Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong nghe vậy thân thể rung lên mãnh liệt. Hắn thật sự không thể nào hiểu được Kim Vận phu nhân vì sao biết được chuyện hắn và Hoa Hạ đại đế hợp tác.
 
Lưu Phong nhớ ký ngày đó Thượng thư phòng đã đóng chặt cửa, ngay cả Trương công công cũng không có mặt. Bên ngoài được canh gác thật nghiêm mật. Như thế nào mà.
 
"Công tử, ngươi muốn biết vì sao ta biết được đúng không?" Kim Vận phu nhân kiều mỵ hỏi.
 
Lưu Phong âm thầm kinh hãi. Nữ nhân này so với trí tưởng tượng của mình thì còn lợi hại hơn bội phần.
 
"Phu nhân, chuyện như thế nào?" Lưu Phong bất động thanh sắc hỏi.
 
"Chúng ta về phòng ngủ trước đã. Đêm nay ngươi ngủ với ta. Hai chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện." Kim Vận phu nhân vươn ngọc thủ ôm lấy bả vai Lưu Phong, dịu dàng nói: "Ngươi biết không? Ta bây giờ thật không muốn rời khỏi ngươi. Ta hận không thể mỗi thời mỗi khắc được ở bên nhau, cùng ngươi hưởng thụ ôn nhu, hưởng thụ cường tráng."
 
Lưu Phong cười hắc hắc, một tay ôm eo nàng, một tay xoa vú nàng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, trong lòng thầm nghĩ thục nữ tỷ tỷ đã bị mình mê hoặc.
,
Đương nhiên nếu muốn bí mật của Kim Vận phu nhân thì đêm nay cũng phải tận lực cố gắng đây.
 
Hai người đi ra khỏi phòng tắm, lên giường, tiếp tục một trận giao phong.
 
Lưu Phong cúi đầu hôn lên tiểu khẩu mềm mại của nàng. Kim Vận phu nhân nhất thời như say rượu, chiếc lưỡi thơm tho nóng bỏng, tiến vào miệng nam nhân, nhiệt tình uốn éo.
 
Bổng bổng của Lưu Phong không biết từ lúc nào đã trở thành nóng bỏng, khẽ đâm đâm vào tiểu phúc của nàng. Kim Vận phu nhân chỉ càm thấy một cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân, kéo dài, đâm thẳng lên đại não.
 
Mê ly, Kim Vận phu nhân lấy tay nắm bắt lấy bổng bổng, khe khẽ nhu xoa.
 
Rốt cuộc Kim Vận phu nhân mãnh liệt cầm bổng bổng của hắn tiến vào trong thân thể nàng.
 
Trải qua phong ba bão táp trên giường, Kim Vận phu nhân nằm bên cạnh, ôm lấy Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, hơi thở có chút gấp gáp, mắt nhắm hờ, hưởng thụ khoái cảm hậu kích tình.
 
Lưu Phong khẽ vuốt ve thân thể nàng, ôn nhu nói: "Phu nhân, nàng có sướng không?"
 
Kim Vận phu nhân lộ ra vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Công tử thật là lợi hại. đợi lát nữa. lát nữa ta còn muốn."
 
Lưu Phong nghe vậy, không nói gì, trong lòng thầm cảm thán nữ nhân này quá cường hãn.
 
Kim Vận phu nhân chợt nói: "Công tử, ta nghĩ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn đúng không?"
 
Lưu Phong nhìn thân thể nàng, khẽ liếm môi, gật đầu nói: "Không sai, tối nay nàng hai lần làm cho ta giật mình. Đầu tiên nàng biết đêm nay ta động thủ, sau đó lại biết chuyện ta và bệ hạ giao dịch. Thực sự làm ta kinh ngạc."
 
Lưu Phong nói xong, hai tay tiếp tục phủ lên bộ phận mẫn cảm của nàng. Lưu Phong biết nếu muốn Kim Vận phu nhân nói rõ mọi chuyện thì tốt nhất là phải làm nàng hoàn toàn thỏa mãn.
 
Kim Vận phu nhân hiển nhiên là khoan khoái hưởng thụ sự vuốt ve của Lưu Phong, ý loạn tình mê nói: "Công tử, kỳ thật cũng rât đơn giản, bởi vì trong tay ta có một tổ chức tình báo cường đại."
 
"Tổ chức tình báo?" Lưu Phong cũng không ngạc nhiên lắm. Điểm này hắn đã sớm nghĩ đến.
 
"Ngươi nghe ta nói, ta nắm giữ một tổ chức tình báo không như ngươi tưởng tượng."
Kim Vận phu nhân giải thích: "Công tử đã nghe qua Nữ Nhân Hoa chưa?"
 
Lưu Phong lắc đầu.
 
"Nữ Nhân Hoa là một tổ chức." Kim Vận phu nhân mỉm cười nói: "Mà ta chính là đầu lĩnh của tổ chức này."
 
Kim Vận phu nhân mắt lim dim, ôn nhu nói: "Chúng ta cứ nằm bên nhau thế này nói chuyện như vợ chồng, từ từ ngươi sẽ thông suốt hết."
 
Kim Vận phu nhân khẽ nắm lấy bổng bổng của hắn xoa xoa, ôn nhu nói: "Nữ Nhân Hoa chính là các nữ tử khổ mệnh hai mươi năm trước ta gặp được. Các nàng đều đã ít nhiều trải qua các loại đau khổ trong cuộc sống. Ta ban đầu chỉ là dùng năng lực của mình giúp đỡ họ. Bất quá trong bọn họ có không ít nhân tài. Ta trong lúc cao hứng mới thành lập nên Nữ Nhân Hoa. Trải qua thời gian phát triển, bây giờ nhân số đã cả ngàn người, trà trộn vào dân gian, thanh lâu, hoàng thành, nội cung. nơi nào cũng có tỷ muội của Nữ Nhân Hoa. Tất cả các tin tức tình báo đều chuyển về cho ta. Cho nên hành tung của công tử ta đều nắm bắt được hết."
 
"Phu nhân, xem ra trước kia ta vẫn còn coi thường ngươi." Lưu Phong đưa tay ôm lấy Kim Vận phu nhân thi triển Tán Tỉnh đại pháp, làm nàng không ngừng run rẩy.
 
Trong mắt Kim Vận phu nhân như ẩn chứa thâm tình, khẩn khoản nói: "Công tử, chỉ cần ngươi nguyện ý thì Nữ Nhân Hoa sau này chính là của ngươi."
 
Lưu Phong thấp giọng nói: "Phu nhân, Nữ Nhân Hoa là tâm huyết cả đời ngươi. Ta làm sao tiếp quản. Hơn nữa nam tử hán đại trượng phu như thế nào chuyện gì cũng dựa vào đàn bà?"
 
Kim Vận phu nhân nghe vậy trong lòng càng thêm thích thú, dùng sức ôm lấy đầu hắn, hôn lên môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn nói: "Công tử, thiếp đã nghĩ nhiều rồi. Sau này tất cả mọi thứ của thiếp đều sẽ giao cho chàng. Hy vọng là chàng không nên tị hiềm."

Nghe nữ nhân thổ lộ chân tình, Lưu Phong nhất thời vui vẻ nói: "Phu nhân, không dối gạt nàng, ta bây giờ cần nàng trợ giúp nhưng tâm huyết của nàng thì ta không thể giữ lấy. Như vậy đi, ta sẽ dùng thông tin từ Nữ Nhân Hoa. Đợi nửa năm sau khi Thiên Thượng Nhân Gian phát triển tại kinh đô thì ta sẽ trích cho nàng một thành lợi nhuận.
 
Kim Vận phu nhân trong mắt xuất hiện một đạo dị sắc, do dự một chút, gật đầu: "Được rồi, dù sao thiếp giúp chàng giữ ngân lượng cũng được."
 
Qua một đêm vợ chồng, khi trời vừa hừng sáng thì Lưu Phong quay lại dịch trạm. Dù sao thì hắn cũng vẫn còn nhiều chuyện phải làm.
 
Quan viên của dịch trạm thấy Lưu Phong trở về liền tiến lên nói: "Tước gia, mưu sĩ của Đông cung Lãnh Nguyệt tiên sinh cho người đến, thỉnh mời Tước gia trưa nay đến Hồng Nguyệt lâu uống rượu.
 
Lưu Phong ngẩn người ra: "Ngươi nói là mưu sĩ của Đông cung?"
 
Quan viên dịch trạm gật đầu: "Là Lãnh Nguyệt tiên sinh."
 
Lưu Phong nhíu mày: "Người này như thế nào lại mời ta?"
 
Quan viên dịch trạm mỉm cười nhìn xung quanh không người, thấp giọng nói: "Tước gia không phải muốn điều tra Hộ Bộ sao? Đông cung làm thế nào có thể ngồi yên được?"
 
Lưu Phong hiểu ra, gật đầu nói: "Ngươi sai người báo với Lãnh Nguyệt tiên sinh, ta sẽ chuẩn y phó ước."
 
Vì muốn cùng Lưu Phong nói chuyện không bị người khác quấy rầy mà Lãnh Nguyệt đặc biệt bao toàn bộ lầu ba của Hồng Nguyệt lâu. Lưu Phong đến nói, chỉ thấy Lãnh Nguyệt không còn ai khác nữa.
 
"Lãnh Nguyệt ra mắt Tước gia, thỉnh mời Tước gia ngồi." Lãnh Nguyệt hai tay ôm quyền nói.
 
Lưu Phong cũng không khách khí, ngồi đối diện với Lãnh Nguyệt.
 
Lãnh Nguyệt nhìn Lưu Phong, cẩn thận đánh giá, ánh mắt toát ra một tia hân thưởng, nâng chén rượu nói: "Tước gia đến đây phó ước thật vinh hạnh cho Lãnh Nguyệt, ta kính Tước gia một chén." Nói xong Lãnh Nguyệt uống cạn.
 
Lưu Phong mỉm cười nói: "Nghe danh Lãnh Nguyệt tiên sinh đã lâu, chén rượu này ta uống." Nói xong Lưu Phong cũng uống cạn. Hắn mặc dù không biết Lãnh Nguyệt nhưng từ ngôn đàm đến cử chỉ của người này thì dám chắc Lãnh Nguyệt không hề đơn giản.
 
Lãnh Nguyệt lại nói: "Tước gia, ta kính ngươi thêm một chén."
 
Hai người lại cộng ẩm.
 
Lưu Phong uống xong, cười nói: "Chẳng biết tiên sinh tìm ta là có chuyện gì? Không phải là định làm thuyết khách cho chủ nhân của ngươi chứ?"
 
Lãnh Nguyệt cười ha ha nói: "Tước gia nói quá. Lãnh Nguyệt bất quá là ngưỡng mộ đại danh của người đã lâu nên mới mạo muội cầu kiến."
 
"Vậy sao? Tiên sinh, mọi người đều là người thông minh. Có chuyện gì người trực tiếp nói ra đi."
 
Lãnh Nguyệt vẻ mặt tư lự nói: "Thái tử phi điện hạ muốn gặp Tước gia."
 
Lưu Phong mỉm cười: "Tiên sinh hôm nay tìm ta chỉ để nói lời này thôi sao?"
 
Lãnh Nguyệt cười dài nói: "Tước gia quả nhiên là Tước gia, Lãnh Nguyệt có tâm sự cũng không gạt được ngươi."
 
Lãnh Nguyệt nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: "Tước gia, ngươi bây giờ có biết tình thế của kinh đô?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui