Hỉ Doanh Môn

Editor: Thư

Bộ dạng này của Kiều Đào hệt như một đại phu, nhưng hai tên đạo sĩ này không phải người thường, càng không phải là đại phu gì đó. Tiểu Đạo Sĩ có đôi mắt hồ ly dài bé đi vào liền hét lên: "Vậy làm sao xem? Dù là đại phu bình thường xem bệnh, cũng xem qua các mạch vọng, văn, vấn, thiết, che màn thế này thì người ta xem bệnh thế nào chứ? Nếu như bệnh gì đó, càng che càng khó nhìn ra!" Ra oai cho đủ uy phong, lại muốn Hoa ma ma phải bỏ ra ba mươi sáu lượng bạc mới bằng lòng động thủ.

Minh Phỉ nhủ thầm, đã là lúc nguy hiểm đến tánh mạng con người mà còn muốn một tiểu cô nương chín tuổi như nàng làm những nghi thức xã giao gì đó sao? Cũng không quản Kiều Đào cùng Hoa ma ma nghĩ như thế nào, dùng hết sức lực kéo màn ra, ra lệnh cho Kiều Đào: "Treo màn lên! Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng cái mạng này của ta!"

Kiều Đào thấy vẻ mặt Minh Phỉ kiên định nhìn mình, cũng chỉ sợ vì vậy mà hỏng việc, không dám trái lời, nhanh chóng treo màn lên, mời Tống đạo sĩ vào trước.

Tống đạo sĩ nhìn sắc mặt Minh Phỉ trước, lại nhìn lưỡi, cuối cùng mới chẩn mạch, gật gù hả hê nói: "Đây là ăn đồ không sạch sẽ rồi. Tiểu cô nương rất tham ăn, thức ăn này là do tương sinh tương khắc gây ra."

Minh Phỉ có chút quẫn, Hoa ma ma cùng Kiều Đào vừa tức vừa hận, hận không thể xông ra cào nát mặt Uông thị ra cho hả giận. Hoa ma ma miễn cưỡng kiềm chế phẫn ý trong lòng xuống, hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

Tống đạo sĩ sờ sờ râu ria, nói: "Không ngại, bệnh này nhìn thì hung mãnh, nhưng rơi vào trong tay lão đạo lại là một chuyện nhỏ rất dễ chữa."

Hoa ma ma vội thi lễ: "Cầu đạo trưởng ra tay giúp đỡ."

Quả nhiên Tống đạo sĩ vẫn còn có chút tài mọn, Minh Phỉ ăn thuốc của ông ta xong, đau bụng đương nhiên cũng từ từ hết. Tống đạo sĩ nghe nói ngày hôm sau mọi người muốn lên đường, đề nghị dời lại vài ngày hãy đi, ngoài ba viên thuốc chữa bệnh thì lão còn tặng thêm hai viên bồi bổ sức khỏe, muốn Minh Phỉ từ từ điều dưỡng. Tiểu Đạo Sĩ mắt hồ ly thấy Minh Phỉ chuyển biến tốt, liền la hét muốn bạc, phải đi khỏi đó.

Hoa ma ma cũng không dám cứ để hai cái đạo sĩ này đi như vậy, vừa dâng trà bày trái cây dùng mấy lời tiếp đón qua loa tắc trách, vừa len lén nói Kiều Đào: "Ta nghe nói có loại thuốc trị ngọn không trị gốc. Chỉ là ngăn chận nơi đó, nhưng không chữa lành được, cái bụng sẽ phát trướng, phát sinh vấn đề lớn hơn. Nếu Tam Tiểu Thư tốt thì cũng thôi, nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, cần phải coi lại hai vị đạo sĩ này mới được."

Kiều Đào hết sức đồng ý.

Nhìn ra mọi người là ở qua loa tắc trách cố ý kéo dài không chịu đưa tiền, Tiểu Đạo Sĩ tức giận lắm, tính tình ăn ở của Tống đạo sĩ này lại cực tốt, uống trà ăn quả và còn uống ít trà ấm, híp mắt không nói một lời, vẻ mặt rất là hòa ái dễ gần.

Mắt thấy trời sắp tối rồi, quả nhiên bóng dáng của đại phu Ngô gia đi mời cũng không trông thấy một người, nhưng Uông thị lộ mặt mấy lần, nói xa nói gần hỏi hai đạo sĩ, Minh Phỉ có phải là gặp phải đồ không sạch sẽ gì đó hay không.

Hoa ma ma giận dữ: "Lời nói này của nãi nãi thật buồn cười, hình như là biết rõ trong nhà này có gì không sạch sẽ thì phải, lại như cố ý không chịu nói cho mọi người biết vậy! Nếu nãi nãi đã hoài nghi như thế rồi, vừa hay đạo trưởng đã đến nơi này, không bằng xin mời đạo trưởng trừ tà giúp trong phủ một lần xem sao?"

Tiểu Đạo Sĩ này nghe vậy, chà sát tay, rất là nhiệt tình: "Nãi nãi không cần lo lắng mặt chi phí, trong phủ cùng đạo quán chúng tôi hết sức quen thuộc, nhiều nhất năm lượng bạc một túi gạo trắng liền đủ rồi."

"Trong nhà rất tốt, không có dám nhọc lòng đạo trưởng." Uông thị cười mỉa đi, cũng không dám ló mặt.

Đuổi Uông thị đi, Hoa ma ma thấy tình trạng của Minh Phỉ ổn định, trong lòng hơi an tâm, an bài Kiều Đào đi làm thức ăn chay chiêu đãi  thầy trò hai người này, tự mình đi nói chuyện với Minh Phỉ: "Tiểu thư cảm thấy như thế nào?"

Lúc này Minh Phỉ đã có chút tinh thần, nói: "Tốt hơn nhiều, xin phiền ma ma thay ta đa tạ hai vị đạo trưởng."

Hoa ma ma thấy trạng thái tinh thần của nàng không phải là gì liền ra ngoài, nghĩ tới sắc trời đã tối, giữ lại hai cái đạo sĩ này ở chỗ này cũng không phải là chuyện hay, liền định sau khi ăn xong tiễn khách đi. Đến lúc cần tiễn người đi, bà lại thấy Tiểu Đạo Sĩ này muốn bạc quá nhiều, bà đi đâu tìm bạc đây? Trên mặt không khỏi có mấy phần khó xử.

Minh Phỉ thấy thế, nhẹ giọng hỏi: "Ma ma có chuyện gì khó nói sao?"

Hoa ma ma nói: "Tiểu Đạo Sĩ này lấy phí xem bệnh và dược liệu khá cao. Lúc trước nô tỳ chỉ lo mời bọn họ vội tới chữa bệnh cho tiểu thư, chưa từng mặc cả, lúc này mới nghĩ đến, 60 lượng bạc này thật sự là có chút khó khăn."

60 lượng bạc, Thanh Hư cũng dám mở miệng! Hắn đây là thừa dịp cháy nhà hôi của, hẳn là sợ nàng một đi không trở lại, nhưng mà có thể thừa cơ hội lần này trả cho hết số bạc nàng thiếu của hắn cũng là chuyện tốt, bởi vì Minh Phỉ cũng không biết lần này sau khi trở về, nàng còn có thể trở lại đây hay không. Minh Phỉ cau mày: "Đích xác là hơi nhiều chút, chẳng qua nếu như có thể để cho ngày mai chúng ta được thuận lợi lên đường, đó chính là đáng giá. Ma ma không ngại đi mượn của thím, trở lại sẽ trả lại bà ta sau."

Đang nói, Kiều Đào bưng bát cháo đi vào: "Nơi này của nô tì còn bảo quản chút bạc thay Tam Tiểu Thư, chính là bạc phu nhân cho Tam Tiểu Thư trong tình huống khẩn cấp, hiện nay vừa đúng lúc dịp sử dụng. Chỉ là không nhiều lắm, mới có hai mươi lượng." Nàng cũng chú ý, tiền trong tay của nàng là Đại công tử len lén cho, không thích hợp nói cho Hoa ma ma biết. Cho nên không chịu lấy toàn bộ ra, là bởi vì Minh Phỉ vừa đến Thái trạch, người làm đến bái kiến, nếu không bỏ ra nổi tiền khen thưởng, sẽ bị người dưới xem thường, vừa đúng hai mươi lượng bạc này của Minh Phỉ không có, vừa lúc điền vào.

Không biết trong lòng Hoa ma ma tính toán cái gì, mắt tam giác dựng lên, âm sâm sâm cười lạnh: "Mượn cái gì mà mượn? Phu nhân gửi tiểu thư nhờ nuôi ở chỗ này, áo cơm chi phí sinh hoạt đều đã gửi tiền, ngài bị bệnh phải nên do nhà hắn bỏ tiền dược phí!" Nói xong hung hăng siết khan tay trong tay, thình thịch bước ra ngoài, khí thế mười phần mà đi.

Kiều Đào tiến tới bên tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Tam Tiểu Thư, không phải nô tỳ không bỏ được tiền, mà là này bạc không có nhiều, thì phải tiêu tiết kiệm. Lúc Hoa ma ma tới, đương nhiên là phu nhân cũng sẽ cho tiền bà ta, dù là từ nãi nãi Ngô gia lấy không ra tiền, cũng có thể từ moi tiền từ chỗ bà ta, dù đỡ được một văn cũng là tốt cho ngài, ngày sau giữ lại còn có hữu dụng."

Khá lắm nha đầu thông minh, Minh Phỉ cười thầm, thành khẩn gật đầu, thổi phồng nói: "Ta không hiểu chuyện, bằng là Kiều Đào tỷ tỷ nghĩ cho ta che chở ta."

"Tiểu thư lại nói những lời khách khí rồi, lúc trước suýt hù chết nô tỳ." Kiều Đào thay Minh Phỉ dém góc chăn, rơi lệ nói: "Đại công tử có ân với nô tỳ, dù nô tỳ liều đến tánh mạng cũng muốn hộ ngài chu toàn, nhưng ngài tiếp tục như vậy là không được. Có câu nói minh thương dễ tránh, không tới cuối cùng không ai biết bộ mặt thật của ai cả, về sau, ngài vẫn hãy tránh xa Phương Nhi tiểu thư chút, nàng ta sẽ không hại ngài, khó đảm bảo không có người lợi dụng nàng ta. Hơn nữa......"

Kiều Đào do dự một chút, vẫn liều mạng không để ý nói ra: "Ngài chỉ là một người bạn chơi của nàng ta, dù sao những người đó cũng chí thân máu mủ của nàng ta, bất luận thế nào trong lòng nàng ta cũng sẽ nghiêng về bọn họ. Lần này là vô tâm, nhưng lần sau thì sao? Người nào có thể nói rõ ràng đây?"

Trong khoảng thời gian này Phương Nhi hẳn là bị Uông thị lợi dụng đi đối phó mình, nên tránh xa một chút. Minh Phỉ nắm chặt tay Kiều Đào: "Vậy sau này ngươi nói cho ta, ta nghe ngươi."

Kiều Đào vui mừng gật đầu, vừa hận hận nói: "Đây nhất định là có vài người không muốn ngài đi, cố ý phá hóng. Cứ bỏ qua nàng như vậy, trong lòng nô tỳ cực hận!"

Minh Phỉ nói: "Tra cao này Phương nhi cũng ăn, coi như chúng ta sơ sót nên bị người tính kế."

Kiều Đào nói: "Chẳng lẽ cứ để như thế? Bà ta giở trò xấu xa, chúng ta cũng làm trò xấu xa với họ." Chỉ chớp mắt nàng ta liền nghĩ đến nhiều biện pháp trả đũa khác.

Minh Phỉ lắc đầu: "Không được, trong lúc mấu chốt này không thể lại bị rẽ ngang, trước tien nhịn được tức giận nhất thời, về sau lại lại nói." Nhưng thua thiệt này cũng không thể chịu không như vậy, trong lòng đã có kế sách, thở dài nói: "Thật ra thì trong nhà này xấu xa nhất chính là thím cùng biểu thúc, bọn họ làm chuyện xấu khiến ta đau bụng không xuống giường được, cũng nên để cho bọn họ nếm thử một chút tư vị này, có họa cùng chịu mới phải chứ."

Kiều Đào nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nói: "Đây là một ý kiến hay, đáng tiếc không biết bọn họ đem thuốc giấu ở nơi nào." Bỏ thuốc không phải việc khó, mấu chốt là thuốc, lấy tính cách của Uông thị tất nhiên là thứ kia sẽ được giấu thật nghiêm.

Minh Phỉ che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: "Đạo trưởng có thuốc tốt chữa bệnh, sao lại không biết bọn họ dùng thứ gì hại ta? Đạo trưởng không phải mới vừa nói, thức ăn cũng sẽ có tương sanh tương khắc sao?"

Kiều Đào đứng ở đó như có điều suy nghĩ sờ sờ hà bao.

Không lâu lắm, Tống đạo sĩ và Thanh Hư dùng cơm xong, Thanh Hư đứng trong sân la hét đòi tiền, Kiều Đào bịt tai nói: "Trong mắt Tiểu Đạo Sĩ này chỉ có mỗi tiền mà thôi! Nói khó nghe như vậy. Ta đi thúc giục Hoa ma ma."

"Không vội." Minh Phỉ kéo nàng: "Đi mời Lão Đạo Trưởng đi vào, ta cám ơn hắn tận mặt."

Thời khắc mấu chốt được người ta cứu, muốn tận mặt nói cảm ơn cũng chẳng có gì là lạ. Vì vậy Kiều Đào cũng không hỏi nhiều, đỡ dậy Minh Phỉ ngồi dậy xong, lại thay nàng chỉnh quần áo tóc tai, tự mình mời hai đạo sĩ tiến vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui