỉ sợ trà trộn vào một số người không biết chuyện, vô duyên vô cớ  gặp phải rất nhiều phiền toái."

Trần thị trầm ngâm chốc lát, nói: "Nữ nhân kia không chịu cho các con tiền bạc chi tiêu, bổng lộc của tam cô gia cũng không cao, các con lấy gì để nuôi hạ nhân? Theo ta nói, phong toàn bộ những viện không cần lại cho ta, quét sân thì để cho gã sai vặt làm, trong phòng giữ nhiều nha đầu như vậy làm cái gì? Nên đuổi thì đuổi đi ra ngoài! Qua ít ngày chọn một người xứng với Kim Trâm, nàng chính là một trong quản sự đắc lực bên cạnh con, chỉ có điều thức ăn cho hơn mười người, trong bếp cũng không cần phải bao nhiêu người, hai bếp lò là đủ rồi. Nha đầu Tử La đó sao con không xử lý cho tốt, nàng đặc biệt phụ trách ăn uống cho hai người các con, không phải liền vật gì cũng có chỗ dùng rồi hả? Cứ thế mà suy ra, những thứ khác cũng không cần ta tới dạy con chứ? Con chỉ cần nhớ, nhiều người là nhiều há mồm, nhiều tâm tư phải trông nom, trông nhà hộ viện, còn không bằng nuôi chó sạch sẽ!"

Làm sao Minh Phỉ lại không nghĩ tới những thứ này chứ, chỉ có điều nàng muốn dẫn tới cũng không phải cái này, mà là phương thức xử trí Mai Tử. Giờ phút này thấy Trần thị không nói đến chuyện đó, định nói ra: "Sở trường của Mai Tử là cái gì? Nàng ấy đi theo con mấy năm, mà con vẫn chưa hiểu rõ về nàng ấy."

Thấy nhắc tới Mai Tử, Trần thị hơi lúng túng, cười nói, "Ta hiểu biết rõ con nhất định khó hiểu vì sao ta lại đưa nàng cho con, ta nói với con, không phải ta tùy tiện mà cho đâu." Ghé vào bên tai Minh Phỉ nhẹ nhàng nói gì đó.

Minh Phỉ nghe xong, lôi kéo tay Trần thị cảm kích nói: "Mẫu thân nghĩ chu đáo thay nữ nhân quá, nữ nhi thật sự không nghĩ đến." Nhưng trong lòng thì rất là xem thường.

Trần thị cười nói: "Biết con không thích nàng ấy, sợ con biết chuyện này rồi lại ghét nàng ấy hơn, cho nên lúc trước không nói cho con biết. Diện mạo của nàng ấy không bằng Bạch Lộ và Đan Hà, nhưng là nhân tuyển an toàn nhất, con cầm Khế Ước Bán Thân của nàng, lại biết chuyện này của nàng ấy, nếu nàng ấy không nghe lời, con có thể dễ dàng đuổi nàng ấy đi, muốn chết muốn sống chỉ dựa vào một câu quát của con, nàng ấy tất nhiên sẽ không dám đối chọi cùng con. Nha đầu này lão luyện sỏi đời, con chỉ cần nắm được bảy tấc(*) của nàng ấy, nhất định dùng tốt hơn Đan Hà và Bạch Lộ."

(*): Bảy tấc(七寸) được trích trong câu tục ngữ “Đánh rắn đánh giập đầu”( 打蛇打七寸), dùng để ẩn dụ điểm mấu chốt của sự việc. Trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.

Minh Phỉ nhắc tới hôn sự của Minh Tư, khóe môi Trần thị lộ ra nụ cười mỉa mai: "Thiệu gia không vội, nàng cũng không vội, chỉ có một mình ta gấp. Nhưng dù có thế nào, mười sáu tháng sau, các con về nhà ăn cưới. Chờ nàng về lại mặt, chúng ta phải đi Đăng Châu." Còn nói đến Nhị Di Nương, "Vỗn dĩ không chịu uống thuốc, ngày hôm qua Ngô ma ma đưa tin, nói là đột nhiên nghĩ thông suốt vô cùng phối hợp."

Minh Phỉ nói: "Mẫu thân hãy mau chóng xử lý mọi chuyện ở đây cho xong, đi Đăng Châu cũng thoải mái.”

"Cũng không thấy nhẹ nhõm bao nhiêu. Nữ nhân à, phúc khí là trời định, ông trời cho con bao nhiêu cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu số mệnh đã không có, dù con con có đi kiếm thế nào cũng không có một phần." Trần thị vừa nói đùa vừa nói thật nhìn Minh Phỉ, "Ta nhớ khi con còn bé, Dư ma ma đã từng xin thủ chân tử thay con xem qua một quẻ, nói con là người có phúc khí, tương lai ta và đệ đệ của con cũng sẽ dính ánh sáng của con."

Lúc này nhắc tới chủ đề thế, Minh Phỉ dĩ nhiên biết Trần thị không phải tùy tiện nói đơn giản như vậy, đây là đang muốn nàng cho một lời bảo đảm, lập tức cười nói: "Mẫu thân yên tâm, tuy nói là nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nhưng những gì nữ nhi có thể làm được, mẫu thân có mệnh, không dám không nghe theo. Hoa ca nhi là con nhìn hắn lớn lên, trong lòng con thật sự thương yêu hắn."

Trần thị cười nói: "Được, về sau Hoa ca nhi sẽ phải dựa vào ca ca tỷ tỷ các con rồi."

Sắc trời dần tối, tới lúc nên trở về nhà rồi, Thái Quang Đình dìu Cung Viễn Hòa vào xe ngựa, dặn dò Minh Phỉ: "Bị chuốc quá nhiều rượu, tên này bình thường lão luyện sỏi đời, hôm nay lại cứ không đẩy, người nào mời rượu hắn đều uống..., kính bao nhiêu uống bấy nhiêu, nếu không phải ta khuyên ngăn, còn không biết sẽ say thành cái dạng gì. Buổi tối cẩn thận chăm sóc hắn một chút."

Minh Phỉ đến gần xem thử, quả nhiên thấy gương mặt Cung Viễn Hòa uống đến đỏ rực, vẻ say quyến rũ, đã quá say, thật may lúc say rượu không tệ, không ồn ào không làm khó, yên lặng cuộn tròn tựa vào trong xe ngựa.

Thái Quang Đình nhìn Minh Phỉ, gương mặt không yên lòng: "Tẩu tẩu muội đã nói với muội rồi chứ, từ sau này chúng ta phải đi."

Minh Phỉ cười nói: "Biết, đến lúc đó tới tiễn các người."

Trở về Cung gia, xa xa đã nhìn thấy Cung Viễn Trật quanh quẩn ở cửa Thùy Hoa, xe ngựa mới dừng lại, liền nhanh chóng chào đón, cười nói: "Tẩu tẩu, các người trở lại? Ta thấy sắc trời đã tối cũng không thấy các ngươi trở lại, đang suy nghĩ có nên cho người đi đón không, vừa khéo hai người lại về. Hôm nay tất cả đều thuận lợi chứ?"

Minh Phỉ dĩ nhiên biết hắn lo lắng cái gì, cũng không cố ý treo ngược khẩu vị của hắn, cười nói: "Đều rất thuận lợi. Ca ca thúc uống say, làm phiền nhị thúc đỡ chàng vào giúp ta."

Cung Viễn Trật vội vàng tiến lên cùng Tiểu Tư và Tẩy Bình đỡ Cung Viễn Hòa xuống xe ngựa, vừa đi vừa lấy lòng Minh Phỉ nói: "Tẩu tẩu, hôm nay ta đã sai người quét dọn phòng bếp bên kia, Tam tỷ cũng sai người đưa nồi chén, đĩa gia sản qua, trước tiên sắp xếp hai bếp lò, lại chuẩn bị chút nguyên liệu mới mẻ, tối nay các người có thể sai người làm thức ăn khuya."

"Tiểu thúc thật có lòng." Minh Phỉ không thể thiếu khách khí với hắn một lần.

Cung Viễn Trật cười vài tiếng ha ha, sau đó lại im lặng. Mấy phen len lén liếc Minh Phỉ muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, Minh Phỉ làm bộ như cái gì cũng không biết, cúi thấp đầu đi bộ, thỉnh thoảng phân phó Tẩy Bình: "Dưới chân chậm một chút.

Mắt thấy đến cửa viện, Minh Phỉ xoay người muốn tiễn Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật thiếu kiên nhẫn, thấp thỏm nói: "Tẩu tẩu, ngày mai hai người sẽ tới ăn cơm chứ?"

Minh Phỉ trước hết để cho đám người Tử La ra đón dìu Cung Viễn Hòa vào trong, quay đầu lại cười nói: "Đó là dĩ nhiên. Thẩm đã có mệnh, nào dám không theo?"

Cung Viễn Trật mè nheo hồi lâu, mới rầm rì nặn ra lời thật sự muốn nói: "Ta và Tam tỷ sẽ khuyên mẫu thân ta, tẩu khuyên đại ca không nên nói chuyện này cho phụ thân có được không?"

Minh Phỉ thấy buồn cười, dám làm không dám chịu nha, nếu như Cung Trung Tố như vậy, sao lúc trước còn lớn lối như thế? Lại giả vờ làm ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Được, chờ ca ca thúc tỉnh rượu, ta nhất định nói cho chàng biết. Nhưng thúc cũng biết, lời nói của ta ít trọng lượng, lại là phụ nhân vừa mới đến......" Hắn không nghe cũng không phải là chuyện của nàng.

Cung Viễn Trật cảm kích nói: "Cám ơn đại tẩu, cho ta chút thời gian, tóm lại, tóm lại chuyện này ta sẽ tìm cách giải quyết, người nhà của chúng ta đơn bạc, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy người, ta không muốn vì vậy mà đại ca xa lạ với chúng ta."

Minh Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, có cơ hội ta sẽ khuyên chàng. Nhị thúc cũng đừng để ở trong lòng, tuy rằng ca ca thúc lúc nào cũng cười, nhưng thật ra khổ sở gì cũng đều thích để ở trong lòng, nếu rảnh rỗi mời thúc hãy đến trò chuyện với chàng nhiều một chút, huynh đệ ruột cũng phải thường xuyên qua lại mới thân thuộc."

Cung Viễn Trật vui vẻ cười lên, lộ ra má lúm đồng tiền thật sâu: "Ta biết rồi, chỉ cần tẩu tẩu không chê ta phiền, ta cứ tới đây. Tính khí của nương ta không được tốt, có lúc nói chuyện khó tránh khỏi không đúng mực, tẩu tẩu không nên giận dỗi với bà, có chuyện gì không vui, có thể nói với ta và tam tỷ, chúng ta sẽ đi khuyên bà ấy. Bây giờ bà ấy còn chưa quen thuộc với tẩu, chung đụng thời gian dài sẽ biết được lòng tốt của tẩu, tự nhiên sẽ đối xử tốt với tẩu thôi."

Minh Phỉ cười đồng ý, Cung Viễn Trật giống như hoàn thành một chuyện lớn rất quan trọng, thật sự vui vẻ rời đi. Minh Phỉ nhìn bóng lưng hắn đi xa, không khỏi âm thầm cảm thán, thật là một hài tử ngây thơ. Loại này gia đình, loại mẫu thân này còn có thể nuôi ra tiểu bạch hoa thân thuần này, bản thân coi như là hoa tuyệt thế.

Nguyện vọng tốt đẹp của Cung Viễn Trật, kết quả nhất định là không thể thực hiện.

Có vài người không phải ngươi tính phụ là có thể lấy lòng được, có một số việc cùng mâu thuẫn, không phải ngươi cố gắng đi làm là nhất định có thể giải quyết theo như phương thức hy vọng của ngươi. Đạo lý này, nàng tốn thời gian rất dài mới xem như hiểu.

Minh Phỉ vào viện, chuyện đầu tiên là cùng Kim Trâm cài dây xích vào cho Truy Phong để nó đi theo nàng, còn chưa đi được hai bước, Bạch Lộ và Đan Hà đã tức giận đằng đằng nghênh đón, nhận lấy dây xích trong tay Minh Phỉ: "Đại nãi nãi, ngài mau vào đi."

"Thế nào?" Minh Phỉ biết hai nha đầu này chưa bao giờ hiền lành, càng thêm to gan lớn mật, lúc cả nhà ai cũng sợ Truy Phong, hai nàng dám đi sau lưng nàng cho chó ăn, hiếm khi nhìn thấy hai nàng tức giận như vậy, tất nhiên rất kỳ lạ.

Gương mặt của Bạch Lộ đã giận đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: "Tử Lăng không biết xấu hổ, không phải nàng ta nói nàng ta sợ Truy Phong sao? Vào lúc này cũng không phải sợ, nóng lòng đi lên phục vụ đại gia." Bực mình  dậm chân, đẩy Minh Phỉ đi vào trong, "Người mau vào đi á..., nơi này giao cho bọn nô tỳ là được rồi."

Đi tới cửa chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, Minh Phỉ mơ hồ đoán được là chuyện gì xảy ra, Kim Trâm vén rèm, Hoa ma ma dìu nàng đi vào, quả nhiên thấy Cung Viễn Hòa bị cởi sạch chỉ còn dư lại áo trong, lẳng lặng nằm trên giường người đẹp, trên đất bày một chậu đồng lớn đựng nước nóng, Tử La và Khẩn Lăng, một người cầm tấm khăn đang tỉ mỉ lau mặt, lau tay, lau chân, lau cổ cho Cung Viễn Hòa.

Thấy ba người chủ tớ Minh Phỉ đi vào, Tử La tiến lên hành lễ thăm hỏi, thái độ tự nhiên thanh thản, vẻ mặt của Khẩn Lăng lại như tên trộm, run sợ trong lòng. Hoa ma ma âm thầm bấm Minh Phỉ một cái, Minh Phỉ không chút cử động, nhàn nhạt cười nói: "Sao dừng lại, mau giúp đại gia thu dọn sạch sẽ, để hắn lên giường nghỉ ngơi."

Khẩn Lăng thoáng qua vẻ vui mừng trong mắt, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Tử La lại nói: "Chỗ đại gia đã tạm ổn rồi, nô tỳ tới phục vụ đại nãi nãi rửa mặt thôi." Mỉm cười nhìn Hoa ma ma và Kim Trâm: "Ma ma, tỷ tỷ và đại nãi nãi đã bận rộn cả một ngày, chắc hẳn đã cực kỳ mệt mỏi."

Minh Phỉ gật đầu một cái, ý bảo Hoa ma ma và Kim Trâm tự đi thu dọn chuẩn bị nghỉ ngơi: "Chuyện ngày mai cần làm vẫn còn rất nhiều, để các nàng ở nhà hầu hạ ta là được rồi."

Vừa dứt lời, đã nghe một trận linh đang, Hỉ Phúc chui vào từ dưới mành, Mai Tử bưng cái khay đi tới, hành lễ nói: "Nãi nãi, nô tỳ nấu canh giải rượu cho đại gia."

Minh Phỉ nhíu mày: "Nhà bếp đã thỏa đáng rồi sao?"

Mai Tử đặt khay lên bàn nói: "Dạ, chiều hôm nay nô tỳ không nghe đại gia phân phó, Tam Tiểu Thư phái người tới chuẩn bị phòng bếp, nô tỳ cả gan đi ra ngoài giúp đỡ. Sáng mai phòng bếp nhất định có thể đưa điểm tâm lên, xin nãi nãi căn dặn, sáng mai chuẩn bị những thức ăn gì."

Quả nhiên là toàn tâm toàn ý muốn dựa vào nàng nha, Minh Phỉ gật đầu một cái: "Nếu ngươi đã nhận làm tất cả mọi thứ, vậy liền do ngươi đi sắp xếp đi, hôm nay đại gia uống rượu say, ngày mai khẩu vị dĩ nhiên không được tốt, cứ thanh đạm một chút là được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui