Hi Du Hoa Tùng

Hoa hạ đại đế tựa hồ sớm có ý định ban thưởng cho Lưu Phong, cười nói: "Không cần thưởng tứ, như là thần tử có công, trầm vẫn phải thưởng. Như vậy đi, trẩm phong cho ngươi làm nhất đẳng thế tộc Nam Tước"
 
Lưu Phong bình tĩnh, quỳ xuống tạ ơn, bộ dáng bình tĩnh so với lúc trước không có gì thay đổi.
 
Hoa hạ đại đế có chút hài lòng, âm thầm tán thưởng"sủng nhục bất kinh, là người hữu dụng"
 
Công Hầu Bá Tử Nam, mẹ kiếp, chỉ là một nam tước nho nhỏ, trách không được ai cũng nói hoàng đế tâm địa hẹp hòi, đại công như vậy chỉ ban cho chức Nam tước nho nhỏ. Lưu Phong hận không được chỉ mặt hoàng đế mắng vài câu.
 
Nhưng là trong đại điện, quần thần lại có ý nghĩ không giống như vậy, thậm chí có thần tử còn sinh ra lòng ghen ghét. Vì sao ư? Đừng xem chỉ là nam tước nho nhỏ, nhưng trong đó thật ra có nguyên ủy. Tại hoa hạ đế quốc, nếu không phải họ Chu, nếu không phải hoàng gia huyết mạch, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc phong tước. Lưu Phong hôm nay không những được phong tước, mà còn là thế tộc, nói đơn giản một chút, Lưu Phong hôm nay tước vị có thể nhỏ, nhưng có thể truyền cho thế hệ sau, sau này chỉ cần là hậu duệ của Lưu gia, chỉ cần hoa hạ đế quốc không bị diệt vong, là có thể vĩnh cữu hưởng thụ đãi ngộ của nhất đẳng nam tước.
 
Phải biết rằng ngoại thần của hoa hạ đế quốc luôn luôn được xem là người ngoài. Ngoại thần tước vị có thể là thế tộc, tại hoa hạ đế quốc không nhiều lắm. Bởi vậy có thể thấy Lưu Phong mới có bao nhiêu tuổi, lại được ân tứ như vậy, làm sao các đại thần trong triều có thể không ghen ghét cho được."
 
Trong lúc Phong tước, Lưu Phong một chổ tốt cũng không biết. Căn cứ theo pháp chế của hoa hạ đế quốc, quý tộc có thể thành lập tư binh, mặc dù số lượng bị hạn chế nghiêm khắc, nhưng vẫn là có còn hơn không. Chổ tốt này đối với lưu phong mà nói, là điềm cực tốt không ngờ tới. Nói một câu, từ hôm nay trở đi, Lưu Phong có thể quang minh chính đại phát triển thế lực của mình. Đương nhiên nhân số còn hạn chế, hắn phải cẩn thận phòng bị.
 
Con người luôn có lòng đố kỵ, huống chi là một người không danh tiếng, hậu sinh, còn trẻ như vậy, mặc dù sau lưng hắn là Giang Nam Phượng Viên, nhưng là trong đại điện này, cũng có không ít người có chút ác ý, ghen ghét Lưu Phong
 
Lưu Phong nhìn xung quanh tứ phía, cảm giác được có chút không ổn, chẳng lẽ quan viên, quý tộc cũng hiểu được bệ hạ có hắc tâm, ban thưởng ít cho mình chăng?
 
"Người tốt, thật là nhiều người tốt a." Lưu Phong trong lòng có chút cảm động, vội vàng chắp tay bốn hướng bái lạy, bọn họ cũng là đáp lại.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết cử động này làm cho quan viên càng thêm ghen ghét, tưởng hắn đắc ý, khiêu khích, ác ý đối với hắn không khỏi tăng thêm vài phần.
 
Vương Đức Vọng dấn thân trong quan trường lâu năm, đã sớm phát giác ra tâm tư của những quan viên này, muốn nhắc nhở Lưu Phong vài câu, nói cho hắn biết vài việc. Nhưng là nhìn ánh mắt đồng liêu như muốn ăn thịt người, không khỏi có chút đau đầu, mới vừa tiến lên vài bước đã ngừng lại, chỉ dám dùng ánh mắt hy vọng Lưu Phong hiểu ý một chút.
 
"Có di nương đỡ đầu quả thật là tốt." Lưu Phong vốn đang cảm kích, không nghĩ đến lại nghe được hai quan viên phía trước đang nói chuyện riêng.
 
"tên tiểu bạch kiểm này dám chắc nhờ quan hệ cùa di nương hắn."
 
"Dám chắc là vì thực lực của tứ cô nương, chứ nếu không ngươi xem làm sao có chuyện tốt như vậy, hoa hạ đế quốc nhiều năm qua, ngoại nhân có thể là tước vị thế tập liệu có mấy người."
 
Lưu Phong nao nao, tựa hồ hiểu được một chút.
 
Đầu tiên, vẻ mặt của các quan viên này chắc chắn không phải vì hắn mà bất bình, đây là một loại ghét ghét xen lẫn hâm mộ. Tiếp theo, vị thế nam tước thế tập cũng tựa hồ cũng có chút ích lợi, ít nhất nó cũng làm cho các quan chức bên cạnh như thượng thư, tướng quân, các lão, . sinh ra ghen ghét, ngẫm nghĩ kỹ lại, có khả năng làm cho nhất phẩm quan viên ghen ghét, dám chắc là chuyện tốt.
 
Sau đó, bệ hạ đối với Vương Đức Vọng và các tướng sĩ có công đều tiến hành ban thưởng, trong đó Vương Đức Vọng được phong làm uy vũ tướng quân, thụ phong chức vị nhất phẩm.
 
Kể từ đó, quan viên càng ghen ghét hơn nữa, nghĩ kỹ lại Vương Đức Vọng cả đời làm trâu ngựa, lần này lại là chủ soái, cũng chỉ mới được tăng lên nhất phẩm, trong khi đó Lưu Phong hậu sinh trẻ tuổi, lại được phong làm thế tập tước vị.
Thật là bất công.
 
Cơ hồ các quan viên đều nghĩ như vậy, nhưng là không ai dám nói một lời nào cả. Bởi vì lần này đích thân bệ hạ quyết định. Người ta-Lưu Phong dù gì cũng là lập công lớn, nói thật chỉ cần bệ hạ nguyện ý, cho dù phong làm bá tước mọi người cũng chỉ có thể im lặng trừng mắt mà thôi.
 
Đồng liêu có vài người ghen ghét, liếc nhìn Lưu Phong.
 
Lưu Phong bị các ánh mắt nóng cháy này đảo qua, cả người rùng mình không được tự nhiên nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, vững vàng như trước. Ngược lại còn chắp tay hướng các vị chư thần nói vài lời khách sáo.
 
Vương Đức Vọng liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu nghĩ thầm Lưu Phong vẫn còn trẻ tuổi quá. Bất quá Lưu Phong bây giờ vẫn còn một chỗ dựa tốt là Cẩm Y Vệ tuần sát sử, người khác ghen ghét, hâm mộ cũng không dám dễ dàng cùng hắn gây hấn. Nghĩ đến đây, tâm trạng Vương Đức Vọng mới nhẹ nhàng chút ít. Mặc dù bát tự còn chưa xem qua, nhưng Vương Đức Vọng đã sớm xem Lưu Phong là con rể mình. Ngay cả lần này tiểu phỉ thành công, cũng là hắn đích thân an bày, Lưu Phong mới trở thành đại anh hùng.
 
Sau khi phong thưởng chấm dứt, khánh công yến hội cũng bắt đầu đến cao trào, bất kể là vui mừng, ghen ghét, tóm lại trong đại điện khí thế rất nào nhiệt.
 
Đột nhiên một khúc tiên nhạc rất dễ nghe được tấu lên, năm cánh hoa từ trên trời giáng xuống, nhưng khinh vũ phiêu hạ. Nương theo âm thanh tuyệt vời đó, một đội nghê thường y phục rực rỡ, chính là một đội ca kỹ xuất hiện, các nàng vận y phục thật đẹp, tiến đến, vũ động lắc lư thân mình, chậm rãi đi đến. Trên người các nàng những dải lụa tung bay, trông rất đẹp mắt.
 
Lưu Phong tựa hồ đối với nữ tử khiêu vũ này rất hứng thú, nữ tử quần áo phiên nhiên, phiêu đái phấp phới, cánh tay ngọc uyển chuyển, giở tay nhấc chân đều thể hiện phong hoa tuyệt đại. Mái tóc xõa bay theo gió, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc hiện ra.
 
Lưu Phong có chút kinh ngạc, nữ tử này dung mạo thật là hiếm thấy. Hoàng thành có mỹ nữ quả nhiên rất nhiều. Đáng tiếc tên đế vương hắc ám kia cũng không biết thưởng tứ mấy người cho hắn sử dụng.
 
Nữ ca kỹ này đứng múa, nhẹ nhàng lắc lư thân mình, chân ngọc nhón cao, mũi chân khẽ điểm, thân thể khẽ lướt bay qua bay lại trong mắt mọi người, tạo nên một quang cảnh thật tuyệt vời.
 
Tất cả các nam nhân trong đại điện tựa hồ đều bị nàng hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh của nàng, hơn nữa còn dõi theo quỷ tích di động của nàng. Mỗi lần nàng thu phóng bay qua bay lại đều như phảng phất ma lực, khiến mọi người ngẫng ngơ theo dõi.
 
Mọi người như si như dại, thậm chí có một số người đặc biệt con ngươi cũng đã lộ ra dục quang.
 
Lưu Phong trong lầm cũng thầm khen nữ tử này vũ kỹ quả thật thiên hạ vô song.
 
Sau khi kết thúc một vũ đạo, vũ nữ tuyệt vời đạt đi xuống, vậy mà những ánh mắt sắc lang vẫn bám theo thân ảnh đã biến mất của nữ tử.
 
Lý các lão tựa hồ chú ý đến việc Lưu Phong thưởng thức nữ tử này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười lạnh lẽo.
Giữa đêm, khánh công yến tiệc cũng đã diễn ra tốt đẹp, hào khí đã hạ xuống, kết thúc. Lưu Phong cùng Vương Đức Vọng được cấm quân thị vệ an bày nghĩ ngơi tại dịch trạm hoàng thành.
 
Cấm quân thị vệ vừa rời đi, Lý các lão đã mang theo một đội nhân mã đến.
 
Quan viên dịch trạm thấy người đến là các lão đương triều, vội vàng nghênh đón, hơn nữa còn đi thông báo cho Lưu Phong và Vương Đức Vọng.
 
Lưu Phong ngược lại tỏ vẻ không hài lòng, không muốn ra ngoài nghênh đón, Vương Đức Vọng vừa mừng vừa sợ, Lý các lão không thể bình thường đến quan viên như vậy, người ta ban đêm chạy tới, làm sao mình dám chậm trễ được, vội vàng thúc giục Lưu Phong cùng ra nghênh đón.
 
"Vương đại nhân, tiểu tước gia đêm khuya nghỉ ngơi, chẳng biết ta có quấy rầy hai vị hay không?" Lý các lão vẻ mặt tươi cười, một mặt chào hỏi, một mặt chỉ huy kẻ thuộc hạ tiến đến đưa lễ vật.
 
Vương Đức Vọng có chút không hiểu, vội vàng nói: "Các lão đại nhân, việc này là như thế nào?"
 
Lý các lão liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái cười nói: "Lão hủ đêm khuya bái phỏng, cũng là vì muốn tặng tiểu tước gia bạc lễ này, thỉnh mời tiểu tước gia nhận cho."
 
Lễ vật? Lưu Phong vội vàng ngẫng đầu lên nhìn, đã thấy trong đại sảnh dịch trạm ngoại trừ mấy cái rương còn có mười mấy nữ tử, con gái, có lẽ bởi vì khẩn trương, Lưu Phong phát hiện có vài nữ tử thậm chí đang đứng run nhè nhẹ.
 
Vương Đức Vọng hơi kinh hãi"Các lão đại nhân, việc này. việc này." Nếu Vương Đức Vọng không có nhìn lầm, mười mấy tên nữ tử đang đứng đây đúng là những ca nữ vừa rồi biểu diễn tại khánh công yến hội. Nhất là vị nữ tử dẫn đầu kia, chính là người biểu diễn xuất chúng lúc nãy.
 
"ha. ha. Vương đại nhân có cái gì không hiểu, tiểu tước gia không sớm thì muộn cũng có trạch viện, ta dẫn đến vài tên nữ tử làm nha hoàn cho tiểu tước gia, chẳng biết những nữ tử này ngươi có hài lòng không?" Lý các lão rất là nhiệt tình, nhiệt tình là có ý đồ. Dựa theo địa vị của hắn, không thể có hảo tâm đối với một nam tước nho nhỏ như thế. Cho dù thân phận là Cẩm Y Vệ Tuần sát sử, cũng không đáng để đương triều các lão phải đích thân tặng lễ như thế.
 
Lưu Phong hơi run một chút, lập tức cười nói: "Các lão đại nhân, vô công bất nhận lộc, đại lễ như thế này. Hạ quan thật không dám nhận ạ." Cùng lúc ấy, Lưu Phong cũng nhận ra thân phận của vài nữ tử, thầm giật mình, vị đại lão nhân này bản lãnh cũng không nhỏ. Đường đường là những ca kỹ của bệ hạ mà cũng dám đem ra tặng được.
 
Lý các lão sắc mặt già nua hơi đổi, trầm giọng nói: "Xem ra ta thật sự đã già không còn dùng được rồi, ngay cả hai vị cũng không nể mặt ta nữa rồi."
 
Vương Đức Vọng nghe vậy vội vàng nháy mắt cho Lưu Phong. Hai người sau khi hội ý vội vàng nói: "Các lão đừng vội, nếu là lễ vật các lão, hạ quan cung kính không bằng tuân lệnh vậy"
"Ha. ha. thế thì tốt" Lý các lão mỉm cười, chắp tay nói: "Hai vị, xuân tiêu trước mắt, ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của hai ngươi"
 
Đợi sau khi các lão rời đi, Lưu Phong thấp giọng hỏi"lão hồ ly này muốn làm cái gì?" Ý Lưu Phong muốn hỏi vô sự thì không ân cần, phi gian tức đạo. Lý các lão nữa đêm nháo xuất như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là chúc mừng. Một vị các lão đương triều như vậy thật sự không thể đi lấy lòng một vị nam tước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui