Hỉ Doanh Môn

Edit: hoada

Không thấy Cung Tịnh Kỳ đâu cả.

Bọn hạ nhân Cung gia chi thứ hai rối rít đốt đèn lồng đi tìm, lớn tiếng gọi khắp nơi: “Tam tiểu thư”, hai bên đường mòn của vườn hoa cây cỏ um tùm, phía sau núi giả âm trầm ẩm ướt, mấy tiểu hoang phế bỏ không từ lâu cũng đi tìm. Còn có người cầm gậy trúc thật dài đi tới ao sen tìm kiếm, dĩ nhiên cái ao sen này không phải là ao sen ngày trước mở tiệc thưởng hoa quế có từng cánh hoa bay lả tả rất đẹp mà là cái ao sen nhỏ của Cung gia chi thứ hai, cũng may mắn là ao nhỏ, nên mọi người mới có thể dễ dàng tìm kiếm qua một lần.

Suốt một canh giờ, cả nhà xuất động tìm kiếm, vẫn chưa tìm thấy Cung Tịnh Kỳ, Cung Viễn Trật đã tuyệt vọng thậm chí còn cho người xuống giếng tìm qua – nếu vẫn không thấy thì cũng không biết còn có thể đi nơi nào tìm đây?

Trong nhà có năm cái giếng thì đã cho người tìm kiếm qua hai cái, rốt cuộc mọi người cũng tìm thấy Cung Tịnh Kỳ trong thư phòng của Cung Trung Tố. Nàng núp sau giá sách của Cung Trung Tố, khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy nữ nhi đã tìm được, Cung nhị phu nhân cũng hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Hừm, đúng là một tiện nhân hiểm độc, vì chuyện lần trước mà làm hư chuyện tốt của ta. Lần này, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng tha thứ được!” Bà chỉ tay về phía mấy ma ma làm việc nặng: “Các ngươi đi mang tiện nhân kia đến cho ta!”

Trong lòng Cung Viễn Trật cũng hoài nghi chuyện này là do Chu di nương giở trò, nếu không thì cũng thật trùng hợp quá, không phải lần trước Tô gia cũng không có nói gì sao? Sao lần này lại kiên quyết như thế được? Hơn nữa, tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy ba mẹ con Chu di nương chứ? Chuyện này khiến hắn không thể không sinh ra lòng nghi ngờ được. Vì vậy cũng không có ngăn cản Cung nhị phu nhân.

Minh Phỉ nói: “Thím, trước hết hỏi cho rõ ràng đã, sau đó muốn làm gì cũng không muộn.”

Cung Viễn Trật cũng cảm thấy lời nói của Minh Phỉ có đạo lí, vội vàng xoay người khuyên Cung nhị phu nhân: “Nương, chuyện này không có bằng chứng cụ thể, không thể nói lung tung được. Trước hết tra rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi lại nói cũng không muộn…”

Hắn còn chưa dứt lời, Cung nhị phu nhân liền quắc mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Minh Phỉ: “Ngươi đứng nói chuyện mà không đau lưng à? Đúng là không biết suy nghĩ, nhìn thấy chúng ta xui xẻo, trong lòng hai người các ngươi nhất định là vui mừng lắm đúng không? Nói không chừng đó là do các ngươi gây ra.” Tâm tình bà ta không tốt nên nhìn bất kì kẻ nào cũng không thuận mắt. Huống chi, bà cho là chuyện Tô gia từ hôn cũng do đại phòng đòi chia gia sản mà ra.

Minh Phỉ rũ mắt xuống không nói được lời nào. Nàng đang chờ Cung nhị phu nhân nói những lời như vậy thì mượn cơ hội để rời đi. Cung Viễn Hòa trầm mặt kéo tay Minh Phi rồi quay lại nói với Cung Viễn Trật: “Chúng ta vẫn chưa ăn tối, nghe chuyện rối ren ở đây đã vội đến, kết quả lại nhận được một câu nói như vậy. Nếu tam muội đã không có việc gì, chúng ta phải về trước đây. Ngươi đợi nàng ta tỉnh lại rồi khuyên bảo nàng ta một chút, dù có thế nào đi nữa thì cũng phải sống qua ngày thôi.”

Cung Viễn Trật thấy hai người phải đi thì lập tức hốt hoảng, trải qua mấy ngày nay, tâm lực hắn thật sự là quá mệt mỏi rồi, sau này không biết có tiếp tục kiên trì được nữa không. Nhưng mới vừa rồi Cung nhị phu nhân lại nói như vậy, hắn cũng không có dũng khí mở miệng giữ người lại, nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Vất vả cho đại ca đại tẩu rồi, để tiểu đệ tiễn hai người.”

Cung Viễn Hòa khoát tay: “Không cần đâu, ngươi còn có chuyện phải xử lí, ngươi đi làm đi. Ngày mai, ta còn phải đến nha môn làm việc, chúng ta cũng là người một nhà, không cần hư lễ làm gì.” Sau đó, lôi kéo Minh Phỉ xoay người rời đi.

Hai người đi qua cửa thùy hoa, không thấy một người canh cửa nào, quay đầu nhìn lại, nhưng lại cảm thấy đình viện thật sâu, ánh đèn u ám, gió nổi lên, cây cối bị gió thổi qua phát ra âm thành xào xạc, càng lộ vẻ u lãnh.

Cung Viễn Hòa khe khẽ thở dài một hơi lắc đầu, kéo Minh Phỉ bước thật nhanh đi ra ngoài.

Hoa ma ma thấy hai người trở lại, vội vàng gọi Bạch Lộ mang nước cho hai người rửa mặt, còn mình thì một bát canh hầm chim bìm bịp lên, cười nói: “Đây là canh thang khiết nhiệt giải độc, kiện tỳ bổ gan. Đại gia và đại nãi nãi dùng một chút đi.” Một lời bà cũng không hỏi chuyện bên cách vách, sau khi bày chén đĩa ra thì dẫn những người khác lui ra ngoài.

Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ yên tĩnh dùng cơm tối xong, Cung Viễn Hòa nhìn chén canh trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nàng nói xem, sau này thím có còn để Chu di nương làm cơm, nấu canh nữa không?”

Minh Phỉ nói: “Theo lí thuyết thì cũng đã mâu thuẫn như thế này rồi thì sẽ không, nhưng bây giờ thím cũng thành bộ dạng như vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể tốt lên được. Vì vậy ta nghĩ, bà ta không thể nào khỏe lại hoàn toàn. Bà phải dựa vào thức ăn bổ dưỡng và mấy đơn thuốc do đại phu kê mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chỉ khi nào Chu di nương cần bà ta nổi điên, thì thêm một chút lời dẫn, bà ta vẫn sẽ như trâu điên cho mà xem.”

Dù là Cung nhị phu nhân không có ăn thức ăn Chu di nương nấu nhưng Chu di nương lại am hiểu sâu sắc về dược thiện, lại nắm giữ phòng bếp nhiều năm như vậy, ngoài sáng trong tối sẽ có một hai người đầu bếp thân thiết, thậm chí căn bản bà ta không cần dùng đến những tâm phúc thì khi làm cơm canh cho Cung nhị phu nhân, người làm cũng sẽ đến học hỏi kinh nghiệm bà ta chút ít, bà ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một hai câu, cũng có thể cầm phu nhân trong tay như cầm một bức tượng gỗ thôi. Hiện tại, bà ta đang ở thế hạ phong là bởi vì Cung Viễn Trật quá yếu, không thể làm cho bà ta sử dụng một cách tự nhiên được, một khi hắn trở thành nhất gia chi chủ của gia đình thì những ngày không tốt đẹp của Cung nhị phu nhân mới bắt đầu.

Cung Viễn Hòa nói: “Ta ước gì bà ta điên luôn nhưng lại cảm thấy nếu bà ta điên thì thật tiện nghi cho bà ta quá. Kẻ điên không biết đau lòng, không cảm thấy xấu hổ, đương nhiên cũng không sợ hãi gì.”

“Chuyện này chúng ta không cần xen vào, tất cả để Chu di nương đi quản là tốt rồi.” Minh Phỉ cười nói: “Hiện tại, ta tương đối quan tâm là chàng ăn no chưa? Chúng ta còn phải đi cho chó ăn, hôm nay, ta thật sự vô cùng mệt mỏi đó.” Trong ngày, lúc dắt chó đi dạo là lúc nàng cảm thấy vui vẻ, thảnh thơi nhất.

Cung Viễn Hòa lập tức để cho người đi vào thu dọn chén bát rồi cùng Minh Phỉ đi ra cửa.

Lại nói, Cung Viễn Trật ngăn Cung nhị phu nhân, tận tình khuyên nhủ: “Nương, ngài ở chỗ này trông chừng tam tỷ đi. Trong lòng nàng rất khổ sở, vừa là nữ nhi của ngài, có nhiều lời con không thể nói, con cũng không thể khuyên nhủ nàng được, người khuyên nhủ nàng đi. Có người ở bên cạnh sẽ tốt hơn nhiều. Còn Chu di nương thì để con đi xem thử.”

Cung nhị phu nhân đang bày tỏ ý phản đối, Cung Viễn Trật nói: “Tóm lại, trong thời gian này, trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, nhị tỷ đã tìm chết một lần rồi, nếu còn gây ra chuyện như vậy nữa, đương nhiên sẽ có trăm hại mà không có chút lợi gì!”

Cung nhị phu nhân nghĩ đến trước đó vài ngày lời Chu di nương uy hiếp bà…, cuối cùng siết chặt khăn tay đổi chủ ý: “Như vậy cũng tốt.” Suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Ngươi rất ngu, chớ để bị bà ta lừa. Tóm lại chuyện này nhất định là do bà ta, chờ sau này ta sẽ từ từ trừng trị bà ta.”

Cung Viễn Trật lắc đầu một cái, có lẽ cũng có khả năng do người khác truyền ra ngoài chứ? Nhưng trước mắt vẫn nhận lời cho người đi qua hỏi Chu di nương, biết được Chu di nương thấy việc gả cho Phương gia thất bại, sau đó Cung Nghiên Bích náo muốn tự sát thì Chu di nương vẫn một mực canh giữ bên cạnh Cung Nghiên Bích, vì vậy trực tiếp đi tới viện của Cung Nghiên Bích.

Lúc đi đến nơi, thấy nha hoàn Cung Nghiên Bích đứng ở cửa hết nhìn đông rồi nhìn tây, rõ ràng đang nhìn hướng gió, hắn liền để tâm, đi vòng từ phía sau cây hoa tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt nha hoàn kia, không cho thông truyền mà đi thẳng tới đứng dưới cửa, chỉ nghe trong nhà tiếng khóc, khóc đến thê thảm không thể tả. Cung Nghiên Bích khóc ròng: “Di nương a, lần trước thì việc tính toán sổ sách đã đổ hết lên đầu chúng ta rồi, lần này chỉ sợ là muốn lấy mạng chúng ta mất thôi.”

Chu di nương thương xót cũng khóc: “Vậy thì có thể làm sao đây? Lão gia không có ở nhà, nhị công tử cũng không thể làm chủ được… Thôi, thôi, nếu thật sự phu nhân tính toán lên trên người ta thì để do một mình ta gánh chịu đi, đến lúc đó ta bồi cho phu nhân và tam tiểu thư một mạng, chỉ mong tỷ đệ các ngươi có thể sống tốt thì ta có chết cũng nhắm mắt…”

Sau đó nghe tiếng Cung Viễn Khoa ngột ngạt nói: “Di nương, đây là chuyện thực bất đắc dĩ, lúc này chúng ta nên rời đi thôi! Ta có thể đi làm việc để nuôi sống các ngươi, chứ cứ sống mà hàng ngày cứ lo lắng đề phòng, ta không sống nổi nữa.”

“Khốn kiếp!” Chu di nương cất cao giọng, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc: “Ngươi là con cháu Cung gia, lão gia và nhị gia chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, làm sao ngươi có thể đẩy họ vào hoàn cảnh bất nghĩa hả? Ngươi nói nhị ca ngươi sẽ sống thế nào đây?”

Cung Viễn Trật thở dài một hơi, đột nhiên trong phòng im bặt. Một hồi lâu mới nghe giọng nói run run của Chu di nương: “Người nào ở bên ngoài?”

Cung Viễn Trật khe khẽ gỏ cửa: “Ta tới thăm nhị tỷ.”

Cung Viễn Khoa nghe tiếng của hắn thì trầm mặt đi ra mở cửa, cũng không mời người vào trong chỉ lạnh lùng nói: “Nếu nhất định tính toán trên đầu chúng ta, vậy thì chính là ta làm, di nương với nhị tỷ không liên quan gì cả.”

Cung Viễn Trật vỗ vỗ đầu vai hắn: “Tối nay trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, không có cố thượng quản các ngươi, lại không nhìn thấy ba người các ngươi nên ta cố ý tới xem thử các ngươi có xảy ra chuyện gì hay không.”

Mắt Chu di nương vẫn còn rất đỏ, lo lắng sợ sệt nói: “Nhị công tử, chúng ta thật sự sợ hãi. Lần trước, sau khi chuyện kia xảy ra, phu nhân cũng đã không tha cho tỳ thiếp rồi, còn phá hư hôn sự của nhị tiểu thư với Phương gia, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, tỳ thiếp nghe đã sợ gần chết, làm sao còn dám lộ diện nữa? Chỉ sợ vừa thấy mặt, phu nhân sẽ đánh chết hoặc là bán mất.” Nói rồi nước mắt chảy từng hàng xuống gò má.

Cung Viễn Trật an ủi bà ta mấy câu rồi dặn dò Cung Nghiên Bích, sau đó nói vài lời với Cung Viễn Khoa, làm công tác tư tưởng cho Cung Viễn Khoa rồi mới rời đi.

Đợi người đi xa, Chu di nương mới khép cửa lại, lau nước mắt nhìn Cung Nghiên Bích nhẹ nhàng nói: “Nữ nhi ngoan, lúc này thì không cần sợ hãi gì nữa rồi. Hôm nay, tiểu tiện nhân kia xuất giá khó khăn, mặc kệ bà ta ở phía sau gây chuyện gì, chúng ta đều có thể hoàn toàn thu xếp được, chỉ cần không cầu người phú quý hiển đạt, chỉ cần chọn người hiền lành là được, sau khi được gả vào rồi thì hoàn toàn không thành vấn đề nữa. Chờ tương lai đệ đệ ngươi có tiền đồ, ngày tháng sau đó phải sống như thế nào còn không phải là do chúng ta sao?”

Cung Nghiên Bích khẽ gật đầu một cái, ấm ức nằm xuống: “Ta mệt mỏi.”

Chu di nương bước lên sờ sờ trán nàng rồi thở dài nói: “Nữ nhi, không phải là cứ cưỡng cầu là được, đừng suy nghĩ nữa. Chờ thêm một thời gian nữa, ta lại nhờ người hỏi thăm người tốt một chút.”

Cung Nghiên Bích nhắm hai mắt lại nói: “Ngươi lại đi tìm đại ca đại tẩu sao? Lần này trong tay chúng ta không có lợi thế gì để giúp bọn họ, sao bọn họ lại giúp chúng ta chứ? Hay là tự mình đi tìm đi? Là cái gì thì chính là cái đó, ta nhận mệnh.”

Chu di nương dịu dàng cười: “Cái này ngươi cũng đừng quản.”

Cung Tịnh Kỳ sâu kín mở mắt ra, nha hoàn Hàm Hương vẫn một mực ngồi canh thấy vậy mừng rỡ kêu lên: “Tam tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi! Ngài có thấy chỗ nào khó chịu không? Muốn ăn cái gì?” Nàng nói và hỏi liên thanh như suối trào.

Cung Tịnh Kỳ thấy một nửa bên mặt của nàng sưng lên thì khe khẽ thở dài, không cần hỏi nàng cũng biết là chuyện gì xảy ra, chắc chắn là do Cung nhị phu nhân đánh thôi. Tiếc rằng giờ phút này, tâm tình nàng còn buồn bực, cũng vô tâm đi an ủi người khác, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Cung nhị phu nhân nghe tiếng nói của Hàm Hương, vội vàng từ chiếc giường mỹ nhân bên cửa sổ lật người ngồi dậy, chạy nhanh tới: “Kỳ nhi, con thấy như thế nào? Con hù chết nương rồi.”

Mặt Cung Tịnh Kỳ không chút thay đổi, không nói gì chỉ xoay mặt đi.

Cung nhị phu nhân sững sờ, chưa từ bỏ ý định đặt tay lên mặt nàng bị nàng hung hăng hất ra, lạnh lùng gằn giọng: “Sau này ta không thể lấy được chồng rồi.”

Cung nhị phu nhân ngẩn ngơ nói: “Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy?” Không nhịn được đưa tay lên sờ trán nàng: “Không phải bị sốt đó chứ?”

Cung Tịnh Kì lại hất tay bà ta ra, lạnh lùng thốt lên: “Ta rất tỉnh táo, mặc kệ là gả đến nhà nào cũng sẽ bị người khuấy đảo đến thất bại, cần gì phải làm điều thừa chứ? Da mặt của ta mỏng, không chịu được bị người ta ba phen mấy bận nhục nhã.” Cung nhị phu nhân “A” một tiếng, đang muốn khiển trách nàng mấy lời nhưng thấy mặt mày Cung Tịnh Kỳ trắng bệch, chung quy cũng không có nói gì, ôm ngực nặng nề ngồi xuống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui