Hi Du Hoa Tùng

Nói, còn không mau chọn ta." Chu Tam trong mắt hiện lên một tia tức giận, hung hăng nói: "Ngươi nếu chọn ta thì tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi, tội của cha ngươi cũng nhẹ đi vài phần. Nói thật cho ngươi biết chỉ cần ta xuất lực hoạt động thì cha ngươi tự nhiên sẽ vô sự."
 
Ánh mắt lờ mờ của Tiểu Điệp khẽ hiện lên một tia chờ mong. Nếu những điều Hoa phục nam tử nói là thật thì nàng cũng tình nguyện hiến thân thể của mình cho hắn. Bất quá nàng vẫn còn chưa tin hắn, như vị công tử Lưu Phong kia nói thì Hoa phục nam tử này thật là có hành vi của súc sinh, thật khó để tin tưởng được hắn.
 
Lưu Phong trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, lạnh nhạt nói: "Tiểu Điệp cô nương, ngươi là người đã trưởng thành, ngươi phán đoán thử xem Chu Tam nói có thể tin được không?"
 
Chu Tam cười lạnh một tiếng, che dấu đi ánh mắt tham lam, đảo qua thân thể của Tiểu Điệp: "Nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ vì cha mình, không cố kỵ gì cả. Đương nhiên nếu ngươi muốn cha mình chết thảm tại đại lao thì ngươi có thể tiếp tục giả dạng thanh cao."
 
Chu Tam nói xong liếc nhìn Lưu Phong: "Lưu Phong, ngươi không phải muốn cùng ta tranh giành nữ nhân sao, chúng ta hôm nay đánh cuộc xem nàng ta chọn ngươi hay chọn ta?"
 
"Đề nghị thật hấp dẫn, bất quá nếu ngươi có hứng thú thì kệ ngươi bổn công tử không có hứng cùng ngươi bồi tiếp." Lưu Phong hung ác nói.
 
Chu Tam sắc mặt có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn nói: "Lưu Phong, ngươi chỉ là một nam tước, dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta như vậy?"
 
Lạc hậu quá, lão tử bây giờ đã là Nhất đẳng Bá tước. Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Tam đầu heo, xem ra tình báo của các ngươi quá tệ. Lão tử vừa mới được bệ hạ gia phong làm nhất đẳng Bá tước. Nhớ kỹ, lão tử là nhất đẳng Bá tước."
 
Chu Tam sắc mặt biến đổi, lành lùng nhìn Lưu Phong, âm thầm kinh ngạc, điều này có thể sao, từ nhất đẳng Nam tước lên nhất đẳng Bá tước là sáu cấp bậc, tốc độ như vậy tại đế quốc quả là hãn hữu.
 
Tiểu Điệp nghe vậy, mới hiểu được địa vị của hai người quả là thật lớn. Bất quá nàng vẫn hướng về Lưu Phong nhiều hơn. Đầu tiên là Lưu Phong trong lúc nàng tối nguy nan đã kịp thời ra tay. Tiếp theo Lưu Phong quan tâm đến nàng như vậy cũng khiến cho nàng có nhiều hảo cảm với hắn nhưng vị tam công tử Yến Vương này thân phận thật quá cao. Nếu Chu Tam quả thật có ý giúp cha mình thì cha hẳn là sẽ bình an vô sự. Trong một thời gian ngắn, Tiểu Điệp cũng không biết lựa chọn ai.
 
Chu Tam hừ một tiếng, sắc mặt cổ quái nhìn Lưu Phong, đột nhiên cười rộ lên: "Lưu Phong, ngươi hù dọa ai chứ đừng hù dọa ta. Làm sao có thể thăng được lục cấp như vậy chứ, Hoa Hạ đế quốc ta chưa bao giờ có ai như vậy."
 
Lưu Phong lạnh lùng nói: "Không tin cũng không quan trọng, cho dù bây giờ ta là Nam tước như trước thì ngươi có thể làm gì ta?"
 
Chu Tam nghe vậy, tức đến không nói ra lời. Lưu Phong nói quả không sai, cho dù Lưu Phong là Nam tước thì hắn cũng không thể làm gì được, Lưu Phong còn có Phượng viên phía sau, còn có Cẩm Y Vệ.
 
"Tiểu Điệp cô nương, có một số việc nàng chưa biết, cha ngươi là đắc tội với Đông cung, còn vị này là Chu Tam công tử, là người của Yến vương. Ngươi cho rằng hắn có thể cứu được cha ngươi sao? Yến Vương và Đông cung đang đối đầu, có thể để xảy ra chuyện này sao? Hắn nói như vậy chẳng qua là muốn chiếm được lòng tin của ngươi mà thôi. Tất cả ta đã nói xong. Lựa chọn thế nào, ngươi tự mình quyết định." Lưu Phong cố ý đem chuyện Đông cung và Yến Vương ra nói.
 
Tiểu Điệp nghe vậy, cảm kích liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, khóe miệng thậm chí còn hiện ra một nụ cười thoáng qua.
 
Chu Tam thấy Tiểu Điệp tươi cười, không khỏi động lòng. Nữ nhân này quả thật là vưu vật.
 
"Tiểu Điệp, ngươi hẳn phải biết với năng lực của Yến Vương phủ chúng ta thì cứu một gã phạm quan không hề khó. Vì cha của ngươi, ngươi mau chọn lựa đi."
 
Thấy Tiểu Điệp do dự, không kiên quyết, Chu Tam đắc ý cười to, trên mặt hiện ra một sự dữ tợn.
 
"Thế nào Tiểu Điệp, mau nghĩ đi rồi theo ta chứ?" Chu Tam nhìn Tiểu Điệp, đắc ý cười to, càng nhìn càng mừng rỡ. Mặc dù không thể so với Vương Đông Đông nhưng là cái ngàn vàng của thiên kim Hộ Bộ thị lang cũng là thật đáng giá.
 
Lưu Phong nhìn Chu Tam, cũng không chút kinh hoàng mà ung dung cầm lấy chén rượu trên bàn uống một ngụm, thản nhiên nói: "Trư Tam công tử, ngươi trước hết đừng vội đắc ý."
 
Chu Tam cười lớn nói: "Lưu Phong, ngươi quả thật là kiên nhẫn, giờ phát sắp ngã ngũ này mà vẫn có thể còn giữ được bình tĩnh."
 
"Đỗ lão bản, ta nghĩ ta muốn đi theo vị công tử này." Tiểu Điệp trải qua một lúc suy nghĩ, lấy tay chỉ Lưu Phong.
 
Mặc dù Chu Tam đưa ra điều kiện thật là mê người nhưng lại không đáng tin lắm.
 
Chu Tam nghe vậy nhất thời kinh hãi, nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Điệp, hận mình không thể đổi chỗ cho Lưu Phong.
 
"Tiện nhân, ngươi lựa chọn hắn?" Chu Tam vẫn cảm thấy hồ nghi, không nghĩ ra mình lại thua Lưu Phong một lần nữa.
 
Tiểu Điệp nhíu mày nhìn Chu Tam, hung hăng nói: "Không sai, ta chọn vị Bá tước này."
 
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, giơ chén rượu trong tay uống cạn, cười nói: "Trư Tam công tử thân ái, ngươi nên chú ý lời nói của mình."
 
Chu Tam trên mặt hiện ra một đạo hắc khí, căm tức nhìn Tiểu Điệp: "Tiện nhân, ngươi sẽ vì chọn lựa ngày hôm nay mà hối hận."
 
"Chu Tam, ta lại một lần nữa trân trọng nhắc lại ngươi nên chú ý lời nói của ngươi một chút." Lưu Phong sắc mặt đã biến đổi, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
 
Tiểu Điệp trong mắt lại hiện ra sự mừng rỡ. Vị Bá tước đại nhân này và nam nhân bình thường không giống nhau, ít nhất thì trong mắt hắn cũng không có nét dâm tà.
 
Chu Tam cả người cứng đờ, đột nhiên cười ha hả: "Hảo, hay lắm. Lưu Phong, bổn công tử thừa nhận thua ngươi. Bất quá ngươi cũng không nên đắc ý sớm. Chúng ta sẽ sớm gặp lại."
 
Một hồi phong ba qua đi, Đỗ Nguyệt lúc này đã minh bạch thân phận của Lưu Phong, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hắn thậm chí còn định cam tâm tình nguyện tặng Tiểu Điệp cho Lưu Phong.
 
Bất quá Lưu Phong cũng không thích chiếm tiện nghi của hắn, kiên trì đưa cho Đỗ Nguyệt một ngàn lượng bạc, . khiến cho Đỗ Nguyệt bất an không thôi.
 
Lưu Phong gần đi Lưu Phong vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm, sau này ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nơi này, vài ngày nữa ta sẽ đến."
 
Đỗ Nguyệt nghe vậy nhất thời mừng rỡ, cúi đầu nhìn Lưu Phong cất bước, trong lòng thật vui sướng.
 
Lưu Phong mang theo Tiểu Điệp trực tiếp về đại trạch viện của Dương thị.
 
Dương thị và Liên Nguyệt nhìn thấy Tiểu Điệp, trong mắt hiện lên một tia địch ý. Bất quá các nàng cũng không cách nào trách Lưu Phong được.
 
Nói cho cùng thì bọn họ và Lưu Phong chỉ là quan hệ mua bán nhà mà thôi, không thể nào quản được việc của Lưu Phong.
 
"Thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?" Lưu Phong mở to mắt, lên tiếng hỏi.
 
"Đây là Tiểu Điệp là cộng sự của ta." Lưu Phong hàm hồ giới thiệu.
 
Tiểu Điệp nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu. Nàng vốn nghĩ hắn chuộc thân cho mình, hơn phân nửa là muốn nạp mình làm thiếp, bây giờ nghe nói vậy cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
 
"Tiểu Điệp, chuyện như thế nào ta sẽ nói với ngươi sau. Bấy giờ ngươi tắm rửa, thay quần áo đi đã. Liên Nguyệt, ngươi mau dắt Tiểu Điệp tỷ tỷ đi tắm." Lưu Phong dặn dò,
Liên Nguyệt không tình nguyện, cái miệng khẽ chu ra, bất quá cuối cùng vẫn phải đi.
Dọc đường đi, Liên Nguyệt âm thầm suy nghĩ phải nhanh cho Dương thị câu dẫn Lưu Phong với tốc độ nhanh hơn, nếu không đại sắc lang này không biết còn trêu chọc vào bao nhiêu nữ nhân nữa.
 
Công tử, ngươi cũng đi rửa mặt, ta đi nấu cơm, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm." Dương thị nói nhưng trong mắt lại hiện ra một tia u oán.
 
Lưu Phong mỉm cười: "Vậy thì phiền phu nhân rồi."
 
"Công tử khách khí, Liên Nguyệt gần đây rất nhu thuận, ta còn phải cám ơn ngươi nhiều. Liên Nguyệt rất thích nghe công tử giảng chuyện xưa." Kỳ thật Dương thị đối với vị đại nhân Liên Nguyệt cũng tỏ ra mơ hồ, có đôi khi tính tình đại nhân này thật âm trầm, có đôi khi lại như một tiểu hài tử, thích nghe Lưu Phong kể chuyện cổ tích thì thật là có chút giống nhi đồng.
 
Sau khi rửa mặt xong, Lưu Phong cũng chưa thấy Liên Nguyệt và Tiểu Điệp quay lại, liền chui vào bếp.
 
Lúc này Dương thị đang ở trong bếp, lúi húi chuẩn bị mọi thứ, vô tình cặp mông lớn nhất thời hiện ra trước mắt Lưu Phong.
 
Lưu Phong lặng lẽ tiến đến, có thể thấy rõ ngay cả các đường gân của nội khố hằn lên cũng có thể thấy rõ ràng.
 
Thục nữ có con rồi quả là không bình thường a. Nhìn cặp mông to tròn, Lưu Phong dần hình thành ý niệm tà ác trong đầu.
 
"Công tử, ngươi sao lại ngồi dưới đất làm gì?" Ngay khi Lưu Phong đang tràn ngập dâm ý thì Dương thị tựa hồ phát hiện ra, khẽ xoay người lại.
 
Lưu Phong xấu hổ, tươi cười: "Không có gì, ta chỉ làm rơi một thứ thứ trên mặt đất thôi."
 
"Là như thế này ta sẽ giúp phu nhân, ánh mắt của ta luôn rất lợi hại." Nói xong Dương thị cũng ngồi xổm xuống mặt đất, nhưng cước bộ không vững, ngay khi nàng ngồi xổm xuống thì thân thể khẽ đổ vào người Lưu Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui