Hỉ Doanh Môn

Edit: Um-um

Minh Phỉ cười nói: “Lão đạo trưởng, sau khi ta bước vào cửa đều luôn cười, ở đâu người nhìn ra ta mặt ủ mày ê?”

“Con và tên nhóc trong dược phòng kia đúng là giống nhau, liếc mắt một cái là ta biết ngay con muốn làm gì.” Tống đạo sĩ khinh thường liếc Minh Phỉ, ý bảo nàng đưa tay bắt mạch cho ông.

“Người lợi hại như vậy sao?” Minh Phỉ thuận theo đặt tay lên bàn. 

Tống đạo sĩ hơi híp mắt, vẻ mặt an tường lạnh nhạt mỉm cười, tâm tình của ông cũng truyền lại cho Minh Phỉ. Trong lúc vô tình, trên mặt Minh Phỉ cũng xuất hiện vẻ mặt như thế. Rất lâu, nàng cảm thấy phụ thân nàng càng giống như là Tống đạo sĩ, nàng không cần phải đem hết toàn lực đi nịnh nọt lấy lòng Thái Quốc Đống. 

“Tốt lắm.” Tống đạo sĩ bảo Minh Phỉ thu tay lại, dặn dò: “Muốn ăn gì cũng được nhưng chớ tham ăn.”

Minh Phỉ gật đầu đồng ý, việc này nàng biết, chỉ cần đảm bảo dinh dưỡng là được, không cần phải ăn nhiều, vận động nhiều cần thiết hơn. 

“Phụ nữ có thai cảm xúc hay thay đổi, thích suy nghĩ vẩn vơ, lại dễ dàng xúc động, tự làm bản thân mình khó chịu. Con phải chú ý điều chỉnh tâm trạng, chớ tự mình làm khó mình.” Tống đạo sĩ đứng dậy đẩy cửa phòng ra, quay đầu lại cười nói: “Có hứng thú đi theo ta một chút không?”

Một già một trẻ chậm chạp tới hậu viện, đã vào đầu hè, tường vi màu hồng bò đầy trên bức tường viện tô trắng, thinh thoảng rũ xuống mấy cành mai tam giác kiều diễm, những cây chuối tây bên tường rợp bóng, rất náo nhiệt. 

Minh Phỉ cười nói: “Nếu chỉ xem hậu viện, nơi này không giống ngôi đạo quan, trái ngược với cái đám nhà con.”


Tống đạo sĩ cười nói: “Việc Hồng tri phủ làm được tốt nhất chính là chuyện này, tận lực giữ lại hoa cỏ vốn có trong viện. Nếu không sửa lại phòng ốc, làm gì có hoa đẹp như vậy để ngắm? Lão già vẫn thích mùa hè, không thích mùa đông.”

Minh Phỉ cười nói: “Con cũng thích mùa hè.” Lúc này trong dược phòng cách đó không xa truyền đến tiếng đảo thuốc, nàng chỉ chỉ bên đó nói: “Lại đang đảo thuốc à?” Trong ấn tượng của nàng, mấy lần gần đây, lần nào cũng nghe thấy tiếng Thanh Hư đảo thuốc. 

Tống đạo sĩ không cho là đúng, nói: “Tội nghiệp, thằng ngốc đó quá dư tinh lực, có sức mà không có nơi sử dụng, chỉ có thể trốn trong phòng dược đảo thuốc. Ai…. Ta đang mong đợi nha đầu Tiêu gia sớm trở lại, dẫn hắn đi đi, khỏi phải hắn nhìn ta thấy phiền, ta nhìn thấy hắn cũng phiền.”

Minh Phỉ nhíu mày: “Các người lại cãi nhau?”

Tống đạo sĩ cười hì hì, lên tiếng phủ nhận: “Làm gì có? Có cũng là ta mắng hắn!”

Đang nói, tiếng đảo thuốc ngừng lại. Tống đạo sĩ quay người rời đi: “Đi, chúng ta đi lên phía trước. Ở đó có một bụi thược dược, nở không tệ.”

Hai người mới đi đến cửa nguyệt môn, Thanh Hư đã bưng một chén thuốc bắc đen nhánh, trầm mặt đi ra, lớn tiếng nói: “Sư phụ, người đã đến giờ uống thuốc.”

Tống đạo sĩ giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bước ra: “A, chính là bên….”

Minh Phỉ rõ ràng thấy Tống đạo sĩ rùng mình một cái. Lão đạo trưởng này bình sinh đều ở đây trị bệnh cứu người, nhưng chính lão lại không thích uống thuốc, có thể nói lão là người cực kỳ căm hận việc uống thuốc. 


Thanh Hư nhanh chóng nắm được tay áo Tống đạo sĩ, không có ý tốt cười nói: “Người đã là người chín mươi mấy tuổi, không phải là sợ khổ không dám uống chứ?”

Tống đạo sĩ thù hận nhìn chằm chằm chén thuốc, phùng má trầm mặc không nói lời nào. Nhìn cực kỳ giống như xảy ra chuyện gì uất ức, cực độ không muốn uống thuốc nhưng không dám kháng cự, tựa như đứa bé tức giận với cha mẹ. 

Thanh Hư nháy mắt với Minh Phỉ, Minh Phỉ cười nói: “Con có đem theo chút mứt hoa quả, hay là vào nhà uống? Uống xong người có thể nếm thử chút mứt hoa quả này ngay.”

Tống đạo sĩ mất hứng la lên: “Ai muốn ăn mứt hoa quả chứ? Đem đây!”

Thanh Hư nhìn Minh Phỉ với ánh mắt tán thưởng, vui vẻ đem thuốc tới đưa tới cho lão. Tống đạo sĩ nhận lấy, nhanh như chớp đem chén thuốc dứt khoát tạt vào trong vườn hoa. Sau đó nhét chén thuốc vào tay Minh Phỉ, làm mặt quỷ với Thanh Hư, nói: “Ta không bị bệnh, uống thuốc cái gì!” Nói xong nhanh chóng chạy đi. 

Gương mặt Thanh Hư tức giận đến xanh mét, đôi môi run rẩy nói không nên lời, thật lâu sau mới thốt lên được một câu: “Quá… Thật là quá đáng!”

Minh Phỉ cảm thấy buồn cười, hỏi hắn: “Lão đạo trưởng bị bệnh sao? Sao ta không nghe nói?” Thời gian như thoi đưa, tiểu đạo sĩ ban đầu dựa vào lão đạo trưởng nay đã trưởng thành có thể để cho lão đạo trưởng dựa vào, làm nũng bán si lại chính là người kia. 

Thanh Hư vẫn tức giận: “Không có bệnh, đây là thuốc điều dưỡng thân thể. Ta mất bao nhiêu công sức mới nấu ra được, lão lại chê bai, chỉ chịu uống trong hai ngày đầu, những ngày sau chết sống cũng không chịu uống. dd.um-um Ta nghĩ hôm nay ngươi đến, lão dầu gì cũng sẽ cho ngươi mặt mũi…. Càng ngày càng đáng ghét!”

Minh Phỉ thoáng trầm mặc, nói: “Nếu lão không muốn uống thì tùy lão thôi. Thay vì để cho thuốc phá hư khẩu vị của lão, không bằng để cho lão ăn mấy món lão thích nhiều một chút.”


Thanh Hư đỏ mắt, nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi có nhà, có người quan tâm làm sao có thể hiểu được tâm tình của ta? Đứng nói chuyện không biết suy nghĩ, uổng công lão thương yêu ngươi.” Nhìn lão nhân giống như cha mình mỗi ngày một già nua, động tác ngày càng chậm chạp, thời gian để ngủ ngày càng nhiều, hắn sinh ra một cảm giác vô lực sâu sắc, còn có một tâm trạng cô độc tuyệt vọng. 

“Ngươi làm sao biết ta không hiểu tâm trạng của ngươi? Chẳng lẽ tình trạng của lão bây giờ ra sao ta không biết?” Minh Phỉ ngước mắt nhìn Thanh Hư, kềm chế đau lòng, chậm rãi nói: “Ngươi không phải cũng nói lão đã hơn chín mươi tuổi sao? Sinh lão bệnh tử là tự nhiên, có người đặc biệt sợ chết, cho nên cầu tiên vấn đạo, dùng hết mọi biện pháp để sống tiếp, dù là chỉ để kéo dài hơi tàn, chịu nhiều đau khổ, hắn cũng đồng ý; có người đặc biệt thông suốt, tự nguyện tận hưởng sung sướng cuối đời, sau đó hạnh phúc đang ngủ chết đi. Cho dù ai có lựa chọn thế nào cũng là tâm nguyện của họ. Nếu Lão đạo trưởng đã có lựa chọn của mình, tại sao chúng ta lại ép buộc cầu xin lão làm theo tâm ý của chúng ta được?”

“Đúng rồi! Đúng rồi!” Tống đạo sĩ từ bên tường lộ ra cái đầu tóc trắng xóa, vui vẻ nhìn Thanh Hư trêu ghẹo: “Uổng cho con và Lão đạo trưởng tu hành nhiều năm như vậy, ngộ tính còn chưa bằng nha đầu, sớm biết như vậy, lúc đầu ta nên thu nha đầu làm đệ tử, nhất định có tiền đồ hơn so với ngươi, tương lai có thể mọc cánh thành tiên thành tiên….”

Da mặt của Thanh Hư và Minh Phỉ đồng thời co quắp lại. 

Tống đạo sĩ thấy biến đổi, nhìn Thanh Hư cười lấy lòng: “Đồ nhi ngoan, ta biết con không bỏ được ta. Nhưng con phải hiểu, người chết không cam lòng bình thường đều do tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới không cam lòng, sư phụ của con như ta đây, công đức đã viên mãn, thấy đồ nhi thành người hữu dụng, nha đầu cũng có cuộc sống tốt, không còn gì lo lắng nữa. Cho nên đồ nhi ngoan, con nể mặt khi còn bé sư phụ thường để dành đùi gà cho con ăn, đừng ép ta uống thuốc kia nữa, để cho ta trước khi chết ăn thêm mấy cái chân gà được không? Thuận theo tự nhiên mới đúng là đạo tu hành.”

Thanh Hư đỏ mắt, nửa ngày mới hung hăng nói: “Tùy ông!” Nói xong quay đầu, xoay người rời khỏi. 

“Hắn sao lại không hiểu chuyện như con chứ? Ta cảm thấy hắn thật ra nhỏ tuổi hơn con rất nhiều mới đúng.” Tống đạo sĩ giả vờ lau một cái căn bản không có mồ hôi, xấu xa nhìn bóng lưng Thanh Hư, hả hê cười với Minh Phỉ: “Tiểu Phôi tiểu tử chắc là trốn ở một góc khóc rồi.” Sau đó làm ra vẻ mê say: “Lão già ta nay có người đau lòng.”

Thật sự tuổi của nàng so với mấy người Thanh Hư, Cung Viễn Hòa, Thái Quang Đình thì lớn hơn rất nhiều cho nên thời điểm nhìn vấn đề, góc độ cũng không giống bọn họ. Nhưng nàng có thể khuyên Thanh Hư không nên vội vã ép Tống đạo sĩ uống thuốc, để cho lão trải qua những năm tháng cuối cùng được thoải mái. Muốn là một chuyện, tâm trạng lại là một chuyện khác, không do người kiểm soát. Minh Phỉ trong lòng đau xót, thiên ngôn vạn ngữ đến khóe miệng thành một câu: “Ngày mai người muốn ăn gì?”

Ánh mắt Tống đạo sĩ sáng lên: “Từ nay về sau cơm của ta là con bao hết à?”

Minh Phỉ mạnh mẽ gật đầu: “Đúng.”

Tống đạo sĩ thấy ánh mắt phức tạp của nàng, thở dài nói: “Nha đầu, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nếu con hiểu được đạo lý này hẳn thông suốt hơn người khác mới đúng. Phải cố gắng, cũng thuận theo tự nhiên. Chuyện trong nhà của con ta biết, vẫn là câu đó cũ, phải cố gắng, cũng nên thuận theo tự nhiên. Nếu thấy giúp được thì đưa tay giúp một tay, cứu giúp, không làm được, không thể kiểm soát được thì cũng không cần lo lắng gì cả.”


“Con nhớ rồi.” Minh Phỉ cười mà rưng rưng: “Miễn là người không sợ người ta hiểu lầm đường đường một vị quan chủ thủ thật ra ngày nào cũng đóng cửa ăn vụng thì con ngày ngày đều làm thức ăn ngon cho người.”

“Ai dám dòm ngó ta ăn cái gì? Hắn không sợ ta ghi thù hắn à?” Tống đạo sĩ sờ cằm một cái, phẩy tay đuổi người. “Trở về đi, chuẩn bị thức ăn ngày mai đi. Muốn canh ngon cần phải nấu lâu mới được!”

Minh Phỉ đi ra cửa, lão lại cười đùa cợt nhã bổ sung một câu: “Con yên tâm, ta còn có thể sống để thấy đứa bé của con ra đời.”

Cuối cùng nước mắt Minh Phỉ cũng rớt xuống, quay người lại nhìn lão trừng trừng: “Người đúng là thật đáng ghét!”

Tống đạo sĩ nghiêng đầu nhìn nàng, [email protected] nói chậm rãi: “Mặc dù phụ nữ có thai không được khóc, nhưng thỉnh thoảng khóc một trận đối với việc điều chỉnh cảm xúc cũng có lợi. Tâm tình của con có phải đã tốt hơn không?”

Minh Phỉ bị lão chọc làm tức cười, mạnh mẽ lau nước mắt, nhướng mày nhìn lão: “Người muốn con khóc, con không khóc đâu! Con cười cho ngài xem! Ha ha…! Ha ha! …” Nụ cười này làm tâm tình thư giãn không ít. 

Tống đạo sĩ “Chậc” một tiếng, cảm thấy nhàm chán, phất tay đuổi người: “Vừa khóc vừa cười, ở đây nữa lo rằng Lão đạo trưởng cũng sẽ không bình thường giống con. Đi nấu cơm của con đi.”

Minh Phỉ và đám người Hoa ma ma đi đến cửa viện, hậu viên vang lên tiếng rống kinh thiên động địa: “Tiểu tử thúi! Mau ra đây! Tiêu sư muội của ngươi đã về!”

Kim Trâm không khỏi le lưỡi: “Làm khó cho Thanh Hư Đạo Trưởng phải chịu đựng như vậy.”

Minh Phỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm và đám mây trắng muốt, nhẹ nhàng thở một hơi, mặc dù trong tâm hồn nàng là người đã hơn ba mươi tuổi nhưng dù gì thân thể này cũng chỉ mười sáu tuổi, tương lai phải vui vẻ hoạt bát mới đúng. Nếu không hài tử sẽ thích Cung Viễn Hòa hơn nàng, nàng không muốn đứng ở vị trí thứ hai. 

Chạng vạng lúc Cung Viễn Hòa về nhà, Minh Phỉ vừa mới tắm rửa xong, chỉ khoác một áo khoác dài bằng lụa mỏng màu phấn, ngồi dưới cửa sổ vừa chải đầu vừa cười nhẹ hát một bài hát hắn chưa nghe bao giờ, vẻ mặt lại vừa nhẹ nhõm vừa sung sướng. Trong ấn tượng của hắn, chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Minh Phỉ… Hắn cứ đứng như vậy ở cạnh cửa ngây ngốc nhìn nàng, không nỡ quấy rầy nàng, cứ muốn như vậy nhìn cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận