Hi Du Hoa Tùng

"Các Lão xin cứ nói: "Hoa Hạ đại đế ngồi trên Long ỷ ôn hòa nói. Dĩ nhiên hắn đã nhìn ra tâm tư của Trương Tử Ngưu, đợi lát nữa hắn nói ra nửa phần chắc sẽ đúng với tâm ý của mình.
"Bệ hạ, Lưu Phong người này là một nhân tài mới, không nói đến bản lĩnh của hắn thể hiện trong việc tiểu phỉ, chỉ riêng việc hắn chính là người khai sáng ra Thiên thượng nhân gian, thành tựu đó đủ để khẳng định bản lĩnh. Lão thần cho rằng nhân tài như vậy nên nhanh điều về kinh đô phục vụ đế quốc." Trương Các Lão thẳng thắn bộc bạch, lời vừa nói xong tâng bốc Lưu Phong hết mực, nghe vậy bá quan văn võ thấp giọng xì xào.
"Quả thật là một nhân tài" nghe Trương Tử Ngưu nói xong, Thượng thư Hộ bộ Hình Văn Danh bước ra khỏi hàng tấu: "Người này là một nhân tài đích thực, bệ hạ đã cho hắn nhiều ân trạch, nhưng người này không có chí tiến thủ như thế làm sao có thể báo hiếu quốc gia, chỉ biết đi gây chuyện thị phi, phong lưu khoái hoạt. Thần thiết nghĩ người như thế vạn lần không thể triệu tiến kinh làm việc được."
"Không có chí tiến thủ, không biết báo hiếu quốc gia?" Trương Các Lão hừ lạnh: "Đàn áp tiểu phỉ Sơn Mộc Trấn không phải báo hiếu quốc gia hay sao?"
"Một mã đổi một mã (Có công thì đã được thưởng rồi), chúng ta không thể vì hắn có chút công lao mà bỏ qua những khuyết điểm của hắn được". Hình Văn Danh trầm giọng nói: "Xin Bệ hạ nghĩ cho kỹ a."
Trương Tử Ngưu liếc mắt nhìn Hình Văn Danh một cái, mặt sa sầm lại, tiến lên nói: "Bệ hạ, thần thiết nghĩ Hình Thượng thư đại nhân có chút thành kiến với Lưu Phong, đích thực Lưu Phong là người có thể trọng dụng."
Trong khi triều đường thì đang tranh luận gay gắt thì Lưu Phong không hay biết gì, sau khi Vương Đức Vọng cùng Vương Đông Đông ra đi, hắn tiếp tục bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho Bát Quái Báo Nghiệp, bây giờ thì mọi sự đã an bài, chỉ còn chờ gió đông (cơ hội), thám tử đi thu tập tin tức sơ bộ còn chưa trở về, phỏng chừng còn phải đợi vài ngày.
Tố Nương vì báo đáp ân tình của Lưu Phong, mỗi ngày đều tận lực dạy dỗ nô lệ, tranh thủ thời gian nhanh nhất huấn luyện bọn họ trở thành Phượng Vệ chân chính.
Đang lúc giữa trưa, Tố Nương tìm đến Lưu Phong hồi báo tiến độ, đột nhiên trước mắt hiện lên tấm lưng trần sáng bóng cùng với một chiếc khăn tắm quấn quanh thân.
"Thiếu gia, để ta giúp người." Nói xong Tố Nương tiến tới định tháo bỏ chiếc khăn tắm vướng víu, bước đi có chút bồn chồn, không cẩn thận bị vấp phải cái chân ghế, kêu lên một tiếng"Ối" sợ hãi. Cả người lao tới trước ngã hẳn lên giường.
Lưu Phong vừa mới xoay người liền bị nàng đè ngã trên giường.
Sự cố ngoài ý muốn hay nàng cố tình làm như vậy? Lưu Phong cảm thấy cái vấp ngã có chút kỳ lạ, với tu vi và thân thủ của nàng chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.
"Chẳng lẽ Tố Nương nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi của mình?"
Lưu Phong hơi run, lập tức thầm nghĩ có tiện nghi mà không chiếm là Vương Bát Đản, nếu nữ nhân mà chủ động chui đầu vào rọ như vậy thì mình còn khách khí gì nữa.
Cả người Tố Nương nằm trên mình Lưu Phong, một mùi vị đặc trưng của nam nhân ập vào mũi, nhất thời nhất thời run rẩy. Nói đúng ra, kể từ sau khi dọn sang nhà mới, hai người đã không còn quá thân thiết như trước nữa. Tuổi của Tố nương đang vào thời điểm như lang như hổ (hồi xuân ^^), từ sau lần quan hệ với Lưu Phong, nàng hận không được hàng đêm đều được hoan ái. Hôm nay nàng quả thật nhịn không được, nhân cơ hội này để lại được cùng thiếu gia thân mật một phen.
"Tố Nương tỷ tỷ, thân thể người thật thơm a!". Lưu Phong xoay người lại, hai tay mò lên trên hương đồn phì mỹ, cười nói.
Tâm Tố Nương bấm loạn tựa như nai con, muốn giãy dụa đứng lên nhưng lại bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt chiếc eo nhỏ bé, làm nàng không thể nào động đậy.
Mềm mại nằm trong lồng ngực nam nhân, khuôn mặt nóng bừng ép chặt vào lồng ngực ấm áp của Lưu Phong làm cho thân thể của Tố Nương cảm thấy như bốc cháy.
Lưu Phong ôm vưu vật là nữ nhân thành thục vào trong lòng. Ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, hơi thở dần dần gấp gáp, càng ôm nàng chặt hơn, bổng bổng phía dưới đã dính chặt trên tiểu phúc của nàng, thật là nóng bỏng.
Mặc dù mỗi đêm đều chờ mong, nhưng chính thức sắp tới lúc đó Tố Nương càng thêm khẩn trương, dán chặt cả người lên người hắn, đến thở mạnh cũng không dám, đôi song nhũ đầy đặn đè lên ngực Lưu Phong, mang đến cho hắn khoái cảm thấy khác thường, Lưu Phong thoải mái kêu lên 1 tiếng, hai tay theo tiết tấu nhẹ nhàng xoa bóp phong đồn tiêu hồn của nữ nhân.
"Thiếu gia. như vậy là không tốt." Tố Nương có chút khẩn trương: "Vạn nhất để phu nhân trông thấy thì thật không tốt." dù sao Lưu Phong bây giờ đã có thê tử, Tố Nương trong lòng cũng có chút e dè.
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Tố Nương tỷ tỷ, người yên tâm, Tố Tố biết chuyện của chúng ta, nàng sẽ không tức giận đâu." Kỳ thật lời nói của Lưu Phong lúc này có chút giả dối, Ân Tố Tố cũng không biết hắn và Tố Nương có quan hệ với nhau. Đương nhiên Lưu Phong nói dối lúc này có phần thiện ý làm giảm bớt áp lực cho Tố nương lúc này.
Quả nhiên nghe xong, mơ màng kêu nhẹ một tiếng, trong mắt như có một tầng hơi nước, trên mặt ửng hồng một mảng, cố ý đung đưa thân thể, dùng bộ ngực sung mãn áp lên thân thể Lưu Phong.
Lưu Phong nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông mềm mại, sau đó chậm rãi cởi bỏ chiếc váy, rồi cầm lấy bổng bổng chầm chậm tách hai chân nàng ra, cọ cọ vào đám cỏ thơm ngát trên dải đất bằng phẳng của nàng.
Tố nương thở nhẹ một tiếng, vẻ mặt thẹn thùng vô cùng, cả người vô lực nằm trong lòng hắn, đồn bộ chuyển động lên xuống nhẹ nhàng, sung sướng hưởng thụ cây bổng tráng kiện của nam nhân.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc hai người đi ra khỏi phòng với vẻ mặt thỏa mãn, có thể nhìn thấy rõ nét ửng hồng của cao trào còn chưa có rút đi.
"Thiếu gia, người đưa đến đây mười nữ tử tư chất không tồi, rất có tiềm lực, phỏng chừng không đầy nửa năm là có thể có sức chiến đấu ngang ngửa với Phượng Vệ. Nếu có thể, ta hi vọng người có thể cung cấp thêm một ít nhân thủ nữa." Nữ nhân sau cơn mây mưa thì tâm hồn như được thức tỉnh, nàng hoàn toàn tin tưởng vào thiếu gia, người đem lại cho nàng nhiều hạnh phúc và kích tình, tất nhiên nàng sẽ hết lòng báo đáp.
Lưu Phong nghe vậy trong lòng rất vui vẻ, có Tố Nương cùng Hắc Vân Bang thay mình huấn luyện thủ hạ, tương lai không lo thế lực của mình không thể mở rộng.
"Tố nương tỷ tỷ, ngươi yên tâm, qua mấy ngày nữa ta sẽ chọn lựa thêm mấy người đưa cho nàng." Lưu Phong quyết định qua mấy ngày nữa công việc xong xuôi phải làm việc này, phải tìm những thanh thiếu niên, những cô gái gặp hoàn cảnh khó khăn mang về đem giao cho Tố Nương huấn luyện.
"Thiếu gia người cứ mang người về, ta sẽ huấn luyện những người này"Tố Nương ôn nhu nói.
"Tố Nương tỷ tỷ, sau này nếu muốn tới tìm ta, nàng cứ đến đừng ngại ngùng, ." Lưu Phong nói lời này có hai nghĩa, việc công, việc tư, dù sao chỉ cần có việc ngươi hãy cứ đến.
Tố Nương nhẹ dạ một tiếng, có chút thẹn thùng, dù sao thì cũng là nàng sau lưng mọi người có quan hệ lén lút với Lưu Phong, nói ra chỉ nhục nhã, vội vàng đi không hề quay đầu lại, nhưng trong lòng nàng lại cực kì cao hứng.
Lưu Phong đưa mắt nhìn Tố Nương rời đi, đột nhiên nhớ tới lời Vương Đức Vọng nói, chẳng lẽ thật sự mình đang lợi dụng thân thể để làm việc hay sao? Bất quá ở kiếp trước cũng có câu: "Tình dục (theo nguyên tác là "Bạo lực", nhưng theo mình nghĩ là "Tình dục" thì đúng hơn) là phương pháp chinh phục đàn bà tốt nhất" Lưu Phong nhất thời thanh thản, ta là người văn minh, không cần dùng đến bạo lực thân thể. Bất kể chuyện gì phải đem lại lợi ích cho cả hai bên mới gọi là vương đạo.
Triều đường tranh cãi nửa ngày trời, rốt cuộc cũng chấm dứt, kết quả là triệu Lưu Phong tiến kinh, bất quá lại thêm 1 vấn đề mới nảy sinh.
Lưu Phong sau khi tiến kinh sẽ được đảm nhận chức vụ gì.
Dựa theo ý của Hoa Hạ đại đế, trước mắt là muốn Lưu Phong tới Hộ Bộ nhậm một chức quan, trước tiên cứ để hắn giữ chức Ngoại lang, đợi đến thời cơ chín mùi sẽ giao cho hắn trách nhiệm nặng nề hơn.
Nhưng đề nghị này vừa được đưa ra nhất thời bị Hộ Bộ cùng Hoàng Thái Tôn phản đối kịch liệt. Hoa Hạ đại đế là một quân chủ cởi mở, việc lớn đều đem cho mọi người nghị sự, không bao giờ nói trước. Đối mặt với nhiều sự phản đối của trọng thần như vậy, sắc mặt tuy có chút khó coi, nhưng cũng không lập tức đưa ra quyết định.
Trương Tử Ngưu biết rõ ý tứ của bệ hạ, một lần nữa thẳng thắn đề nghị giữa trăm quan, cuối cùng cũng chống cự với quan viên phe cánh của Yến Vương.
Nếu cứ để ý một chút chắc chắn sẽ nhận ra, ý tứ của bệ hạ là muốn đưa Lưu Phong vào để tra xét Hộ Bộ. Có một số tin đồn rằng bệ hạ có chút bất mãn với quan viên Hộ Bộ, muốn triển khai điều tra đối với Hộ Bộ, nay liên hệ với chuyện Lưu Phong tiến kinh, hơn phân nửa đều cho rằng tin tức này là sự thật.
"Trương Các Lão ta hỏi ngươi, ngươi biết bao nhiêu về Lưu Phong, quan viên Giang Nam phản ứng như thế nào về hắn, hắn căn bản là một dạng háo sắc, hoa hoa công tử, mặc dù có chút tài nhỏ, nhưng cũng chưa đủ trọng trách ở Hộ Bộ.". Đôi lông mày của Hình Văn Danh rung động, miệng có chút run run. Vốn dĩ hắn phản đối việc Lưu Phong tiến kinh, kết quả đến bây giờ người ta chẳng những được vào kinh mà còn lại được địa vị cao trong Hộ Bộ.
"Hai vị khanh gia, không nên tranh cãi nữa, để trẫm suy nghĩ chút." Hoa Ha đại đế hơi nhức đầu. Không nghĩ tới việc điều động một Lưu Phong bé nhỏ lại gây kích động đến vậy. Phản ứng trên triều đường hắn cũng có lường trước. Bất quá từ đây hắn cũng thấy được mâu thuẫn sâu sắc giữa Lưu Phong cùng Hoàng Thái Tôn và Yến Vương. Càng như vậy thì Hoa Hạ đại đế càng kì vọng vào việc Lưu Phong mau tiến kinh nhậm chức. Kỳ thật việc Lưu Phong tiến kinh trước khi Trương Thiên Sư bị ngộ hại, hai người có thương nghị qua. Ai ngờ chuyện đang dang dở thì Trương Thiên Sư bị trúng độc thủ. Hoa Hạ đại đế mong chờ việc Lưu Phong tiến kinh nhằm giải quyết 2 vấn đề, thứ nhất chính là việc Trương Thiên Sư bị hại. Thứ hai chính là vấn đề của Hộ Bộ. Viễn chinh Phù Tang và Cao Lệ thì cần phải có kinh phí lớn, nhưng bây giờ ngay cả một nửa lực lượng vũ trang cũng truy không ra. Nếu không điều chỉnh thì thiệt hại thật to lớn. Hoa Hạ đại đế thật sự không dám tưởng tượng ra hậu quả.
"Bệ hạ, thần có việc khải tấu". Trương Tử Ngưu hiểu rằng lúc này cần phối hợp với bệ hạ để giải quyết triệt để vấn đề của Lưu Phong. Kinh nghiệm nhiều năm làm quan mách bảo hắn, bệ hạ đối với Lưu Phong rất trọng thị.
Thấy vậy, sắc mặt bệ hạ nhanh chóng phẳng lặng như nước, đứng dậy:
"Các Lão cứ nói đi!". Hoa Hạ đại đế âm thầm tán thưởng Trương Tử Ngưu, trong số văn võ bá quan chỉ duy nhất có hắn hiểu được tâm tư của mình.
"Lão thần nghĩ rằng, chỉ có Lưu Phong mới có thể là người đảm nhận chức vụ Ngoại lang Hộ Bộ. Thiên Thượng Nhân Gian có sự phát triển như thế nào mọi người ở đây đều biết, khả năng kinh doanh sản nghiệp lớn như vậy, vị tất làm khó được một viên Ngoại lang nhỏ nhoi."
Hoa Hạ đại đế im lặng, ngẩng đầu nhìn quần thần, xem họ có phản ứng gì.
Hình Văn Danh bí ẩn nói: "Đúng vậy nhân tài kinh doanh không thể làm quan viên Hộ Bộ được, nếu không hắn nhân cơ hộ làm lợi cho việc kinh doanh của hắn thì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui