Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong vội vàng nói "Đình tỷ tỷ, chuyện gì nàng cứ nói, cho dù lên trời xuống biển ta cũng đều đáp ứng nàng"

Nhìn bộ dáng không sợ chết của Lưu Phong, Đình Nhi không khỏi tức cười mắng "Nhìn thái độ của ngươi, không phải chỉ là vì một cái nội y chứ? Còn có ý gì nữa?"

"Ý gì nữa ư, đừng xem chỉ là một cái nội y bình thường, nhưng nó đều do nàng mặc qua, đều đã có hương khí của nàng, có thể làm cho ta mỗi ngày nhìn thấy, nhớ đến Đình tỷ tỷ"

Đình Nhi có chút khó hiểu, đều là đồ lót của ngươi ta, làm thế nào lại có thể nhớ đến, đệ đệ ý nghĩ quả thật quái dị.

Đương nhiên, với tính tình thuần phác của Đình Nhi, căn bản không biết Lưu Phong cầm quần lót của nàng đi làm việc khác.

"Đình tỷ tỷ, nàng còn chưa nói cuối cùng muốn ta đáp ứng điều kiện gì?" Lưu Phong thúc giục.

Đình Nhi khẽ mở mắt, trầm giọng nói "Ta muốn ngươi nói "ngươi yêu ta"

Trái với câu trách của Đình Nhi, điều này dĩ nhiên Lưu Phong vui vẻ tiếp nhận "Đình tỷ tỷ, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng."

Lưu Phong tựa hồ nói mãi không thôi, hơn nữa ngày càng lớn, ngay cả binh lính dịch trạm cũng đều nghe tiếng la của hắn.

Đình Nhi vội vàng nói "đủ rồi. đủ rồi."

Lưu Phong lúc này mới câm mồm, cười nói "Đình tỷ tỷ, bây giờ nàng cho ta cái quần lót đi" Nói xong Lưu Phong đã đưa tay mình cởi ra.

Đình Nhi kêu to một tiếng, mở tay Lưu Phong ra nói "Không được, cái này không cho được, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cái khác cho ngươi."

Lưu Phong nghe vậy buồn bực, xém chút nữa té trên mặt đất, mục đích chính là cái đã qua sử dụng, cho cái mới thì còn ý nghĩa gì nữa?

"Đình tỷ tỷ, không nên, ta không muốn cái mới" Nói xong Lưu Phong lại đưa tay tới cởi ra.

Đình Nhi lại tách tay Lưu Phong ra, nghiêm mặt nói "Không được, cái này không cho được, đệ đệ nếu ngươi lại hồ đồ như vậy, ta sẽ giận đó." Suy nghĩ của Đình Nhi rất đơn giản, tặng người thì phải tặng cái mới. Đã mặc rồi, tặng người thì còn gì nữa.

Lưu Phong thấy Đình Nhi nói vậy, cũng không dám cưỡng cầu, không thể làm gì khác hơn là chửi thầm. Ai kêu nàng là đàn bà quá thuần khiết, ngay cả đầu óc cũng không có một tia xấu xa.

Khoảng cách thời gian so với hẹn của Thiên Tâm cũng sắp đến nữa canh giờ, Đình Nhi sợ đại tượng huynh lại quay lại phá đám tình cảm của mình và Lưu Phong, liền khẽ hôn một cái lên trán Lưu Phong, ôm một cái, chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua đại sảnh, Đình Nhi liếc mắt thấy được cái cẩm hạp mà Kim vận phu nhân đưa tới, tùy tiện hỏi "Đệ đệ, cái kia chính là lễ vật của bá tước phủ đưa tới à."

Lưu Phong hạ ý thức gật đầu nói "Phải."

.Kêu phải xong. Lưu Phong mới phát hiện ra. chuyện này. là không ổn. rồi.

Quả nhiên, khi Đình Nhi đi ngang qua, cầm cẩm hạp trong tay xoay người hỏi "Đệ đệ, ta có thể xem không"

Lưu Phong thật muốn trả lời không thể. Nhưng lại không nghĩ bàn tay của Đình Nhi lại nhanh hơn hắn, còn không chờ hắn trả lời đã mở cẩm hạp ra.

"Đại sắc lang, đại bại hoại. ta không. để ý đến ngươi nữa." Đình Nhi thấy nội khố của đàn bà, sắc mặt đại biến, đem cái hộp vứt vào ngực Lưu Phong, chạy ra khỏi cửa.

Lưu Phong vội vàng để cẩm hạp xuống, đuổi theo Đình Nhi, kéo tay nàng lại nói "Đình tỷ tỷ, nghe ta giải thích, sự việc không phải như ngươi tưởng tượng đâu"

Đình Nhi ngẫng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước "Đại sắc lang, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi còn muốn lừa gạt ta sao? Còn nói mình và Kim Vận phu nhân không có gì, người ta cả nội khố cũng đều đưa tới? Ta hỏi ngươi, cái kia không phải là cái nàng đã mặc qua sao?"

Lưu Phong buồn bực nói "Đình tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ta từ khi tiếp nhận cẩm hạp, cũng chưa xem qua bên trong là cái gì."

"Nói sạo, gạt người, ngươi không phải nói phu nhân đã tặng ngươi châu báo sao?" Đình Nhi trừng mắt nhìn Lưu Phong nói

Lưu Phong vội vàng nói "Là như thế này, Kim Vận Phu nhân phái người đưa tới hai cái hộp, một là châu báu, ta đã phân phát cho thuộc hạ, về phần cái cẩm hạp mà nàng vừa mở ra, ta cũng không biết là nội y của đàn bà, nếu biết như vậy ta cũng sẽ không nhận"

"Vậy ý của ngươi là chưa nhìn qua kiện lễ vật này?" Đình Nhi hỏi tới.

Lưu Phong nghiêm sắc mặt nói "Vốn ta muốn nhìn qua, nhưng là tỳ nữ đem lễ vật qua nói, chủ nhân nàng nói kiện lễ vật này chỉ có nữa đêm mới có thể mở ra. Bởi vì vội vã gặp nàng, cho nên ta cũng không để ý, chỉ tiện tay đặt cẩm hạp trên bàn. Nếu ta thật sự biết là đồ vật đó, không nói cũng biết ta sẽ không thu nhận"

Đình Nhi không tin lại hỏi "Có thật là ngươi không gạt ta chứ?"

Lưu Phong gật đầu nói "Quả thật là như thế đó. Đình tỷ tỷ, nàng cũng nên nghĩ đến, nếu ta biết chuyện quan trọng như vậy, ta dám chắc sẽ không để cho nàng xem, để tránh phát sinh hiểu lầm"

Lưu Phong giải thích như vậy, nàng đã tin tưởng vài phần, dĩ nhiên với sự thông minh của Lưu Phong không nên phạm sai lầm như vậy. xem ra hắn phân nữa không biết trong cẩm hạp là cái gì rồi. Chỉ tại con hồ ly tinh kia, thật chẳng biết liêm sỉ gì cả.

"Đệ đệ, ta tin ngươi" Đình Nhi chu miệng, bất mãn nói "Cái. mụ. phu nhân kia. nhất định không phải hạng đứng đắng, nghiêm chỉnh. sau này ít lui tới với nàng ta. biết không?"

Lưu Phong thấy Đình Nhi tin chuyện ma quỷ của mình, vội vàng gật đầu nói "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta sẽ chú ý"

"Đệ đệ, chút nữa ngươi hãy đem trả lễ vật cho Kim vận phu nhân nha." trước khi rời khỏi, đình nhi còn lo lắng xoay người dặn dò vài câu.

"Tỷ tỷ, yên tâm, ta nhất định." nhất định. nhưng vế sau hắn vẫn còn bỏ dỡ.

Đình Nhi đi rồi, Lưu Phong vội vàng đem cẩm hạp mà Kim Vận phu nhân đưa tới, đặt ở chổ người khác không nhìn thấy. Lễ khinh nghĩa trọng, lễ vật người khác tặng làm thế nào có thể tùy tiện trả được.

Đêm đến, sau khi Lưu Phong và Vương Đức Vọng nói chuyện xong, có một thân ảnh bận dạ hành y phục lẫn vào bầu trời đêm.

Mất khoảng một tuần trà, Lưu Phong mới chuẩn xác tìm được địa điểm đặt chân của Huyền Tâm chánh tông tại kinh đô, đó là Huyền Tâm Các.

Thiên Tâm giờ phút này đang bực mình, Đình Nhi mặc dù bị mình đưa trở về, nhưng lại quyết sống chết không nói chuyện với hắn.

Thiên Tâm thật sự không nghĩ ra Đình Nhi cuối cùng thích Lưu Phong vì cái gì. Hắn là hoa tâm công tử, đàn bàn lớn nhỏ biết bao nhiêu người dây dưa với hắn, nàng hết lần này đến lần khác đều biết, mà vẫn cứ nhào vô. Mẹ kiếp, muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút.

Nói đến đây, đột nhiên một đạo sát khí truyền đến. Thiên Tâm hơi kinh hãi hét lớn một tiếng "Người nào dám đến Huyền Tâm các rình rập?" Đang khi nói chuyện, Thiên Tâm đã theo khí tức phát hiện đuổi theo.

Nhảy lên đầu tường, Thiên Tâm phát hiện cách đó không xa có một vị tu chân mặc y phụ dạ hành, toàn thân ngoại trừ hai con mắt, tất cả đều che mặt. Giờ phút này hai con mắt đang lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân phát ra một cổ sát khí.

"Ngươi chính là Thiên Tâm?" Vì không cho Thiên Tâm nghe ra thân phận, Lưu Phong đặc biệt thay đổi thanh âm của mình.

"Không sai, ta chính là Huyền Tâm chánh tông Thiên Tâm, xin hỏi vị huynh đài này xưng hô thế nào?" Thiên Tâm quyết định tiên lễ hậu binh.

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói "Tốt lắm, tại hạ họ Dạ, tên một chữ Gia"

"Dạ Gia?" Thiên Tâm không ý thức được, gọi lên một tiếng.

"Ha.ha. cháu ngoan của ta. miệng lưỡi thật ngọt." Lưu Phong cười to một trận.

Thiên Tâm mới biết bị Lưu Phong chơi xỏ, trong lòng nhất thời giận dữ, hô to một tiếng, trường kiếm ra tay chỉ Lưu Phong "Các hạ đang đêm đến Huyền Tâm Các, ý muốn gì?"

Lưu Phong khinh thường cười cười "Ngươi thật là ngu ngốc, lão tử đến đây để tạp tràng tử"

"Tạp tràng tử?" Thiên Tâm có chút khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt Thiên Tâm mê mang, Lưu Phong không khỏi cảm thán, mẹ kiếp người tu chân cổ đại cũng không có văn hóa.

"Chính là dạy dỗ. hiểu không?" Lưu Phong kiên nhẫn giải thích "nói đơn giản một chút chính là lão tử tìm ngươi, muốn giáo huấn ngươi một chút"

"Càn rỡ." Thiên Tâm xem như đã hiểu, thật sự buồn cười, tên này thật sự không sợ chết, dám tìm đến Huyền Tâm chính tông gây rối.

Thiên Tâm hôm nay vốn đang buồn bực, nghe được những lời cuồng ngôn của Lưu Phong, nhịn không nổi nở nụ cười "Các hạ, ta xem ngươi tám phần là tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma rồi, ngươi biết ta là ai không? biết đây là đâu không?"

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lão tử hôm nay đến là muốn đánh ngươi" Lưu Phong nhịn không được cắt đứt lời của Thiên Tâm.

"Chẳng biết trời cao đất rộng, xem ra không giáo huấn ngươi không được" Lời cuồng vọng của Lưu Phong làm cho Thiên Tâm vừa tức vừa cười, chỉ thấy hắn giơ trường kiếm lên, nhẹ nhàng khẽ vung một cái, một đạo kình khí vô hình nhất thời bay lại, mục tiêu nhằm thẳng vào cánh tay Lưu Phong.

Lưu Phong mắt thấy vô hình kình khí đánh tới, cũng không thèm né tránh, Thiên Tâm âm thầm cười lạnh, tưởng rằng Lưu Phong ngay cả công kích của mình còn không phát hiện được, nghĩ thầm cánh tay của hắn xem như bị phế rồi.

Nhưng chính ngay lúc đạo vô hình kình khí đánh trúng Lưu Phong, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, không thấy nữa, nhất thời hắn xuất hiện phía sau Thiên Tâm, Hạo Thiên kiếm trong tay vung lên, hung hăng chém tới, một đạo kiếm quang màu trắng khí thế như lôi điện trong nháy mắt bổ tới.

Thiên Tâm dù sao cũng đã thân qua trăm trận, cảm giác không ổn, thân thể lập tức chuyện động, liền thoát khỏi kiếm quang của Lưu Phong. Bất quá sắc mặt của hắn không được tốt lắm, hắng giọng một cái, có vẻ mất tự nhiên.

"Nhìn không ra thân pháp các hạ có thể nhanh như vậy?" Thiên Tâm cẩn thận với vị tu chân can đảm này.

"Người khác sợ Huyền Tâm chánh tông của ngươi, nhưng trong mắt lão tử, các ngươi bất quả chỉ là một đám người tu đạo mà thôi, đừng tưởng có chưởng giáo Nguyên Anh Kỳ, là các ngươi có thể tự hào thiên hạ đệ nhất. Thật là buồn cười, một đám ếch ngồi đáy giếng." Lưu Phong khẩu khí hoàn toàn bắt chước Tuyệt Sắc kiếm tiên.

Trong mắt Thiên Tâm hiện ra một đạo âm mang, khóe miệng vừa động, trên người tản mát một cỗ sát khí nhàn nhạt thản nhiên nói "Vốn ta muốn ra tay giáo huấn ngươi một chút, không nghĩ ngươi dám đương nhiên khiêu khích tôn nghiêm của sư môn ta, ta cho ngươi chết" Nói xong hai tay đây ra một cổ quang mang, hướng Lưu Phong công kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui