Hi Du Hoa Tùng

Vương Đông Đông làn mi dài khẽ chớp, đôi mắt to tròn xinh đẹp chầm chậm mở ra, không chút tức giận cười mắng: "Đại sắc lang, ngươi chỉ biết khi dễ nhân gia, nhưng lại không biết nhân gia cả ngày chờ đợi lo lắng cho ngươi, khiến cho ngày quên ăn, đêm quên ngủ. ngươi nghĩ ta không gầy sao?"
 
Nhìn Vương Đông Đông hai má gầy xọp đi, trên hàng mi dài còn vương giọt nước mắt trong suốt, Lưu Phong có chút động tâm, không kìm lòng được, ôm nữ nhân trong lòng chặt hơn vài phần.
 
"Đại ca." Vương Đông Đông thẹn thùng không chịu nổi cúi đầu, hai má nhẹ ửng hồng, thân thể không tự chủ được có chút run rẩy.
 
"Đông Đông, ngươi còn chưa trả lời ta? Sao ngươi lại ở quân doanh?" Lưu Phong hướng nàng nháy mắt đưa tình, cười hỏi.
 
Vương Đông Đông chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, hàng mi dài run run, trong mắt dâng lên một màn hơi nước nhàn nhạt, gắt gao ôm lấy đôi vai rộng của hắn, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ta vì lo lắng an nguy của ngươi, cho nên đặc ý cầu cha mang theo ta, vốn là muốn cùng ngươi ở một chỗ, ai ngờ ngày khởi binh ngươi lại một mình mang binh, khiến mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết."
 
Mặc dù nàng nói không rõ, nhưng Lưu Phong thông minh, tự nhiên nghe ra ý tứ trong đó. Rõ ràng đây là ý của Vương Đức Vọng, muốn cho Vương Đông Đông nhân cơ hội ở chung với mình.
 
Lưu Phong cười nói: "Đông Đông, không nghĩ tới ngươi lại quan tâm ta như vậy a?"
Vương Đông Đông chu cái miệng nhỏ nhắn, làm bộ giận nói: "Đại ca, ta biết mấy ngày nay ngươi không có nghĩ tới ta phải không?"
 
Lưu Phong nhẹ nhàng, vuốt bờ mông Vương Đông Đông, cười xấu nói: "Như thế nào lại không nghĩ, đại ca chính là mỗi ngày nghĩ tới sờ mó mông của Đông Đông?"
 
Ai gia, mẹ ơi. Tên đại sắc lang này chẳng kiêng kỵ điểm gì sao? Đối mặt với sự trắng trợn của Lưu Phong, Vương Đông Đông không khỏi thẹn thùng. Huống hồ nàng với Lưu Phong hiện giờ vẫn chỉ là đóng kịch.
 
Đã là đóng kịch, tự nhiên phải thể hiện chút công phu, Vương Đông Đông lẳng lặng y ôi trong lồng ngực Lưu Phong, ôn nhu nói: "Đại ca, ngươi đúng là đáng ghét."
 
Lưu Phong cười ha ha, hai tay từ phía sau ôm lấy nàng, một đôi ma trảo chuẩn xác đặt lên trên bộ ngực đầy đặn của nàng, cười nói: "Nữ nhân luôn thích nói ngược, lúc nàng nói nàng đang chán ghét, thực chất trong lòng lại là lúc hoan hỉ nhất."
 
Vương Đông Đông chu cái miệng nhỏ nhắn, bật thốt lên: "Muội yêu huynh."
 
"A a, Đông Đông muội cuối cùng cũng nói thật lòng rồi." Lưu Phong dùng sức xoa nắn bộ ngực của nàng, cười nói.
 
Vương Đông Đông giờ mới biết mình đã ở thế thua.
 
"Chán ghét, đại sắc lang, đại bại hoại. đại." Vương Đông Đông cũng không ngăn trở Lưu Phong xâm phạm, cái miệng nhỏ chỉ lo cười mắng Lưu Phong. Đột nhiên nhớ tới câu nói về chuyện nói ngược kia, Vương Đông Đông vội vàng ngậm miệng. Ta không nói lời nào, coi ngươi nói như thế nào.
 
Một người đàn bà kiều mỵ tại trong lồng ngực mình làm nũng, thân thể nóng bỏng khiến cho Lưu Phong trong lòng hơi ngứa ngáy, vừa hay vào lúc đêm tối tốt thế này, hay cơ hội, có nên hay không là vài sự tình có ý nghĩa, hảo hảo an ủi người nữ nhân đã vì mình lo lắng một chút.
 
Vương Đông Đông vẫn còn là xử nữ, bình thường trên người xử nữ đều có một loại mùi thơm cơ thể rất đặc biệt, loại mùi thơm này của cơ thể đối với nam nhân có tác dụng kích tình rất mạnh. Giờ phút này, mỹ nữ trong ngực, hai tay lại đặt tại bộ vị trọng yếu của nhân gia, thân thể Lưu Phong bỗng dưng nóng lên, vốn định thừa dịp xông tới, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bản thân sắp đại hôn, vạn nhất đem Vương Đông Đông xơi liền, nhân gia dám chắc là muốn bắt mình chịu trách nhiệm. Mặc dù bản thân mình có thể lấy danh nghĩa tình một đêm mà đẩy đưa trách nhiệm, nhưng còn phải lo lắng tới quan hệ giữa mình và Vương Bảo Nhi, vả lại Vương gia đối với hắn không có tệ, Lưu Phong dần dần thu tâm tư. Lâu lâu ôm một cái còn có thể, không nên làm chuyện không nên làm, dù sao vẫn có thể nắm thóp nữ nhân.
 
Vương Đông Đông cũng không biết ý nghĩ trong lòng Lưu Phong, nàng như trước miễn cưỡng ôi y trong ngực hắn, đôi mắt mê hồn, mị hoặc long lanh, cảm giác được trước hai trái cầu đầy đặn ngạo nghễ trước ngực mình đang bị nam nhân nắn bóp, đôi mắt đẹp hiện lên một tia mê ly khác thường.
 
Cảm giác thân thể tiếp xúc phát ra càng trở nên mãnh liệt, Lưu Phong rõ ràng cảm giác được bộ ngực nữ nhân tròn căng mềm mại.
 
Khác giới tự nhiên hấp dẫn nhau, đêm khuya gió mát lại vào cảnh cô nam quả nữ hợp lại sinh ra một cảm giác khác thường, Lưu Phong thậm chí cảm giác được dưới tiểu phúc một cỗ nhiệt lưu bốc lên. Hơi thở trở nên gấp gáp, ma trảo cảm nhận sự nhu nhuyễn của nữ nhân gây cho hắn một cảm giác rất kì diệu, hơn nữa thân thể nữ nhân đó lại còn khẽ vặn vẹo, làm hắn khó kiềm chế nổi.
 
Lý trí không ngăn nổi cảm giác bị kích thích mà muốn phạm tội (ai chịu nổi chứ, trừ lão gay Liễu Hạ Huệ), ánh mắt Lưu Phong không còn biết nghe lời dừng lại giữa hai chân Vương Đông Đông. Lưu Phong thật muốn lấy tay thăm dò vùng thảo nguyên thần bí đó.
"Đại ca, ngươi có cái gì đâm vào ta vậy?" Vương Đông Đông khẽ kêu một tiếng, sắc mặt đỏ bừng. Bất quá, lá gan nàng rất lớn, thậm chí lấy tay đưa tới chạm khẽ vào thứ vừa đột khởi của Lưu Phong. Nàng căn bản không biết điều đó cuối cùng lại mang đến một chút hiệu quả không thể tưởng tượng.
 
Một cảm giác không nói lên lời nhất thời truyền khắp toàn thân, Lưu Phong hận không thể đem Vương Đông Đông đè xuống mà xử quyết.
 
Hiện trường đột nhiên trở nên an tĩnh.
 
Lưu Phong trống ngực đập rất nhanh, Vương Đông Đông nép sát trong ngực hắn, thậm chí có thể nghe rõ thanh âm tim đập.
 
Vương Đông Đông khẽ liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nàng không rõ tại sao Lưu Phong tim đập lại mãnh liệt như vậy. Chẳng lẽ hắn sanh bệnh rồi? Thân là xử nữ, lại ở vào thời đại tri thức thiếu thốn như vậy, Vương Đông Đông căn bản không ý thức được nguy hiểm của chính mình.
 
"Đông Đông, ta." Lưu Phong càng thêm dùng sức ôm lấy Vương Đông Đông, nhục bổng dưới hạ thân còn cách khố tử hung hăng dính tại phía trên mông của nàng, hắn hận không thể đem bổng bổng phía dưới phá tan tầng vải vóc, đâm thẳng mà vào.
 
Động tác lớn mật của Lưu Phong làm hắn bại lộ, rốt cục khiến Vương Đông Đông tỉnh ngộ.
 
"Không được, ta không thể cùng hắn như vậy." Vương Đông Đông nhắc nhở chính mình, nàng là đang đóng kịch, nàng cũng không chánh thức thích Lưu Phong. Nàng có thể dễ dàng tha thứ sự vuốt ve và ôm ấp của Lưu Phong, nhưng không dám thực sự cùng Lưu Phong phát sinh quan hệ. Ít nhất, bây giờ trong lòng nàng còn chưa có chuẩn trao sự trinh trắng của mình cho hắn.
 
Trong lòng đã quyết, Vương Đông Đông nhẹ nhàng không lộ vết tích đưa thân thể mình từ trong ngực nam nhân dịch khẽ một chút, bờ mông rời khỏi phạm vi hỏa lực bổng bổng của Lưu Phong.
 
Cảm giác mất hồn dưới hạ thể không còn, Lưu Phong yết hầu giật giật, có chút tiếc nuối liếc nhìn Vương Đông Đông, giờ phút này đôi mắt đẹp của nàng hướng về một ngôi sao xa trên bầu trời, tựa hồ cái gì cũng không chú ý tới, nhưng trên khuôn mặt mềm mại của nàng lại mang theo một màn ửng đỏ kiều diễm, vẻ đẹp khiến lòng người run rẩy, làm cho người ta trìu mến.
 
Vương Đông Đông quay đầu lại, làm bộ như chẳng có chuyện gì liếc nhìn Lưu Phong một cái, ánh mắt thoáng hiện một tia bối rối, nhẹ giọng nói: "Đại ca, chúng ta đi xem cha có khỏe không?" Vương Đông Đông có chút sợ hãi, Lưu Phong vừa rồi khinh bạc, khiến cho nội tâm nàng cảm thấy một trận khoái cảm, nàng thậm chí cảm giác được tam giác nội khố phía dưới đã bị nước lũ làm ngập lụt. Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, nàng hoài nghi chính mình có thể không cách nào kiên trì bảo vệ nổi dải phòng tuyến cuối cùng này.
 
Vào lúc này, Trương Đại Đầu vội vã như nhà cháy chạy tới, từ thật xa đã hướng Lưu Phong hô: "Công tử gia, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện."
 
Lưu Phong dục vọng trong lòng nhất thời bị tiếng kêu của Trương Đại Đầu lập tức tiêu diệt, bước nhanh tới, vội vã hỏi: "Đại Đầu, lại xảy ra chuyện gì rồi?"
 
Trương Đại Đầu vội nói: "Công tử gia, tiễu phỉ đại quân bắt đầu đồ thành (đồ sát toàn thành ý, anh em chơi võ lâm biết thừa)."
 
"Đồ thành?" Lưu Phong hơi kinh hãi: "Đại Đầu, này tới cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Nguyên soái nhận được thánh chỉ của bệ hạ, đem dân chúng tham dự phản loạn của Sơn Mộc trấn toàn bộ chém đầu giết chết. Tôn Văn đang tìm người khắp nơi, nói là muốn cùng người liều mạng."
 
"Mẹ nó. Như thế nào lại như vậy? Không phải nói chỉ cần đầu hàng thì tội không đáng chết sao?" Lưu Phong có chút kinh ngạc, lý lẽ luật pháp không hại số đông của kiếp trước, tại đây cái thời đại phong kiến xã hội này căn bản không thể thực hiện được a. Hoa hạ đại đế vì quyền lợi của chính mình, thậm chí không tiếc giết chết trên vạn dân chúng, thật sự là quá sức tàn bạo a.
 
"Đại Đầu, ngươi mau lên dẫn người tới bắt Tôn Văn trói lại, nhớ kỹ phải để hắn sống." Lưu Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Đông Đông, mau cùng ta đi gặp cha nàng."
 
Sơn Mộc trấn, lúc này đã thành một mảnh thi sơn huyết hải. Cứ tưởng rằng đầu hàng tất có thể nhận được khoan thứ của triều đình, ai ngờ rằng tiễu phỉ Nguyên soái nói lời chẳng giữ lời, quay lại đối với dân chúng vừa mới buông khí giới giơ lên đồ đao.
 
Khi hơn vạn phản quân đã đầu hàng bị tập trung vào cùng một chỗ, , bọn họ còn có ảo tưởng rằng có thể có được nhận quần áo và lương khô mà tiểu phỉ đại Nguyên soái trước đây đã hứa hẹn, nhưng lại hồn nhiên chẳng biết tai ách đã phủ xuống.
 
Một đội cung thủ vẻ mặt lạnh lùng tiến thẳng lên trên tường thành, một ít phản quân thông minh mới ý thức được có chuyện không ổn, hàng loạt mũi tên lửa đang hướng thẳng về phía bọn họ.
 
"Bọn họ định làm gì?"
 
"Giết người"
 
một vị đầu mục phản quân cơ trí la lớn: "Các ngươi muốn làm cái gì? chúng ta muốn gặp đại Nguyên soái, tại sao các ngươi muốn giết chết chúng ta?"
 
Nghe tiếng kêu này, nhất thời phản quân đều tỉnh ngộ. Đám người bắt đầu bạo động, đáng tiếc tiễu phỉ đại quân đã có chuẩn bị tốt lắm rồi, chung quanh đều là tường thành cao cao, trên tường là vô số cung tiến thủ. Thanh âm phẫn nộ mặc dù rung chuyển đất trời nhưng lại chẳng làm nên chuyện gì.
 
Vương Đức Vọng có các vị tướng quân vây quanh tiến lên thành lâu, con ngươi âm trầm không chút che dấu toát ra sát khí lạnh như băng.
 
"Tại sao?" một vị phản quân thủ lĩnh đứng dậy lớn tiếng hô: "Cẩu quan, tại sao? Tại sao các ngươi nói lời mà không giữ lấy lời, tại sao các ngươi muốn giết chết chúng ta. Chúng ta đã buông vũ khí, tại sao các ngươi còn muốn tàn nhẫn như vậy. trời ơi, mở con mắt ngươi nhìn xem đi, đây là đạo lý gì."
 
Vương Đức Vọng cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng oán ta, đây là chỉ ý của bệ hạ, tất cả những người tham dự phản loạn đều phải chịu trừng phạt này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui