Hỉ Doanh Môn

Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.

Cung Viễn Hòa nhíu mày nhìn Minh Phỉ: "Sao hôm nay nàng luôm muốn chống đối ta? Cho dù không phải hỉ mạch, ta cũng sẽ không vì vậy mà không hài lòng với nàng; dù là nữ nhi, ta cũng sẽ không vì vậy mà không thương nàng. Nàng thì ngược lại, rốt cuộc là tại sao không hài lòng với ta?"

Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Dùng hết kiên nhẫn rồi?"

Cung Viễn Hòa hít sâu, sau đó cười một tiếng: "Không có. Ta nhớ chúng ta đã từng nói, phải thẳng thắn đối đãi, vui vẻ qua một đời cho tới chết, phải không? Không phải nàng nghĩ rằng một chút lần ta tức giận thời điểm nhờ như vậy đối với ngươi chứ? Loại tư vị này không dễ chịu, thật."

Hắn dịu dàng ôm lấy Minh Phỉ, dịu dàng nói: "Ngày đó tức muốn làm ngày hiểu, cái người này tức từ hôm qua liền sinh, cho đến bây giờ đang giận, ngươi không phải cảm thấy ngươi chịu thiệt hại  rồi sao?"

Minh Phỉ lặng yên chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Được rồi, ta không muốn về sau chàng sẽ đối xử với ta như vậy, cho nên ta muốn nói, chàng nghe rõ, nghĩ cho kỹ xem nên giải thích thế nào, ta không chấp nhận nói dối cùng lấy cớ."

Thấy bộ dạng nặng nề của nàng, vẻ mặt Cung Viễn Hòa nghiêm lại, ngồi dậy nghiêm túc sửa sang quần áo một chút, nói: "Nàng nói đi, ta nghe, bảo đảm không nói dối cùng lấy cớ."

Minh Phỉ cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường nghiêm túc nói: "Đầu tiên, sáng sớm nay chàng biết ta bị bệnh phải không? Tại sao không trở lại thăm ta, hỏi rõ ràng tình hình trước rồi đi xử lý những chuyện khác? Đặc biệt là ta mới vừa gặp chuyện như vậy, trong lúc yếu ớt nhất, chuyện kia cũng không phải việc gấp! Chàng như vậy khiến cho ta rất đau lòng, rất thất vọng, cảm giác chàng và phụ thân ta cũng không khác gì nhau, thê tử vĩnh viễn không phải ở vị trí thứ nhất, làm cho người ta rất thất vọng đau khổ."

"Đó là bởi vì......" Cung Viễn Hòa chán nản thở dài, đang muốn giải thích, Minh Phỉ nháy mắt mấy cái, không để cho nước mắt chảy ra ngoài, cứng rắn giơ tay lên ngăn hắn: "Ta còn chưa nói xong!"

Nàng nheo mắt, hung hăng nhìn hắn: "Tại sao Song Thọ đương nhiên  cho là, chỉ cần ta đồng ý, chàng nhất định sẽ thu Cửu tỷ? Còn nói ta giống như một kẻ ác hoành đao đoạt ái! Chẳng lẽ lúc trước chàng đã từng ngầm thừa nhận hoặc là ra vẻ nghiêng về phía ấy? Hay hoặc là, thật ra thì ngày trước chàng từng có chuyện cũ gì không thể nói ra? Ta không biết rõ chân tướng sự tình, trước hết không chụp mũ cho chàng, chờ nghe xong giải thích của chàng rồi lại nói. Hiện tại chàng có thể đáp lại rồi."

Cung Viễn Hòa thấy nước mắt trong mắt Minh Phỉ rõ ràng đã lan tràn như cỏ dại, nàng còn khẽ ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy xuống, nhìn quật cường đến khiến người ta đau lòng. Hắn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt giúp nàng, mang theo mấy phần cưng chiều, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn nghe chuyện nào trước?"

Ngón tay ấm áp của hắn mới vừa chạm vào khóe mắt, nước mắt Minh Phỉ liền mãnh liệt trào ra. Chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ có phản ứng lớn như vậy, không khỏi lúng túng kéo tay áo của hắn lau nước mắt mình, mượn cơ hội che mặt lại, nghẹn ngào nói: "Hai chuyện đều liên quan tới nhau, chàng liền bắt đầu từ chuyện xảy ra trước."

"Nàng cho rằng, lấy tính tình như Đặng đại ca, nếu như ta thật sự có gì với Cửu tỷ, ta lừa tài gạt tình, rồi lại xoay người cưới nàng, hắn sẽ tha cho ta? Hắn sẽ còn tiếp tục làm bạn với ta? Chỉ sợ sớm đã chém ta thành từng khối lớn rồi." Cung Viễn Hòa buồn cười nhìn Minh Phỉ, chậm rãi nói: "Quen Đặng đại ca là một chuyện ngoài ý muốn, sau khi tương giao liền thành bạn vong niên. Hắn yêu quý ta... ta kính trọng hắn, khi đó còn bé không biết phương hướng, đã từng nghĩ, nếu có một ngày cái nhà này không tha cho ta, ta liền đi theo hắn hành tẩu giang hồ. Hắn nghe xong rất đồng ý, giới thiệu Cửu tỷ cùng Song Phúc, Song Thọ và rất nhiều người khác cho ta biết.

Cửu tỷ đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta chưa bao giờ phát hiện nàng đối với ta cùng Đặng đại ca đối với ta khác nhau ở chỗ nào, cũng không phát hiện nàng đối với ta cùng Song Phúc, Song Thọ khác nhau ở chỗ nào. Đại khái là bởi vì nàng lớn tuổi hơn so với ta, cũng vì ta không có tỷ tỷ, trong lòng ta vẫn xem nàng như là tỷ tỷ của mình mà đối đãi, ta từng nhờ nàng giúp ta chăm sóc cây mai đỏ, từng nhờ nàng mua vải liễu lăng giúp ta, mỗi lần đều rất nghiêm túc, chưa từng có bất kỳ chuyện gì không đúng, lại càng chưa từng đề cập tới bất kỳ nữ nhi tư tình gì.

Đặng đại ca cho ta con dấu đó, là vào sau khi ta thi đậu thứ cát sĩ, hắn đi Kinh Thành làm việc, cố ý tới thăm ta, sau đó giao cho ta. Hắn nói với ta, dù có công danh, làm quan, ta cũng vẫn cần những thứ đồ này, tựa như hắn cũng cần một người huynh đệ làm trong quan trường. Ta có những thứ đó, sẽ đi càng xa; mà Đặng gia có ta, cũng sẽ đi càng tốt. Khi đó, ý nghĩ của ta không giống với hiện tại...... Khi đó không có quan hệ cũng chẳng đỗ thi hương, nghĩ đến hơn nửa là báo thù, sau đó lấy được nhiều hơn; nhưng bây giờ càng muốn bình an cùng hạnh phúc hơn."

Nói đến đây, tay áo Cung Viễn Hòa nhẹ trượt ở trên mặt Minh Phỉ, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nói tiếp: "Đặng đại ca chưa bao giờ đề cập tới chuyện của Cửu tỷ với ta. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn vốn không coi trọng ta cùng Cửu tỷ, cho nên sau khi ta tới nhà nàng cầu hôn, sau khi hắn biết được chuyện này, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Chỉ là từ đó Song Phúc liền hận ta, sau mấy lần xảy ra xung đột, ta mới mơ hồ biết được một chút.

Nhưng ta tự hỏi không thẹn với lương tâm, Cửu tỷ cũng không phải là người nhàm chán, tự nhiên cũng liền không có gì áy náy, cần né tránh.

Về phần tại sao Song Thọ phải có cách nói kia, hắn là cho rằng, nếu ta sẵn lòng bất chấp nguy hiểm ra mặt vì Đặng gia, tự nhiên cũng không gạt bỏ cô nương tốt như Cửu tỷ, tự nhiên cũng chấp nhận được nàng. Nhưng mà đây chỉ suy nghĩ bình thường ý của nam nhân mà thôi, nếu nàng không tin, nàng có thể dùng chuyện giống vậy đi hỏi nam nhân khác, xem bọn họ sẽ thuận thế làm gì?"

Hắn sờ sờ mặt của Minh Phỉ, dịu dàng nói: "Cho dù nàng không tin ta, cũng nên tin tưởng trong mắt Đặng đại ca không chứa nổi một hạt cát?"

Minh Phỉ nghe hắn nói xong, lửa giận trong lòng đã tiêu mất hơn phân nửa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vẫn chưa xong đâu rồi, nói tiếp, tại sao khi đó mới về nhà!"

Cung Viễn Hòa thở dài nói: "Ta không cho là khi đó về nhà là một việc sáng suốt. Lúc ấy mọi chuyện đang rối tung lên, nàng rõ ràng chính là bởi vì tức giận chuyện này, cho nên mới ngã bệnh, không chịu mời đại phu, không chịu ăn cơm, nhưng không phải bệnh nặng, phải hay không? Dĩ nhiên là có thể kéo dài trước: mà nếu như ta không làm rõ mớ bòng bong này, xử lý xong, liền mang Cửu tỷ cùng Song Thọ không ngừng trở lại, một nhóm người ầm ĩ thành một đoàn, chuyện chỉ biết loạn hơn, bệnh của nàng cũng sẽ càng nặng. D?Đ=L*Q~~Đ

Dù sao ta không cho là lấy tính khí kia của Song Thọ, bốn người chúng ta trực tiếp bàn bạc mà nói chuyện này, là có thể đạt tới mục đích nàng và ta mong muốn. Hắn sẽ giận lây sang nàng... nàng sẽ giận chó đánh mèo lên Cửu tỷ, Cửu tỷ lại giận chó đánh mèo với hắn, kết quả có khả năng nhất chính là, nàng và Cửu tỷ cũng sẽ khổ sở hơn, lúng túng hơn, Song Thọ cùng ta trở mặt thành thù, từ đó về sau mọi người như là người lạ, sao ta và nàng có thể có thêm một người tỷ tỷ? Đã như vậy, tại sao không dưới tình huống nàng không có ở đó, để mấy người chúng ta giải quyết mọi chuyện lặng yên không một tiếng động, mọi người cùng cho nhau đường sống?"

Đây chính là điểm khác nhau giữa cách tự hỏi và nhìn nhận vấn đề của nam nhân và nữ nhân. Cung Viễn Hòa càng đề cao việc dùng cách nào để giải quyết mâu thuẫn nhanh nhất hoàn mỹ nhất hữu hiệu nhất, lại giải quyết triệt để, hắn cảm thấy nếu như không giải quyết được nguyên nhân chuyện này, mâu thuẫn của hắn và Minh Phỉ liền không cách nào giải quyết, nàng bị tổn thương cũng liền không thể bù đắp; mà Minh Phỉ càng để ý chuyện hắn cư xử như thế nào đối với chuyện mình bị bệnh, quan tâm phản ứng đầu tiên cùng sự quan tâm yêu thương phát ra từ nội tâm hắn hơn. Trong tiềm thức nàng cảm thấy, nếu như Cung Viễn Hòa đặt nàng ở vị thứ nhất, cái khác liền đều là mây bay.

Minh Phỉ nghe hắn nói câu " là có thể đạt tới mục đích nàng và ta mong muốn" kia, nhất thời tất cả buồn bực trong tim đều tan thành mây khói, nhưng còn không cam tâm, thật hiếm khi tức giận một lần, cái gì cũng không mò được, liền quệt mồm nói: "Nói xong một đoạn lại một đoạn, luôn là chàng có lý! Nhưng chuyện đầu tiên khi chàng trở lại cũng không phải là giải thích rõ ràng với ta sao? Làm sao chàng cũng biết, chàng mang theo nàng trở lại, ta liền sẽ không dùng gậy lớn đuổi nàng ra ngoài?"

Cõi lòng Cung Viễn Hòa đầy lòng tin mà cười rộ lên, nhéo má của nàng nói: "Bởi vì ta có lòng tin với nàng. Nàng còn nhớ rõ không? Ta đã từng nói với nàng, đời này của ta, làm được một chuyện chính xác nhất chính là dựa vào ngươi. Cho nên, chuyện này vô luận như thế nào, đều là ta sai, nàng vĩnh viễn đều đúng, hiện tại, mời nàng truyền đạt mệnh lệnh về cách trừng phạt của ta xuống. Nàng bảo ta đi hướng đông, ta nhất định không dám đi hướng tây. Xin mời!"

Minh Phỉ "xì" một tiếng bật cười, siết quả đấm dùng sức đập đầu vai hắn mấy cái: "Ta cho chàng ba hoa!"

Cung Viễn Hòa vội vàng cầm cổ tay của nàng, khoa trương la lớn: "Có thể đánh ta, chớ động thai khí!"

"Chàng lại ồn ào lần nữa xem!"

Kim Trâm cùng Đan Hà đứng ở bên ngoài, nghe thế liền cười đùa mấy tiếng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, cuối cùng lại có thể thoải mái qua ngày. Vì vậy hai người yên tâm lớn mật rửa sạch sơn trà đã giấu lúc trước, mang vào. D+đ*l/q^^đ

Cơm tối thì Song Thọ chưa từng xuất hiện, lại cho Lưu ma ma rõ ràng tinh thần bất ổn mang theo tô bì mật chân giò hương cay nổi tiếng của Xan Hà hiên tới làm quà tặng, mặt khác không lộ ra dấu vết mà chia ra cho hai người Minh Phỉ cùng Đặng Cửu, đưa lên cho mỗi người một phần cá muối kho tàu, dùng cách khác để tỏ vẻ áy náy.

Đặng Cửu cười nói: "Hắn chính là tính khí này, đệ muội đừng so đo với hắn."

Minh Phỉ lắc đầu: "Không ngại, hắn đối với Cửu tỷ thật sự rất tốt."

Đặng Cửu có chút mất hồn, chậm rãi nói: "Quả thật rất tốt."

Cung Viễn Hòa cười giơ chén lên nói: "Uống rượu, uống rượu, hôm nay là song hỉ lâm môn."

Minh Phỉ sợ hắn miệng rộng, nói ra chuyện mình có bầu, âm thầm véo hắn một cái, nói nhỏ: "Mới về nhà lại muốn uống rượu."

Vừa dứt lời, Đặng Cửu liền giơ chén lên mời rượu nàng: "Đệ muội, ta mời ngươi một chén. Chúc các ngươi sớm sinh quý tử."

Mặt Minh Phỉ hơi ửng đỏ, Cung Viễn Hòa cười nói: "Hôm nay thân thể nàng có chút không thoải mái, đại phu dặn là không thể uống, ta uống thay nàng!" Nói xong uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó đứng dậy rót đầy rượu cho Đặng Cửu: "Cửu tỷ, phu thê chúng ta mời tỷ, chúc tỷ và Sơn nhi bình an vui vẻ!" dien%dan~~le^^quy_don

Đặng Cửu khẽ mỉm cười, cũng uống.

Hoa ma ma ở một bên mời rượu vô cùng nhiệt tình, chia thức ăn, chọc cười mọi người bằng rất nhiều điều thú vị. Sơn nhi thấy náo nhiệt, cũng đến gần tham gia cuộc vui, chạy từ trong lòng người này tới trong lòng người kia, rất thoải mái. Điều duy nhất khiến nó không hài lòng, chính là mỗi lần nó đến gần trong lòng Minh Phỉ, cũng đều bị Cung Viễn Hòa lấy đủ loại cớ để kéo ra.

Đặng Cửu buông hết buồn phiền, vui vẻ cười to, lộ ra một mặt hào phóng dứt khoát của nàng, vì vậy chủ và khách đều vui vẻ.

Đêm khuya yên tĩnh, từng giọt mưa xuân tí tách rơi xuống đất, Đặng Cửu đã uống đến nửa say được Hoa ma ma đỡ, Kim Trâm che dù, Vân Cẩm đốt đèn lồng, đi trên con đường trải đá xanh đã bị nước mưa thấm ướt, ngửi mùi thơm bùn đất, có chút đau buồn lại có chút sung sướng. Cuối cùng cũng kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui