Hi Du Hoa Tùng

Phùng Nguyệt thấp giọng nói: "Những năm gần đây, Yến Vương rất quan tâm tới người em vợ này coi như ruột thịt, mặc dù không hề có một chút quan hệ máu mủ."
 
Lưu Phong trong lòng tiếp tục suy nghĩ về hình bóng người đàn bà nọ, không thể nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu.
 
Mặc dù không đông đúc như ở quân doanh, nhưng là Ân Nguyên Đạo cũng vì Yến Vương mà tổ chức một lễ nggênh đón hoành tráng, thân là Cẩm Y Vệ trọng thần, Lưu Phong tự nhiên cũng được mời tham dự.
 
"Tham kiến Vương Gia"
 
Đi tới đại sảnh, chúng quan viên cùng nhìn nhau, đồng thời qùy xuống bái kiến.
 
Lưu Phong cố ý đứng ở đám người phía sau cùng, đầu gối hơi khụy xuống một chút, hừ lạnh một tiếng. Thiên địa, cha, mẹ, giáo viên, sư phụ. ngươi là cái đồ vật gì? Ta vì sao phải hướng ngươi qùy lạy chứ.
 
Cận vệ của Yến Vương quan sát thấy sự kỳ lạ của Lưu Phong phía sau, có chút tức giận, đang muốn tiến tới giáo huấn liền bị Yến Vương ngăn lại, hơn nữa thấp giọng dặn dò mấy câu.
 
Sau khi qùy lạy, tiếp theo đó là thiết đãi tửu yến. Vì để tăng thêm phần náo nhiệt, Yến Vương đặc biệt để cho cả gia quyến của quan nhân cùng tham gia, Thiên kim của Thủ bị phủ Vương Đông Đông hiển nhiên cũng tham gia. Vì tránh cho Chu Tam khỏi đến gây phiền nhiễu, Vương Đông Đông tiến vào phía sau yến tiệc, vội vàng tiến tới Lưu Phong. Mặc kệ Lưu Phong cũng đang tiến tới, nàng vẫn tiến gần hơn. Ân Tố Tố vì phải chuyên tâm lo cho việc kinh doanh Báo "Bát Quái", nếu không thì không biết chuyện sẽ như thế nào.
 
Chu Tam thấy vậy như bị đấm vào mũi. Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn liền tiến lên, nói nhỏ mấy câu với Yến Vương.
 
Yến Vương kinh ngạc, mắt hổ nhấp nháy, ánh mắt như điện nhìn về phía Lưu Phong.
Vương Đông Đông trống ngực đập liên hồi, lo lắng không thôi, vạn nhất Chu Tam thỉnh cầu Yến Vương tự mình cầu thân, thì hạnh phúc cả đời mình coi như xong.
 
Lưu Phong vỗ nhẹ một cái lên bả vai Vương Đông Đông, thấp giọng nói: "Không có việc gì phải lo lắng, mọi chuyện đã có ta." đối diện với ánh mắt sắc bén của Yến Vương, Lưu Phong cũng không có chút sợ hãi, dũng cảm đối mặt. Dù sao thì hắn và Yến Vương cũng đã biết về nhau. Huống hồ hai người sớm đã ở thế đối địch. Bây giờ cũng không cần phải cúi đầu giả bộ kính trọng. Hắn thậm chí hướng Yến Vương mỉm cười.
 
Thị vệ bên cạnh Yến Vương lại tiếp tục giận dữ, vốn nghĩ muốn giáo huấn Lưu Phong, nhưng không ngờ lại tiếp tục bị Yến Vương ngăn lại.
 
Chu Tam mặc dù có chút khờ khạo, nhưng không ngốc, chứng kiến Lưu Phong ngay cả phụ thân hắn cũng không để vào mắt, nhất thời lửa giận bừng bừng, lại nói với Yến Vương vài câu.
 
Yến Vương sắc mặt hơi đổi, nhìn thoáng qua Chu Tam, lập tức bước vài bước, chậm rãi tiến về phía Lưu Phong, ánh mắt chuyển tới Vương Đông Đông: "Ngươi chính là Vương Đông Đông?"
 
Vương Đông Đông nhìn thấy Yến Vương cùng Chu Tam tiến tới, vốn muốn lẩn trốn, không nghĩ Yến Vương lại ân cần thăm hỏi mình, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cung kính nói: "Vương Đông Đông khấu kiến Vương gia."
 
Yến Vương cười vang nói: "Quả nhiên là duyên dáng, nghi biểu bất phàm, lão Tam nhà ta quả là biết nhìn người."
 
Vương Đông Đông biến sắc, thầm nghĩ Yến Vương đi tới quả là vì Chu Tam.
 
Thấy Vương Đông Đông sắc mặt hoảng sợ, thật lâu không nói, Chu Tam vội vàng tới nói: "Đông Đông, phụ vương đã đáp ứng chuyện của chúng ta."
 
Lố bịch, Lưu Phong theo ý thức tiến gần đến Vương Đông Đông hơn.
 
Vương Đông Đông cắn răng, miệng mở ra muốn nói gì đó, nhưng là vẫn chưa nói được, chỉ biết nhìn Lưu Phong với ánh mắt cầu cứu.
 
"Đông Đông, lão tam nhà ta đích thực rất thích ngươi, ngươi cũng không nên phụ tâm ý của Lão tam chứ." Yến Vương tựa hồ cố ý vì nhi tử ra mặt, xoay người về hướng Vương Đức Vọng nói: "Không biết ngươi đối với hôn sự của Lão tam và Vương Đông Đông có ý kiến như thế nào?".
 
Vương Đức Vọng nghe vậy trán liền đổ mồ hôi lạnh, thoáng do dự trầm giọng nói: "Vương giam, vi thần đã già, chuyện của người trẻ tuổi thiệt không thể can thiệp. Hôn sự của Đông Đông chính là để tự nó quyết định."
 
Yến Vương nghe vậy cười nói: "Vương đại nhân quả là biết cách dạy con."
 
Vương Đức Vọng biết Yến Vương đang cố ý châm chọc, bất quá cũng không dám lên tiếng nói gì, hắn đồng dạng cũng hướng Lưu Phong với ánh mắt cầu trợ, hy vọng Lưu Phong ra mặt hoá giải nguy cơ này.
 
"Đông Đông, nàng nói với cha nàng là nàng thích ta đi" Chu Tam nghe Vương Đức Vọng nói vậy, vội vàng hướng Vương Đông Đông nói.
Vương Đông Đông tâm tư đang rối loạn, cắn môi nói: "Vương gia, Đông Đông còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện thành hôn, huống hồ. huống hồ, trong lòng tiểu nữ đã có ý trung nhân." vừa nói vừa cố ý nhìn Lưu Phong một cái.
 
Yến Vương sắc mặt hơi đổi, nhìn lên người của Lưu Phong cười nói: "Đông Đông, không phải ngươi thích vị Tước gia trẻ tuổi này chứ?".
 
"Đông Đông, ngươi thế nào lại như vậy? Hắn đã thành thân rồi mà." Chu Tam nóng nảy nói.
 
Lưu Phong cười hì hì nói: "Vương gia, không dối gạt người, bổn quan và Đông Đông đúng là đang yêu nhau."
 
Chu Tam thần sắc biến đổi, định phác tác, nhưng Yến Vương đã ngăn lại, khẽ cười nói: "Người không phong lưu không đáng mặt thiếu gia, tiểu Tước gia quả nhiên cũng vậy."
Ngừng lại một chút, Yến Vương cười nói: "Người ta thường nói, quân tử không chiếm đoạt tình yêu, chẳng biết tiểu Tước gia đây, có thể nể mặt mũi ta mà nhường Đông Đông cho Lão tam nhà ta?"
 
Mặt mũi? Ngươi chút nữa làm ta cười chết.
 
Tự nhiên chạy tới trước mặt ta nói tới chuyện mặt mũi, haha coi chừng tiểu gia cho một đao.
 
"Quân tử không chiếm đoạt tình yêu? Vương gia, nói cho cùng người dựa vào cái gì mà kết luận ta và Đông Đông không thật sự yêu nhau?" Không đợi Chu Tam và Yến Vương lên tiếng, Lưu Phong trầm giọng nói tiếp: "Vương gia, có chuyện ta phải nói rõ, ta và Chu Tam công tử đồng thời chung tình với Đông Đông, chuyện này sợ rằng cả Giang Nam đều biết. Trước đó vài ngày, chúng ta đã ra thỏa ước, đều là tự thân chiếm lấy tình cảm của Đông Đông. Cho tới bây giờ thỏa ước đó vẫn chưa chấm dứt. Bổn quan cúi xin Vương gia không nên tham dự vào chuyện này. Chuyện của người trẻ để người trẻ chúng ta tự giải quyết, chẳng biết ý của Vương gia như thế nào?"
 
Yến Vương quay người nhìn Chu Tam hỏi: "Lão Tam, có chuyện như vậy không?"
Chu Tam không thể tránh được gật gật đầu nói: "Phụ vương, nhi tử quả thật cùng hắn có thỏa ước này."
 
Yến Vương nghe vậy xoay người lại nói với Lưu Phong: "Tiểu tước gia, vậy việc này Bổn Vương sẽ không can thiệp, ta cũng già rồi, chuyện của người trẻ các ngươi để các ngươi tự giải quyết."
 
"Vương gia anh minh, bổn quan thật sự bội phục." Lưu Phong chấp tay thi lễ.
 
Chu Tam như tức muốn nổ con mắt, hối hận chính mình đã cùng Lưu Phong thỏa ước.
Vương Đức Vọng và Vương Đông Đông thở phào một hơi, Lưu Phong hôm nay trước mặt trăm quan lên tiếng việc này, thiết nghĩ Yến Vương cũng sẽ giữ lời, chỉ cần Vương Đông Đông không đồng ý hẳn Chu Tam cũng không thể cưới Đông Đông.
 
"Tiểu tước gia nói quá rồi, tình cảm của người trẻ ta vốn không nên can thiệp." Yến Vương mỉm cười nói: "Tiểu tước gia, nghe nói Thiên Thượng Nhân Gian là của ngươi, không biết khi nào thì ngươi mới mở phân điếm ở Yến Kinh đây?"
 
Lưu Phong hơi kinh hãi, thầm nghĩ, chẳng lẽ Yến Vương muốn mở đường cho mình tới Yến kinh.
 
"Không dám, không dám, chuyện kinh doanh nhỏ này sao có thể lọt vào mắt Vương gia được." Lưu Phong cố ý cười haha.
 
Yến Vương thấy hắn không thèm để ý, liền cười nói: " Tiểu tước gia quá khách khí, theo ta được biết, quan viên ở Yến Kinh đều từng lặng lẽ đến Giang Nam, mục đích của bọn họ đều là muốn tham quan Thiên Thượng Nhân Gian, có thể thấy được sức hấp dẫn của Thiên Thượng Nhân Gian như thế nào."
 
Lưu Phong ha ha cười nói: "Vương gia quá lời, bất quá chỉ là kinh doanh thanh lâu cả thôi."
 
Yến Vương trong mắt tinh quang chợt lóe, hướng Lưu Phong trầm giọng nói: " Tiểu tước gia, tất cả đều là người thông minh, ta nói thật, Bổn Vương muốn cùng ngươi tính chuyện hợp tác."
 
Lưu Phong cố ý ngây ngô: "Vương gia xin thứ tội, Cẩm Y vệ chỉ thuần phục bệ hạ đương triều mà thôi."
 
Yến Vương nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, trong mắt quang mang sắc bén, liếc nhìn Lưu Phong một cái, cười nói: "Tiểu tước gia lầm rồi, Bổn Vương bàn chuyện hợp tác không quan hệ tới Cẩm Y Vệ, ta hy vọng có thể cùng Tiểu tước gia kinh doanh Thiên Thượng Nhân Gian tại Yến Kinh."
 
Hợp tác? Lòng dạ lang sói, bây giờ nói cho cùng, tương lai chỉ cần hết thảy chuẩn bị, Lưu Phong dám chắc, Thiên Thượng Nhân Gian tại Yến Kinh sẽ lọt vào tay Yến Vương. Chiêu thức ấy của Yến Vương xưa rồi, ta đã sớm biết chiêu này qua Thái Tử Phi.
Lưu Phong khẽ cười, không gật không lắc trả lời: "Vương gia, thật không giấu diếm, Thiên Thượng Nhân Gian hiện đang gặp nhiều khó khăn, ta tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện phát triển ở Yến Kinh."
 
Lời này của Lưu Phong không nghi ngờ gì chính là cự tuyệt lời mời của Yến Vương, Chu Tam rốt cuộc nhịn không được, thần sắc biến đổi, giận dữ nói: "Lưu Phong, Ngươi ăn gan cọp mà, lời mời của Phụ vương ta mà ngươi cũng dám cự tuyệt?".
 
Yến Vương không giống Chu Tam kích động, sắc mặt thay đổi kì lạ, nhìn Chu Tam nói: " Lão tam, ngươi im miệng cho ta. Bổn Vương và Tiểu tước gia nói chuyện, ai cho ngươi xen vào, đứng ra sau lưng ta."
 
Xoay người lại, Yến Vương nhìn Lưu Phong nói: "Khuyển tử không hiểu chuyện, mong rằng Tiểu tước gia không chấp nhất." Ngữ khí có vẻ hoà hoãn, nhưng là trong con ngươi hắn cũng hiện lên một tia thê lương.
 
Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Chỉ cần Vương gia không trách tội là tốt rồi."
 
"Người trẻ tuổi các ngươi ở đây nói chuyện, ta trước tiên đi tiếp đón trăm quan, ngày mai ta tự thiết yến mời ngươi." Yến Vương nói xong cũng không đợi Lưu Phong phản ứng, liền xoay người rời đi, hắn đối với chuyện hợp tác tuyệt không thể buông tha.
 
Nhìn bóng lưng của Yến Vương, Lưu Phong có chút giật mình thầm nghĩ, chẳng lẽ Yến vương đột nhiên giá lâm là vì chính mình.
 
Chỉ là không biết hắn vì chuyện Thiên Thượng Nhân Gian hay là vì mục đích gì khác.
Cho tới khi yến hội chấm dứt, Vương Đông Đông như trước theo sát bên Lưu Phong, cảm giác chỉ có hắn ở bên cạnh trong lòng mới có thể chắc chắn một chút.
 
"Yên tâm, Yến Vương hôm nay tại đây chính miệng đáp ứng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chỉ cần nàng không đáp ứng, Chu Tam nhất định không có biện pháp nào cả. Thời gian không còn sớm, ta đưa nàng hồi phủ." Lưu Phong nhẹ giọng nói.
 
"Ân". Vương Đông Đông khinh ân một tiếng, thấp giọng nói: "Cảm ơn người, hôm nay nếu không có ngươi, ta và phụ thân cũng không biết nên làm thế nào cho tốt."
 
"Có đúng là có chút cảm động không?" Lưu Phong đùa giỡn nói: "Hay là nàng lấy thân báo đáp, báo đáp ân tình hôm nay của ta đối với Vương gia nàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui