Hỉ Doanh Môn

Editor: Trịnh Phương.

Có đồng ý hay không cũng không liên quan? Minh Phỉ bật cười: "Tam muội muội, ta giúp ngươi giải quyết chuyện khó khăn, cũng chỉ là một câu nói. Nhưng chuyện lớn như hôn nhân, lệnh của cha mẹ, bọn họ không đồng ý thì sao có thể thành? Nếu Chu gia không chịu thì cũng thôi đi; nhưng Chu gia thật sự tới cầu hôn, lão gia lại quả quyết cự tuyệt, thẩm thẩm còn xé thiếp mời của người ta, ngươi đặt thể diện của Chu gia ở đâu? Đến lúc đó Chu gia mắng ta hại nhà hắn mất mặt mũi, lão gia cùng thẩm cũng oán trách ta tìm cho ngươi một nhà như vậy, là có ý xấu, là hại muội, ta sẽ làm thế nào? Theo đó, đại ca ngươi cũng sẽ bị khinh bỉ, ngươi đã từng nghĩ tới việc này chưa?" Nếu như Chu phu nhân hướng vào Cung Tịnh Kỳ, nàng tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, nhưng Chu phu nhân không chịu, nàng cần gì phải bắt ép người ta?

Cung Tịnh Kỳ tức cười, một hồi lâu mới nói: "Vậy ta để cho nhị đệ nói với bọn họ trước, để bọn họ tìm người đi cầu hôn, như vậy được không?"

Cung gia chủ động đi cầu hôn, tự nhiên là tốt hơn nhiều so với việc mình hoặc Cung Viễn Hòa đi Chu gia. Giọng điệu của Minh Phỉ chậm dần, nói: "Ngươi nghĩ hay lắm, làm khách khác với việc làm vợ, Chu phu nhân đối đãi với ngươi như thế nào, trong lòng của chính muội biết rõ. Ngươi vẫn là nên nghĩ kỹ rồi mới làm."

Mặc dù nàng không nói quá rõ ràng, nhưng Cung Tịnh Kỳ đã hiểu ý của nàng. Chu phu nhân đại khái là không quá thích nàng làm nhi tức, nhưng dù sao nàng cũng phải đánh cuộc một keo. Cung Tịnh Kỳ đứng dậy, cố cười nói: "Tẩu tẩu, vậy ta đi về trước."

Minh Phỉ liền gọi Đan Hà vào giúp nàng khoác áo lên, đưa nàng ra ngoài.

Cung Tịnh Kỳ vô cùng tức giận trở về nhà, đuổi nha hoàn tùy thân đi, đi tìm Cung Viễn Trật trước. Biết được Cung Viễn Trật vẫn ở học đường chưa về, liền vòng đi tìm Lý di nương. Nàng cũng không phải là muốn tìm Lý di nương làm việc gì, chỉ là theo bản năng là muốn đi tìm Lý di nương trò chuyện. Đến ngoài phòng Lý di nương, chỉ nghe thấy tiếng cười của Cung Nghiên Bích cùng Chu di nương từ bên trong truyền tới, đắc chí vừa lòng, rất vui vẻ. Cung Tịnh Kỳ nghe liền phiền não, rời khỏi viện Lý di nương, bâng quơ đi loạn trong vườn, trong lúc vô tình, đã đến cửa An Nhàn đường.

Ma ma giữ cửa nhìn thấy nàng, cười nói: "Tam tiểu thư tới thăm phu nhân sao?" d%đ;l>q/đ

Cung Tịnh Kỳ lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.

Cung Nhị phu nhân nghe nói nàng tới, mừng rỡ đứng dậy đi qua kéo tay nàng, cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nhìn sắc mặt cũng rất khó coi, sợ tới mức luôn miệng kêu: "Con làm sao? Ai lại làm con giận hả? Mau nói ra! Ta giúp con xả giận!"


Chính nàng cũng bị nhốt tại bên trong này không được ra, giúp chính mình xả giận thế nào? Cung Tịnh Kỳ nhìn nàng: "Mẫu thân, người có thương con không?"

Cung Nhị phu nhân nói: "Con là thịt trên người ta rớt xuống, ta đương nhiên thương con. Con làm sao vậy?"

Cung Tịnh Kỳ cúi đầu nói: "Lý di nương tặng Nhị tỷ tỷ một chiếc váy."

"Khụ! Ta còn tưởng gì!" Cung Nhị phu nhân không xem ra gì: "Tương lai khi con xuất giá, nàng cũng sẽ tặng con, tất nhiên lễ vật sẽ càng hậu hĩnh." Thấy Cung Tịnh Kỳ không nói lời nào, liền thao thao bất tuyệt mà nói: "Vận số của tiểu tiện nhân kia thật tốt, sớm biết như thế, lúc đầu ta nên đồng ý với Phương gia, hiện tại cũng thành toàn nàng! Thật là vận c*t chó! Nàng ta như vậy cũng có thể tìm được một người có chức vị, tương lai con nhất định cũng tìm được người còn tốt so với nàng, đè ép nàng, để nàng đỡ kiêu ngạo!"

Cung Tịnh Kỳ nghe lời này, liền biết không thể thuyết phục được nàng, chỉ có thể đi tìm Cung Viễn Trật, để Cung Viễn Trật nói với Cung Trung Tố. Chỉ cần Cung Trung Tố chịu, Cung Nhị phu nhân không chịu cũng không được.

Thật khó khăn mới đợi đến chạng vạng, Cung Viễn Trật trở về nhà, nghe nói Cung Tịnh Kỳ vẫn ngồi ở trong phòng chờ hắn, y phục cũng không kịp đổi, chạy nhanh qua nói: "Tam tỷ tỷ, ngươi tìm ta?"

Cung Tịnh Kỳ lien tục do dự, cúi đầu nói ra tâm sự của mình, chỉ sợ Cung Viễn Trật cũng cự tuyệt giống như Minh Phỉ, trước liền chảy nước mắt lặp lại những lời đã nói với Minh Phỉ một lần nữa, cuối cùng thêm vào một câu: "Nếu như không thử một lần, ta chết cũng không cam tâm!"

Cung Viễn Trật thấy nàng khóc đến đáng thương, lại nghe nàng nói không sợ Chu gia nghèo, không sợ Chu Tiệm không có tiền đồ, liền cảm động, cảm thấy từ trước nàng đã yêu thích người tài như vậy, hiện tại lại thông suốt như thế, thật là khó có được, lập tức liền nói: "Ta nói với phụ thân. Ngươi chờ tin tức của ta." Lập tức đổi y phục đi tìm Cung Trung Tố. Hắn không dám nói đây là ý của Cung Tịnh Kỳ, chỉ nói, ở học đường, nghe người ta nói nhân phẩm của Chu Tiệm không tệ, liền nghĩ tới tuổi tác là diện mạo Chu Tiệm tương đối hợp với Cung Tịnh Kỳ...

Vừa nói được câu đầu, Cung Trung Tố liền giận tím mặt: "Ngươi hồ đồ! Hiện nay Chu gia đang xui xẻo, không có tiền thì không nói, cũng không có một chút tham vọng làm quan! Cả đời hắn cũng không tiền đồ! Cả đời cũng không thể trở mình! Lại là người ở xa tới, gốc rễ như thế nào cũng không biết, ngươi lại muốn ta gả Tam tỷ ngươi cho hắn? Ăn khổ cả đời? Hoang đường!" D^Đ%L*Q+Đ

Cung Viễn Trật bị tính bướng bỉnh của hắn kích thích, liền nói: "Phụ thân, nhà chúng ta cũng không tốt hơn chỗ nào so với nhà hắn, chuyện cưới gả cũng phải để ca ca tẩu tẩu tiền phụ cấp, cũng nghèo như nhau! Ban đầu Thiệu gia cũng có tiền, nhưng nhân phẩm bại hoại thì cũng chẳng còn gì đáng nói nữa! Có thể thấy được nhân phẩm mới là quan trọng nhất! Không thể làm quan cũng không phải là làm khổ Tam tỷ tỷ!"


Cung Trung Tố giận đến nỗi cầm nghiên mực trong tay lên đập hắn. Lý di nương ở bên ngoài thấy mâu thuẫn lên cao, vội vàng đi vào ngăn Cung Trung Tố lại, khuyên nhủ: "Lão gia, có gì thì từ từ nói, ngài chú ý giữ gìn thân thể!" Vừa nháy mắt với Cung Viễn Trật, ý bảo hắn mau chóng rời đi.

Cung Viễn Trật thấy phụ thân nổi giận, cũng có chút sợ, vội vàng rời đi.

Lý di nương đỡ Cung Trung Tố ngồi xuống, khuyên nhủ: "Lão gia, ngài tức giận như vậy làm cái gì? Nhị công tử cũng là muốn tốt cho Tam tiểu thư. Hiện tại Nhị tiểu thư cùng Nhị công tử đều đã có lương duyên, chỉ còn Tam tiểu thư, lại nói Tam Tiểu Thư vẫn là tỷ tỷ hắn, sao hắn có thể không sốt ruột thay nàng? Đây là thủ túc hữu ái (*), ngài nên cảm thấy vui mừng nha!"

(*) Thủ túc hữu ái: Tình cảm ruột thịt tốt đẹp.

Cung Trung Tố nghe nàng nói như vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chịu buông xuống, nói: "Hừ, cánh hắn cứng cáp rồi, lại dám mạnh miệng với ta!"

Lý di nương không nặng không nhẹ bóp vai cho hắn, ôn ôn nhu nhu cười nói: "Nhị công tử như vậy là mạnh miệng với ngài sao? Nô tỳ nghe lại thấy giống như là học sinh đang thảo luận tri thức cùng lão sư đấy. Nam tử không giống với nữ tử, hắn dám nói ý nghĩ trong lòng ra, có thể thấy được là hắn đã trưởng thành, có gan gánh vác, ngài nên vui mừng mới đúng."

Nói một vài câu đã khiến Cung Trung Tố vui vẻ nở nụ cười, cầm tay của nàng đặt ở bên môi khẽ hôn, cười nói: "Người này mở miệng, chết cũng có thể nói thành sống. Hôm nay hắn làm loạn như vậy, thật sự đã nhắc nhở ta, là phải nắm chặt thời gian để tìm cho Tam tiểu thư một mối hôn sự thích hợp rồi."

Lý di nương hầu hạ hắn thư thái, thấy sắc trời không còn sớm, nhanh chóng xuống bếp an bài cơm tối. Mới ra khỏi Thương Hàn đường không bao xa, Chu di nương liền tới chặn nàng: "Nghe nói lão gia tìm nhân gia (nhà chồng tương lai) cho Tam tiểu thư?" d/đ’l~q_đ

Lý di nương cười nói: "Lão gia thật sự có ý này."


Con ngươi Chu di nương xoay vòng: "Có nói là nhà không?"

Lý di nương lắc đầu: "Chưa nói. Chỉ nói là muốn tìm một nhân gia tốt xứng với Tam tiểu thư."

Chu di nương âm thầm cười lạnh, vẫy vẫy khăn: "Muội muội đi làm việc đi." Xoay người đi Thương Hàn đường, lên tiếng hỏi chân tướng, âm thầm cười đến nội thương, giả vờ hùa theo Cung Trung Tố mắng Cung Viễn Trật không hiểu chuyện, sao có thể đẩy Cung Tịnh Kỳ vào trong hố lửa, xoay người vẫn đang suy nghĩ, chuyện như vậy sao có thể biến thành sự thật. Cung Nhị phu nhân không phải vẫn muốn Cung Tịnh Kỳ gả tới nhà tốt hơn Cung Nghiên Bích sao? Nàng hàng ngày đều nói Cung Tịnh Kỳ gả cho con của một phạm quan cả đời không thể trở mình, xem Cung Nhị phu nhân có thể phát điên tới mức nào? Lấy cái gì để so với nàng! Một chủ mẫu điên khủng chọc người ghét, một đích tiểu thư gả cho một người sa cơ thất thế, hắc hắc! Thứ gì vậy!

Chỉ trong một đêm, gia nhân chi thứ hai Cung gia liền truyền ra tin đồn, nói Cung Trung Tố dự tính gả Cung Tịnh Kỳ cho Chu gia.

Minh Phỉ biết được, gọi Kim Trâm đi Thanh Phong quán một chuyến, Tôn Đạo cô liền sai một tiểu đạo cô tặng quyển sách, cùng mấy câu nói cho Cung Nhị phu nhân, chính nàng không lộ mặt.

Lúc tin tức Chu di nương trượt chân ngã chế truyền tới đại phòng thì Minh Phỉ đang tiếp đãi hai ma ma Trần thị gửi về từ Đăng Châu, đồng thời đọc thư Thái Quốc Đống tự tay viết.

Trong thư Thái Quốc Đống phân phó, để Cung Viễn Hòa cùng Tam di nương cầm thư của hắn, tới Thiệu gia đón Minh Tư ra, đưa đến nông thôn bồi Nhị di nương dưỡng bệnh. Nói rõ chỉ cần Thiệu gia chịu thả người, Minh Tư sẽ không cần đồ cưới, lại nghiêm nghị nói, sau này hai ma ma này liền theo Minh Tư, phục vụ Minh Tư, thân phận ngang với hắn và Trần thị, nếu Minh Tư có không đúng, hai ma ma này không cần bẩm báo mà có thể trực tiếp xử phạt nàng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì làm mất thể diện người Thái gia.

Hai ma ma này đều là đầy tớ Thái gia, không khác gì so với cường hào, hoàn toàn không gặp vấn đề trong việc chèn ép người trong trang. Minh Phỉ vừa thầm than Trần thị thật biết chọn người, một bên cười nói: "Hai vị ma ma một đường khổ cực, lần đầu tiên tới chỗ ta, tối nay sẽ nghỉ ngơi ở chỗ ta, ta cho người làm một bàn tiệc rượu đón gió (*) cho các ngươi, ngày mai ta lại tiễn các ngươi trở về phủ."

(*) Đón gió: Mời khách từ phương xa tới chơi.

Hai ma ma này nói mấy câu khách khí, đi theo Bạch Lộ đi xuống nghỉ ngơi. Minh Phỉ nhìn về phía Vương Thiên Bảo đứng đợi ở một bên đã gấp tới vò đầu bứt tai: "Chuyện gì?" dien_d~anl=equ[yd0n

Vương Thiên Bảo vội tiến tới phía trước, nói: "Phu nhân, Chu di nương chết!"

Minh Phỉ nháy mắt mấy cái, kinh dị nói: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên đã chết rồi?"


Vương Thiên Bảo nói: "Nói là đi bộ trong vườn, giẫm vào rêu, trượt xuống, đầu vừa lúc đụng vào núi đá giả, lập tức liền không còn thở nữa." Nói xong giương mắt nhìn những người khác ở trong phòng một chút.

Kim Trâm cùng Đan Hà hiểu ý, lấy cớ lui ra ngoài. Vương Thiên Bảo nhỏ giọng nói: "Trước đó Nhị phu nhân đã từng lén ra khỏi An Nhàn đường, chỉ là khi bị người khác phát hiện, nàng ngược lại đang ở trong phòng chính mình."

Minh Phỉ thưởng nàng một lượng bạc: "Ngươi cực khổ, trước không nên lộ ra, chờ bên cạnh tới đây báo tin rồi lại nói."

Vương Thiên Bảo vừa đi không lâu, một ma ma bên cạnh Lý di nương đã tới, hành lễ với Minh Phỉ trước, nói: "Lão gia mời đại gia cùng đại phu nhân qua, có chuyện cần thương lượng."

Minh Phỉ thấy nàng không nói chút nào tới chuyện Chu di nương chết, liền cười nói: "Có nói là chuyện gì không?"

Ma ma này cười theo, nói: "Nô tỳ không biết, đại phu nhân đi thì biết."

Minh Phỉ gật đầu một cái: "Chờ đại gia trở lại, chúng ta sẽ sang đó."

Ma ma này muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì mà rời đi.

Kim Trâm bĩu môi: "Phu nhân, bọn họ đây là có ý gì? Mặc dù chỉ là một di nương, nhưng lại có nhi tử, có nữ nhi, Nhị tiểu thư còn sắp xuất giá, nên thông báo một tiếng mới đúng."

Minh Phỉ nói: "Có lẽ bọn họ không muốn lộ ra."

Cung Viễn Hòa về đến nhà, nghe nói chuyện này, chạy vào phòng cười ha ha, cười đến nước mắt tràn ra, khó khăn lắm mới nhịn được cười, hỏi Minh Phỉ: "Rốt cuộc nàng để Tôn Đạo cô tặng cho nàng ta cái gì vậy? Có thể nói một chút không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận