Hỉ Doanh Môn

Editor: Cà Rốt Hồng -

Không còn cách nào phải phân tán một ngàn lượng bạc ra một vòng tròn lớn, là vì khoe của, cũng là vì phòng ngừa bị trộm. Hầm bạc dưới đất của Cung gia đã từng có thật nhiều thỏi bạc hình cầu như vậy, nhưng hôm nay, cũng chỉ còn lại hai thỏi này.

Cung Nghiên Bích cũng cười như không cười: "Cái này đành chịu lấy ra lại không tiện sử dụng, còn bị người chỉ trích, cho nên sau khi tổ phụ tổ mẫu qua đời, phụ thân liền đưa chúng vào tiền trang (ngân hàng tư nhân), đổi lấy ngân phiếu, để sử dụng, hôm nay chỉ đành phải giữ chúng lại làm kỷ niệm."

Đây cũng thật sự phù hợp với lời đồn đãi về Cung gia có rất nhiều bạc, đúc xong không làm gì được mà lúc trước Minh Phỉ ở trong kinh nghe được. Nếu không có Cung Trung Tố nháo một trận, chi trưởng không còn cách nào bạc sẽ vẫn đặt bất động ở trong hầm, ngay cả Cung Nhị phu nhân có ý xấu chạm đến bạc, cũng không có nhiều cơ hội như vậy, cho nên, đối với chuyện này Cung Trung Tố chịu trách nhiệm rất lớn.

Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ chỉ nhìn không nói lời nào, liền cười nói: "Tẩu tẩu, tẩu xem một chút còn có cái gì cần tăng thêm hay không? Nếu ngại những thứ này cũ, ta bảo các nàng thay mới."

Nếu đổi thành mới, có phải khoản chi phí này cũng tính lên trên đầu bọn họ hay không? Minh Phỉ vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần, không phải chi tiêu trong nhà rất eo hẹp sao, như vậy thật là lãng phí."

Cung Tịnh Kỳ hé miệng cười cười: "Cho dù chi tiêu eo hẹp thế nào, cũng không ở trên điểm này. Những thứ đồ này, đều không đáng giá bao nhiêu tiền."

Minh Phỉ mở to hai mắt nhìn tấm gấm thổ cẩm vàng tính toán: "Không bao nhiêu tiền sao? Dệt gấm thổ cẩm, không phải tấc gấm tấc vàng? Đào hoa sa la (tên loại hàng dệt), mấy phần bạc mới được một thước? Đồ khắp phòng này, đủ cho người bên kia của chúng ta ăn uống tiêu dùng một khoảng thời gian rất dài rồi. Tam muội muội à, không đương gia không biết củi gạo đắt, lời này nếu để cho người ta nghe được, sẽ nói muội kiêu xa."

Cung Nghiên Bích mỉm cười, Cung Tịnh Kỳ cắn cắn môi: "Dạ, tẩu tẩu phê bình rất đúng, thứ muội muội cần phải học còn rất nhiều."

Minh Phỉ thân thiết kéo tay của nàng ta: "Vậy không bằng về sau mỗi ngày muội theo ta cùng nhau học tính toán sổ sách như thế nào? Chắc chắn thẩm sẽ rất cao hứng."


Cung Tịnh Kỳ há miệng, rốt cuộc không nghĩ ra được lý do cự tuyệt nàng, nàng ta cầu cứu nhìn về phía Cung Nghiên Bích, Cung Nghiên Bích khẽ ho khan một tiếng, nửa hâm mộ nửa u oán: "Tẩu tẩu, Tam muội muội nàng ấy còn phải thêu giá trang (đồ cưới) đấy."

Cung Nghiên Bích nói vừa dứt, liền thấy Minh Phỉ trừng mắt nhìn nàng ta, trong lòng nàng ta kinh hoàng một trận, nhìn lại thì thấy Minh Phỉ đã quay đầu, nhìn cây hoa dâm bụt ngoài cửa sổ nói: "Ta cũng không phải muốn Tam muội muội giúp ta làm cái gì, chỉ cần làm bạn cùng ta thôi. Muội có thể mang giá trang tới, ta xem sổ sách, muội thêu hoa, lúc ta mệt mỏi, còn có thể giúp muội một tay."

Cung Tịnh Kỳ không có khước từ được, nhìn Cung Nghiên Bích. Lần này Cung Nghiên Bích cũng không thể giúp nàng ta nữa rồi, ngược lại cười nói: "Ý kiến hay á, nếu không phải ta phải hầu hạ phu nhân, cũng muốn tới chơi cùng các ngươi, học một chút bản lãnh thật sự."

Minh Phỉ thấy Cung Tịnh Kỳ nửa ngày không nói, thất vọng nói: "Thế nào, Tam muội muội không thể theo giúp ta?"

Cung Tịnh Kỳ nói: "Không phải, là nha hoàn bên cạnh ta không tốt, sợ ảnh hưởng tẩu tẩu."

Minh Phỉ thật nhanh nói: "Ta không sợ, ngược lại gian phòng này, ta đối với những chỗ chưa quen thuộc bao giờ cũng sợ hãi."

Cung Tịnh Kỳ buông mắt xuống suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười: "Được, vậy muội muội ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Nhiệt tình lôi kéo Minh Phỉ đi một gian khác: "Phía trước nơi này là nơi nhà chúng ta để sổ sách tích lũy qua các năm, tẩu tẩu xem một chút, có phải đều sắp vượt qua tàng thư lâu nhà các tẩu hay không?"

Có điểm giống phòng hồ sơ cũ ở hiện đại, vô số tủ gỗ để thành hàng, trên ngăn tủ dán tời giấy nhỏ đã ố vàng, trên tờ giấy mỏng viết niên đại sổ sách trong ngăn kéo. Trừ mùi bụi bậm, còn kèm theo mùi thuốc sát trùng tự chế, đứng hơi lâu một lúc hô hấp rất không thoải mái.

Cung Tịnh Kỳ hào phóng cùng phối hợp trước nay chưa từng có, lôi kéo Minh Phỉ đi vào trong: "Tẩu tẩu tẩu xem, tẩu xem bắt đầu từ nơi này, trước kia nữa cũng ở đây, nhưng mà không có gì, nếu tẩu muốn xem, cũng có thể xem."

Minh Phỉ dừng bước, nhẹ nhàng gõ gõ một cái hộc tủ trong đó: "Đây là năm ngoái và năm nay à? Không bằng ta xem hai năm này? Cũng tiện xem sơ qua vật giá một chút, xem thử đồ nhà chúng ta có phải mua đắt rồi hay không?"


Một trận trầm mặc, giọng nói Cung Tịnh Kỳ ngừng một chút mới vang lên: "Tẩu tẩu, ta không có chìa khóa, ngày mai đi. Tẩu xem, trời sụp tối xuống rồi, chẳng mấy chốc trời sẽ mưa, tẩu có cần về nhà trước hay không?"

Giống như là để chứng minh lời nói của nàng ta, chân trời vang lên mấy tiếng sấm, Minh Phỉ rút tay về, thờ ơ cười: "Được, mấy ngày nay cũng không bận lắm."

Ba người cùng nhau đi ra khỏi viện, một tiểu nha hoàn vội vã đi tới: "Tam Tiểu Thư, phu nhân hỏi ngài, cái áo bào hoa văn vân hạc đặt ở nơi nào? Chu di nương tìm khắp cũng không tìm được."

Cái áo bào kia, Cung Nhị phu nhân đã từng đề cập với nàng ta, muốn tặng cho Thiệu Lão phu nhân làm ngoại bào, để hôm Thiệu Ngũ thành thân mặc. Cung Tịnh Kỳ cho là đã sớm tìm đưa qua, ai ngờ ngày đó sắp đến rồi, lại vẫn chưa có đưa qua.

Xem ra trí nhớ của Cung Nhị phu nhân so với ngày trước kém đi rất nhiều. Ai...... Đều là vì chuyện trả lại sản nghiệp cho đại phòng làm ầm ĩ, Cung Tịnh Kỳ thi lễ sơ qua với Minh Phỉ, nói: "Tẩu tẩu, xin lỗi, muội muội không thể đưa tẩu ra cửa, liền làm phiền Nhị tỷ tỷ đưa tẩu đi."

Cung Nghiên Bích cầu cũng không được, trên mặt vẫn nhàn nhạt: "Tẩu tẩu mời."

Hai người không nhanh không chậm bước đi, trước tiên kéo một đoạn khoản cách với nha hoàn ma ma ở sau lưng, Minh Phỉ nói lại nguyên đoạn lời thoại của Trần thị một lần, rất tiếc hận: "Phu nhân nhà chúng ta nói, đoan chính tốt như ngươi vậy, nếu không phải gấp, từ từ tìm hiểu sẽ tốt hơn, nhưng vội vả như vậy, lại đi không quá dễ dàng đâu."

Cung Nghiên Bích khẽ cắn môi: "Đều là số mệnh thôi." Nàng ta đưa mắt lên hi vọng nhìn Minh Phỉ, tràn đầy cầu khẩn: "Minh Phỉ, ngươi cũng biết, nữ nhân chúng ta xuất giá chính là chuyện cả đời, sau này, sau này cho dù là hối hận cũng không có đường quay về có thể đi. Van cầu ngươi giúp ta chu toàn nhiều hơn, ta và di nương còn có Tam đệ, cả đời đều không quên đại ân đại đức của ngươi và ca ca."

Minh Phỉ sáng tỏ nhưng miệng đầy hứa hẹn, kéo đề tài nói chuyện đến hành động hôm nay của mẫu nữ Cung Nhị phu nhân mời nàng dời bước đến phòng thu chi: "Ta vốn tưởng rằng, đời này cũng không có cơ hội bước vào phòng thu chi này, ai ngờ thẩm vậy mà khéo hiểu lòng người như vậy."


Cung Nghiên Bích lơ đễnh: "Bên này sổ sách đã sớm làm bằng phẳng, đương nhiên bà ta không sợ ngươi xem. Nên bà ta còn có thể lộ vẻ thản nhiên."

Minh Phỉ cân nhắc lời nói của nàng ta, nàng phỏng đoán cũng không biết mẫu nữ Cung Nhị phu nhân muốn làm cái gì, liền không nói chuyện này nữa, hai người chia tay ở cửa thuỳ hoa, Minh Phỉ tự trở về viện của mình không đề cập tới.

Nàng chân trước vừa mới vào nhà, chân sau một tia sáng cắt ngang phía chân trời, ngay sau đó "Rầm" một tiếng vang thật lớn, chấn động đến phòng ốc dường như đều run lên, chó trong sân lập tức sủa một trận điên cuồng, tiếp đó một trận cuồng phong (gió lớn) nổi lên, làm mành cửa trúc cuốn đánh lên trần nhà, Bạch Lộ "Á" một tiếng, vội vàng kéo lại màn cửa, Minh Phỉ quay đầu lại, chỉ thấy trời như vẩy mực, hạt mưa lớn nhỏ như hạt đậu nành rơi đập xuống bụi bậm, kích lên một mùi đất nồng nặc.

Minh Phỉ hỏi Hoa ma ma: "Ma ma, giờ gì rồi?"

Hoa ma ma đốt nến lên trước, mới đi xem xét đồng hổ cát trên bàn: "Là giờ Thân rồi"(Từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều). Lại oán trách: "Trời hôm nay thật đúng là quái đản, đen thành bộ dạng này." Cung Viễn Hòa hẳn nên gần về đến nhà, Minh Phỉ vội gọi Đan Hà khoác áo tơi lên, cầm cái ô lớn màu xanh, đi phòng bếp thúc giục một chút. Còn nàng thật nhanh thay đổi váy áo thường ngày, rút những trâm cài kia xuống, chỉ cắm một cây trâm cài bươm buớm, cùng hai đóa trâm hoa, dọc theo hành lang đi phòng bếp nhỏ.

Sắc trời u ám, trong phòng bếp nhỏ không có chút ánh đèn nào, đen như mực, yên tĩnh. Minh Phỉ đứng ở cửa, mượn ánh sáng đỏ hồng ấm áp trong khoang lò tản ra, nàng loáng thoáng có thể nhìn thấy Mai tử cùng Tử La đang trông chừng hai bếp lò trong phòng bếp nhỏ, mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm cái nồi trước mặt, rõ ràng không có cách bao xa, nhưng hai người trong lúc đó giống như cách cả một ngọn núi.

Kim Trâm ho khan một tiếng: "Tại sao không đốt đèn?"

Mai Tử phản ứng đầu tiên, mò mẫm đốt lên vài chiếc đèn lớn, ngay lập tức trong phòng bếp nho nhỏ ấm áp sáng ngời lên.

Chóp mũi Minh Phỉ đã có thể ngửi được mùi thơm đặc thù của chim bồ câu và Thiên Ma (vị thuốc Đông y) hầm cách thủy, nàng bước mấy bước đi tới bếp lò trước mặt Mai Tử, đưa tay dỡ nắp nồi lên: "Như thế nào?" Đây là trước khi nàng xuất môn (ra cửa) đã cho hầm lên.

Mai tử cười nói: "Nghe theo nãi nãi phân phó, vẫn dùng lửa nhỏ hầm, nô tỳ cũng không có kinh nghiệm, bèn chờ nãi nãi đến xem có được hay chưa."

Minh Phỉ dùng sức ngửi mùi vị đặc trưng đăng đắng tản mát của Thiên Ma một cái, trong lòng mang theo mấy phần hài lòng: "Được rồi, mang bộ bát ấm (chén, bát giữ nhiệt) tới đây."


"Vâng" Mai Tử khéo léo lấy tấm nhấc đồ bằng vải bố, bưng cái chung hầm cách thủy xuống, cười nói: "Nãi nãi muốn làm chút món ngon gì cho đại gia ạ? Nô tỳ sẽ làm trợ thủ cho người."

Minh Phỉ vén tay áo lên, để Kim Trâm buộc tạp dề vào cho nàng, cười nói: "Dự định làm trứng cuộn thịt." Chỉ huy Mai Tử lấy trứng gà, thịt bâm, chân giò hun khói, cà rốt, bắt đầu làm.

Tử La ở một bên nhìn chằm chằm, khô khốc cười nói: "Nãi nãi thật là khéo tay, những cách làm này, chúng nô tỳ mới nghe lần đầu." Đó là ngươi kiến thức nông cạn, Minh Phỉ lười phải nhiều lời với nàng ta, chỉ hỏi: "Tối nay ngươi làm món ngon gì cho chúng ta vậy?"

Tử La rũ mắt xuống: "Chẳng qua là nấu chút canh hạt sen ngân nhĩ táo đỏ cho nãi nãi. Mới vừa bắt lên không lâu, canh giờ còn chưa tới." Tiếp đó mở cái nắp nồi ra, quả nhiên ngân nhĩ còn chưa có nấu nhừ. Bởi vì thấy Minh Phỉ bận rộn cắt chân giò hun khói và cà rốt thành sợi, nên vội vàng đi qua: "Nãi nãi, để cho nô tỳ."

"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để cắt vào tay." Minh Phỉ cũng không từ chối, liền đưa dao cho nàng ta.

Lúc này phòng ngoài vừa thoáng qua một luồng sáng trắng, sấm chớp rền vang, Tử La cũng có chút bất an, không ngừng nhìn ra ngoài.

Mai Tử nhìn ở trong mắt, vừa bóc vỏ trứng, vừa cười nói: "Hôm nay trời mưa thật là lớn."

Minh Phỉ lơ đãng đáp: "Đúng vậy, đây coi như là một trận mưa lớn nhất trong năm nay. Nhìn xem trời càng ngày càng đen."

Mai Tử cười duyên nghiêng đầu hỏi Minh Phỉ: "Nãi nãi, có muốn phái một người đi ra cửa nghênh đón đại gia một chút hay không? Trời tối như vậy, lão Mã có chút khờ, chắc chắn không biết treo đèn lồng trước thời gian. Mưa này lớn như vậy, Tẩy Tụy từ trước đến giờ luôn sơ ý, không chuẩn bị sẵn cái ô ở trên xe đâu."

Trong lòng Minh Phỉ khẽ động, nhìn về phía Mai Tử, dưới ánh đèn đôi mắt Mai Tử đen như mực, sáng lung linh, giống như trân châu lưu ly tốt nhất, liền nhếch môi cười cười: "Cũng được, vỏ trứng để ta bóc, ngươi đi nhắc nhở lão Mã treo đèn lồng lên, lấy thêm cái ô ở cửa chờ đại gia."

Mai Tử đang muốn đáp vâng, bên cạnh "Ai da" một tiếng hô khẽ vang lên, lại là Tử La xắc thức ăn sơ ý một chút cắt trúng tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận