Hỉ Doanh Môn

Đến cửa tiệm cầm đồ Xuân Hòa, xe ngựa dừng lại ở bên đường, Cung Viễn Hòa gọi Tẩy Tụy đến, lấy cái bọc đưa tới: "Ngươi đi cầm, yêu cầu bảy trăm lượng bạc."

Tẩy Tụy mở cái bọc da ra nhìn xem, hỏi: "Đại gia, là cầm chết hay là cầm sống?"

Cung Viễn Hòa nói: "Đương nhiên là cầm sống! Đồ của Gia sao có thể cầm chết hả? Đợi sau này có bạc còn muốn chuộc về."

Tẩy Tụy sờ đầu, khó xử nói: "Đại gia, cái này không dễ đâu?"

Bây giờ là hạ thiên (mùa hè), tiệm cầm đồ luôn luôn theo thói quen ép giá.

Huống chi vật này chỉ cần vào cửa tiệm cầm đồ, giá gốc vốn được một trăm lượng có thể được bốn mươi lượng coi như không tệ rồi, lại muốn cầm sống, làm sao có thể được nhiều bạc như vậy?

Rõ ràng chính là một khoản mua bán không thành.

Cung Viễn Hòa nói: "Tại sao không dễ? Lúc trước Nhị phu nhân phải tốn một ngàn năm trăm lượng bạc mới giúp ta làm xong cái áo khoác này, hôm nay chỉ yêu cầu có một nửa, tại sao không được? Bảo ngươi đi thì đi, lải nhải lắm điều cái gì? Nếu thật sự không được, ngươi quay lại tìm ta là được."

Tiện tay để rèm xe xuống.

Tẩy Tụy không thể làm gì khác hơn là ôm bọc quần áo vào cửa tiệm cầm đồ Xuân Hòa.

Minh Phỉ lấy tay vuốt phẳng lại vạt áo bị nhăn cho Cung Viễn Hòa, nói: "Cái áo khoác kia của chàng thật sự tốn một ngàn năm trăm lượng bạc à?"

Lúc nàng rảnh rỗi nhàm chán đã từng tính qua, một lượng bạc của Đại Phong trị giá khoảng ba trăm đồng nhân dân tệ, vậy một ngàn năm trăm lượng bạc đổi ra nhân dân tệ, chính là bốn trăm năm mươi ngàn đồng.

Dĩ nhiên, lụa tơ tằm trân quý, da chồn cũng trân quý, nhưng cái này không phải là danh bài nổi tiếng của thời cổ đại này, cho nên nàng không tin tưởng cho lắm.

Đặc biệt là chất liệu cái áo khoác này của Cung Viễn Hòa, cũng không phải là hoa văn hoa điểu tinh vi gì, mà chỉ là mấy hoa văn đơn giản, nhiều nhất chính là pha trộn mấy sợi tơ vàng ở giữa thôi, khoảng chừng năm trăm lượng bạc là đủ rồi.

Cung Viễn Hòa cười nói: "Nàng không nhìn thấy da chồn kia sung túc bao nhiêu sao? Lụa tơ tằm kia trắng sáng cỡ nào, thẩm của ta tốn bao nhiêu tâm tư mới làm thành, bà ta nói có giá trị đương nhiên là có giá trị."

Lại là một khoản sổ sách rối mù.

Minh Phỉ thở dài, ngồi chờ xem màn kịch hay.

Cung Viễn Hòa nhìn chằm chằm cửa chính tiệm cầm đồ Xuân Hòa: "Mấy ngày nữa có lẽ trong nhà muốn đi phúng viếng Viên Tam, nàng không nên đi. Ta đi một chuyến là được."

"Biết rồi. Chàng còn mấy ngày nghỉ? Không phải nói muốn đi ôm mấy con chó về nuôi nữa, còn phải đi tìm Đại Quản Sự, muốn xây phòng bếp nhỏ sao?"

Minh Phỉ muốn đi cũng không dám đi, Viên Mai Nhi làm sao cho nàng xem sắc mặt hoà nhã chứ?

"Còn năm ngày, ta đưa nàng trở về thì đi tìm Tiết Minh Quý. Cơm tối đừng chờ ta. Nàng ngủ sớm một chút, trước khi ngủ dắt Truy Phong đến cửa viện, ai tới cũng đừng để ý."

"Chừng nào chàng mới về nhà?"

Minh Phỉ nhớ tới Cung gia kia trời vừa tối liền mù mịt, đại viện không có bóng người nào, trong lòng có chút rụt rè.

Cung Viễn Hòa cợt nhã áp tới gần nàng: "Không nỡ xa ta? Ta vừa xong  chuyện sẽ trở lại, nhất định sẽ không trì hoãn."

Minh Phỉ thấy hắn lại không đứng đắn, mặc kệ hắn, nói: "Tẩy Tụy ra rồi kìa."

Tẩy Tụy quệt mồm, ôm thật chặt cái bọc quần áo kia trong tay, đi tới cạnh xe ngựa rung giọng nói: "Đại gia, bọn họ không chịu. Còn cười nhạo nô tài."

Minh Phỉ thấy vết đỏ ửng trên mặt hắn bởi vì tức giận cùng xấu hổ gây nên còn chưa rút đi, liền biết nhất định là hắn bị châm chọc rồi.

Mỉm cười nói: "Tẩy Tụy đừng vội, bọn họ muốn cho bao nhiêu?"

Tẩy Tụy chán nản nói: "Chỉ muốn cho một trăm tám mươi lượng, còn nói là giá trên trời."

"Đây cũng quá đen tối rồi thì phải?"

Cung Viễn Hòa sờ cằm, nói: "Vẫn chưa tới hai trăm lượng, quá ít, tiếp tục đi thương lượng, hãy nói muốn năm trăm lượng."

Tẩy Tụy do dự một chút, lại ôm bọc quần áo đi.

Khí trời càng ngày càng nóng bức, mặt trời chiếu vào buồng xe, Minh Phỉ cảm thấy một trận mồ hôi tuông rơi, đành phải cầm cây quạt dùng sức quạt, cười nói: "Tẩy Tụy thật đáng thương, ước chừng những năm này đi theo Cung đại gia chàng, chưa bao giờ chịu tội như thế này nhỉ?"

"Rất nóng sao? Rất nhanh sẽ tốt thôi."

Cung Viễn Hòa nhận lấy cây quạt trong tay nàng, ra sức quạt cho nàng: "Hắn dựa vào ta lấy được tiền thưởng cũng đủ mua nhà mua đất thú thê rồi, bị khinh bỉ thì thế nào?"

Minh Phỉ thoải mái nghiêng qua dựa lên gối dựa, hưởng thụ mỹ nhân phục vụ, nói: "Chàng đoán lần này khoảng bao lâu hắn mới đi ra?"

Cung Viễn Hòa nói: "Ước chừng đi ra ngay lập tức."

Vừa dứt lời, quả nhiên Tẩy Tụy kẹp chặt bọc quần áo mỏi mệt miệng méo xẹo thẳng bước đi ra ngoài, như muốn khóc nhìn Cung Viễn Hòa: "Đại gia, người ta vẫn không chịu, thêm mười lượng."

Cung Viễn Hòa cũng nóng đến không chịu nổi, kéo cổ áo một cái, nói: "Đi nói với bọn họ, bốn trăm lượng."

Tẩy Tụy cầu cứu nhìn về phía Minh Phỉ, Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Nghe Đại gia."

Tẩy Tụy đành kẹp bọc quần áo vô cùng nặng nề đi tới cửa tiệm cầm đồ Xuân Hòa, ngẩng đầu nhìn cửa chính tiệm cầm đồ Xuân Hòa, thật lâu bước không được một bước kia.

Minh Phỉ cười to: "Nhìn xem, Tẩy Tụy cũng không còn mặt mũi để đi vào."

Khi giá tiền ép đến hai trăm năm mươi lượng và hai trăm mười lượng, đến lúc hai bên giằng co không xong, rốt cuộc đại hỏa kế của tiệm cầm đồ Xuân Hòa cũng tới phân bua cùng chính chủ rồi.

Cung Viễn Hòa che che giấu giấu, nửa điểm cũng không cho người ta nhìn thấy hắn.

Đại hỏa kế kia vẫn phát hiện ra cái gì đó, sau khi trở về, sảng khoái lấy giá hai trăm năm mươi lượng nhận cái áo khoác đó.

Cung Viễn Hòa ném bạc cho Kim Trâm giữ lấy, dùng roi ngựa chọc chọc vẻ mặt đưa đám của Tẩy Tụy: "Nhìn xấu muốn chết, cười một cái cho gia xem, gia đều không cảm thấy mất thể diện, ngươi khó chịu cái gì?"

Nhưng Tẩy Tụy ở ngoài đường phố oa một tiếng khóc lên: "Gia, người không biết bọn họ nói chuyện có bao nhiêu khó nghe, sau này người đừng thưởng bạc cho tiểu nhân, cũng ít tiêu tiền đi, đừng cho tiểu nhân phải chịu cơn tức thế này nữa."

Cung Viễn Hòa cúi đầu buồn bực một lát, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: "Được, gia nghe lời ngươi, lần này sẽ không cho ngươi tiền thưởng. Chờ sau này có bạc, sẽ cho ngươi."

Minh Phỉ cũng khuyên Tẩy Tụy: "Khóc cái gì? Rất khó coi, mau lau nước mắt, đi ra phía trước xem thử có còn anh đào và sơn trà không, chọn loại thượng hạng, lấy mỗi thứ năm sáu cân."

Kim Trâm vội đếm tiền đưa cho Tẩy Tụy, cười nói: "Người đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, còn như con nít, thích khóc thế này, coi chừng không tìm được tức phụ."

Tẩy Tụy cũng có chút ngượng ngùng, cầm lấy tiền như một làn khói chạy đi ra phía trước.

Trở về nhà, trước tiên Minh Phỉ bảo người phân anh đào và sơn trà ra một nửa đưa đi cho Cung Nhị phu nhân.

Hai người rửa mặt đổi quần áo, ăn chút anh đào và tỳ bà, Cung Viễn Hòa dẫn theo Tẩy Tụy tự đi ra cửa tìm Tiết Minh Quý đã đề cập tới từ trước.

Không cần đi nơi đó của Cung Nhị phu nhân hầu hạ, Minh Phỉ mừng rỡ ngủ một giấc trưa, sau khi thức dậy Hoa ma ma báo lại: "Nói là sáng ngày mai sẽ đưa người tới cho nãi nãi chọn. Bên kia đáp lại ước chừng một cân Dương mai tới đây, nghe nói đại gia tối nay không ở nhà dùng cơm tối, mời nãi nãi sang cùng dùng cơm tối, nói là làm canh ba ba bắt từ sông Hoài."

"Ma ma trả lời thế nào?"

Cái này là chủ ý của ai đây?

Mời nàng qua ăn cơm tối?

Ai không biết mỗi lần nàng qua là phải lập quy cũ trước mặt Cung Nhị phu nhân, ăn cái gì mà ăn?

Hoa ma ma thấy sắc mặt Minh Phỉ nhìn không tốt, liền cười nói: "Lão nô đã trả lời, nói nãi nãi không bỏ được huynh trưởng, tẩu tẩu, muội muội, lại trúng nắng, thân thể không thoải mái, còn đang ngủ."

Minh Phỉ không nhịn được vỗ Hoa ma ma một cái: "Ma ma cũng tới trêu chọc ta."

Hoa ma ma cười nói: "Là Hàm Hương bên cạnh Tam Tiểu Thư tới đây mời, Tam Tiểu Thư này, nhìn thì thật sự muốn cùng người giữ quan hệ tốt, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra vậy? Người đi qua đó ăn cơm, có thể được chỗ tốt gì, không không đi qua tìm bực bội. Ăn canh ba ba cái gì? Sau này lão nô sẽ đặc biệt nấu canh bổ cho người ăn."

Trong lòng Minh Phỉ khẽ động, nói: "Ma ma, ta nhớ được lúc trước sau khi mẫu thân có Hoa ca nhi không ăn canh ba ba, đúng không?"

Hoa ma ma nói: "Đúng vậy, thứ đó tuy rằng đại bổ, nhưng cũng là vật đại hàn. Dựng phụ (phụ nữ có thai) thì không thể ăn."

Minh Phỉ nhào tới trong ngực bà ấy, cười nói: "Ma ma, có bà ở bên cạnh ta thật là tốt, bà cái gì cũng biết. Có bà trông coi, ta yên tâm nhiều lắm."

Hoa ma ma thân mật vỗ vỗ bả vai nàng: "Thật là một đứa nhỏ ngốc."

Lúc cơm tối, Cung Tịnh Kỳ lại tự mình tới: "Tẩu tẩu, nghe nói tẩu bị cảm nắng, có đỡ chút nào chưa?"

Vừa nói vừa để cho nha hoàn sau lưng để hộp đựng thức ăn xuống, "Tẩu không đi qua ăn cơm, muội liền lấy một chút đưa tới đây cho tẩu, cũng không biết tẩu có thích ăn hay không."

Cố ý nhấn mạnh, "Đều không có người động tới. Tẩu tẩu mau thừa dịp còn nóng ăn đi."

"Chờ chút nữa ta sẽ ăn."

Minh Phỉ cười cảm ơn nàng, Cung Tịnh Kỳ thấy nàng mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, ngồi trong chốc lát liền cáo từ rời đi.

Hoa ma ma mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong trừ chén canh ba ba chính ra, còn có một đĩa rau dền trộn nguội, một chén trứng chưng thịt, một đĩa nấm hương xào.

Không khỏi bĩu môi, quay về phía Đan Hà đang muốn bày thức ăn ra nói: "Đi xuống bếp xem một chút cơm tối làm xong chưa."

Đan Hà nhìn thức ăn còn đang bốc khói một cái, không dám hỏi nhiều, lui xuống.

Hoa ma ma dùng chiếc đũa gắp chút canh ba, rau dền, trứng chưng cho Minh Phỉ xem, "Đều là đồ tốt, nhưng nếu mấy món ăn này đặt chung một chỗ, chính là hại người. Nãi nãi người nhớ kỹ, thứ ba ba này, nhất định không thể ăn cùng rau dền, trứng, thịt vịt, cần tây. Thời gian lâu dài sẽ xảy ra vấn đề."

Thức ăn tương khắc sao, Minh Phỉ hứng thú: "Ah, sao ma ma biết những thứ này?"

Hoa ma ma cười nói: "Nhìn nhiều hơn, tự nhiên cũng sẽ biết. Sau này có thời gian, lão nô từ từ nói cho nãi nãi nghe."

Kim Trâm rất có ý kiến với Cung Tịnh Kỳ, "Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt! Về sau người phải đề phòng nàng ta nhiều hơn một chút."

Hoa ma ma nói: "Không chắc được chính là nàng ta làm, nói không chừng  trên bàn cơm tối nay của bọn họ, đều có mấy món này. Chỉ có điều mấy thứ này bị người đặc biệt chọn ra đưa tới đây thôi. Đáng tiếc bên kia không có người của chúng ta, nếu không hỏi một chút thì biết rõ rồi."

Thấy Minh Phỉ hạ mí mắt xuống như có điều suy nghĩ, không khỏi khuyên nói: "Nãi nãi chớ nên tức giận, không phải là cái gì ghê gớm, có lẽ, là lão nô đa nghi, không chừng là ngẫu nhiên."

Cũng không biết ngày trước Cung Viễn Hòa đã ăn bao nhiêu những thứ đồ tốt này, thật may là hiện tại nhìn hắn khỏe mạnh cường tráng, nhưng đó cũng chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi, nói không chừng bên trong cũng đã có cái bệnh gì không biết đấy?

Minh Phỉ rùng mình một cái, gượng cười nói: "Ta không sao, ma ma, theo bà thấy, nếu một người trường kỳ ăn những thức ăn tương khắc này, ước chừng bao lâu sẽ phát bệnh?"

Hoa ma ma im lặng một hồi, nói: "Dựng phụ, tiểu hài tử thì rất nhanh là có thể nhìn ra kết quả, về phần những thứ khác, lão nô thật sự không biết. Nhưng nghĩ đến cũng phải xem ăn có nhiều hay không, thân thể như thế nào, bất quá có thể khẳng định, thời gian dài, thân thể người kia chắc chắn thường sẽ có một ít tật xấu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui