Hi Du Hoa Tùng

Mẹ kiếp, lão già kia như thế nào cứ không để ta yên như vậy. Lưu Phong tức giận hỏi: "Vị trưởng lão này không phải ngươi cũng muốn cùng ta so chiêu đấy chứ?"
 
"Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái." Trưởng lão kia gật đầu: "Hôm thấy Tước gia và Vinh trưởng lão quá chiêu, ta nhất thời cũng cảm thấy ngứa ngáy."
 
Dừng một chút, trưởng lão đó nói tiếp: "Tước gia, lão hữu chỉ muốn luận bàn một chút, không hề có ý khác. Nếu Tước gia cảm thấy nguy hiểm thì coi như lão hữu chưa từng nói gì cả." Nói như vậy nhưng ánh mắt của trưởng lão kia lại lộ ra vẻ khinh thị nhìn Lưu Phong, ý tứ rõ ràng muốn nói hắn thật là hạng chết nhát.
 
Ta khinh. Hổ không phát uy thì ngươi coi ta là con mèo bệnh à? Lưu Phong nhất thời hỏa khí bốc lên, chuẩn bị giáo huấn cho con ếch ngồi đáy giếng này một bài học, cho hắn biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
 
Y Đẳng và Y Lực thấy sự việc ngày càng lan rộng ra, vốn là muốn mở miệng can thiệp nhưng lại nghĩ chuyện xấu này cũng có thể biến thành chuyện tốt. Nếu hai người đều muốn đánh thì cho họ đánh.
 
Thứ nhất có thể kiểm tra lại thực lực thật sự của Lưu Phong, thứ hai cũng có thể làm giảm bớt đi sự kiêu ngạo của các vị trưởng lão.
 
"Xin hỏi vị trưởng lão này xưng hô như thế nào?" Đừng xem Lưu Phong ngoài mặt cười nói như vậy nhưng trong lòng lại tràn ngập sát ý, nghĩ thầm nếu lát nữa ta không đánh cho ngươi đến nước chảy hoa rơi thì ta không phải Lưu Phong nữa mà là cẩu phong.
 
"Tại hạ là Đại Danh." Vị trưởng lão đó thủy chung vẫn mỉm cười, bất quá nụ cười thật là giả dối.
 
"A, thì ra là Đại Danh trưởng lão." Lưu Phong cười hì hì, nói: "Đại Danh trưởng lão, hay là ngươi và ta đánh cá một chút đi."
 
"Cá cược?" Đại Danh trưởng lão nhất thời nghi hoặc, không hiểu được dụng ý của đối phương: "Lão hữu bất quá là muốn trao đổi võ công, quá chiêu luận bàn một chút, không có ý gì khác cả."
 
"Ha ha ta cũng không có ý tứ gì khác. Bất quá nếu muốn đánh thì cá cược một chút, không phải thú vị hơn nhiều sao?"
 
Y Lực tiến lên cười hỏi: "Tước gia, muốn đặt cược cái gì?"
 
"Nếu ta thua, thì ta mất 20 vạn lượng bạc." Lưu Phong nghiêm mặt nhìn hắn nói: "Chẳng biết Đại Danh trưởng lão nguyện ý xuất ra cái gì?"
Đại Danh trưởng lão hơi kinh hãi, hai mươi vạn lượng thật không phải là số tiền nhỏ, hắn vội chuyển ánh mắt sang nhìn Y Lực, Y Lực hiểu ý vội phất tay: "Đại Danh trưởng lão, ngươi đừng nhìn ta, tổ chức bây giờ cũng đang thiếu kinh phí."
 
Đại Danh trưởng lão bất mãn nhìn Y Lực một cái nhưng cũng không nói thêm, hắn cũng hiểu tổ chức không thể nào cấp cho hắn 20 vạn lượng để đi đánh bạc cả. Huống hồ tổ chức bây giờ rất khó khăn về kinh phí.
 
Thất vọng tràn trề, hắn quay sang nhìn Vinh trưởng lão và hai người kia nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu. Hiển nhiên là không thể có ai giúp được hắn.
 
Lưu Phong thấy Đại Danh lâm vào tình thế khó khăn, chủ động nói: "Đại Danh trưởng lão, ta có một đề nghị, không biết có thích hợp hay không?"
 
Đại Danh trưởng lão thấy Lưu Phong tươi cười đắc ý, hận không thể ngay lập tức chém hắn thành trăm mảnh. Tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì thật không thể làm được việc gì.
 
"Tước gia, thỉnh ngươi nói cho ta." Đại Danh trưởng lão cố nén sự tức giận trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
 
"Nếu Đại Danh trưởng lão nguyện ý thì thay 20 vạn lượng bạc bằng bốn xử nữ của quý quốc. Nếu ngươi bất hạnh thua ta thì chỉ cần trao cho ta bốn xử nữ của quý quốc." Lưu Phong cơ hồ như nắm chắc phần thắng, bất quá hắn làm ngươi cũng không quá ác độc, không phải như miệng của sư tử, mở miệng ra là muốn nuốt tất.
 
Đại Danh trưởng lão nghe vậy, cặp mắt nhất thời sáng ngời, cẩn thận hỏi: "Tước gia, có thật là như vậy không?" Đại Danh trưởng lão và mọi người tại nơi đây đều hiểu được bốn xử nữ tại Phù Tang chỉ đáng giá bốn ngàn lạng bạc, sao có thể so với 20 vạn lượng được.
 
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta nói ra đương nhiên là giữ lời."
 
"Hảo." Đại Danh trưởng lão âm thầm mừng rỡ trong lòng, nếu Lưu Phong muốn làm một tên ngu ngốc thì ta đây sẽ giúp ngươi thành toàn.
 
Y Đẳng thủ lĩnh, nếu ta muốn bốn người xử nữ ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?" Đại Danh chuyển ánh mắt sang nhìn Y Lực hỏi. Hiển nhiên là hắn mặc dù mang danh trưởng lão nhưng tại tổ chức thì không có chút quyền lực nào.
 
Y Lực vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên là có thể." Việc này mà nói thì đối với Y Lực rất dễ dàng, hơn nữa hắn cũng là muốn nhân cơ hội này kiếm tiền. Nếu Đại Danh thắng thì sẽ có 20 vạn lượng, nếu Đại Danh thua thì chỉ mất có bốn ả đàn bà. Hơn nữa nhờ thế hắn cũng coi như đã ban ơn cho Đại Danh vậy. Sau này sẽ dễ dàng sai sử hắn hơn.
 
Mỹ Tử lo lắng nhìn Lưu Phong, rất muốn nói gì đó.
 
Lưu Phong quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Mỹ Tử, nàng muốn nói gì sao?"
 
Mỹ Tử thấy Lưu Phong chủ động hỏi, vội bước lên trước, quỳ xuống nói: "Công tử, bốn người xử nữ, Mỹ Tử có thể giúp người tuyển chọn được không?" Lần này đi đến Hoa Hạ đế quốc, Mỹ Tử còn có vài người người bạn tốt cùng đi, nàng muốn nhân cơ hội này giải thoát cho họ.
 
Mặc dù không biết sau khi theo Lưu Phong về thì vận mệnh các nàng sẽ như thế nào nhưng dù sao vẫn còn hơn bị biến thành tính nô, thành lô đỉnh.
 
"Ồ, là như thế." Lưu Phong mỉm cười: "Có thể, bất quá phải có vóc người xinh đẹp, nàng có thể không?"
 
Mỹ Tử vội vàng gật đầu: "Công tử yên tâm, dám chắc là sẽ phù hợp với yêu cầu của người." Có thể mang đến Hoa Hạ đế quốc đương nhiên đều phải là xử nữ có đôi phần hương sắc. Mỹ Tử đối với yêu cầu của Lưu Phong hoàn toàn không hề lo lắng.
 
Vinh trưởng lão hừ một tiếng, nói: "Tiện nhân, ngươi đang tính toán gì vậy?"
 
Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Vinh trưởng lão, Mỹ Tử bây giờ là người của ta, ngươi nói chuyện cũng cần khách khí một chút." Trong ba vị trưởng lão thì Lưu Phong có ác cảm với vị Vinh trưởng lão này nhất, tu vi thì thấp nhất nhưng tính tình thì tà ác, bất quá đã bị hắn chọc cho biến thành một bộ dáng tức tối.
 
Quả nhiên là Vinh trưởng lão thua dưới tay Lưu Phong nên vẫn còn vài phần kiêng kị, vội vàng ngậm miệng lại. Chỉ là đối với Mỹ Tử thì tăng thêm vài phần oán hận.
 
Mỹ Tử cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Vinh trưởng lão. Dù sao thì mình đã là người của Lưu Phong.
 
Mỹ Tử bước về phía sau cùng tỷ muội của mình thì Lưu Phong và Đại Danh cũng đã chuẩn bị khai chiến.
 
"Đại Danh trưởng lão, ra tay đi." Trực giác của Lưu Phong nói hắn biết Đại Danh này dường như mạnh hơn Vinh trưởng lão rất nhiều, hơn nữa người này tâm cơ khó dò, tuyệt đối là không dễ đối phó, cho nên giờ phút này hắn hoàn toàn tập trung tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đại Danh.
 
"Tước gia, lão hữu lớn tuổi hơn ngươi, không tiện ra tay trước, ngươi cứ tự nhiên xuất thủ." Đại Danh dường như rất tin tưởng vào tu vi của mình, thoải mái nhường cho Lưu Phong xuất thủ trước.
 
Lưu Phong cũng không khách khí, quát lên một tiếng, Hạo Thiên Kiếm như một sợi chỉ phóng ra, một đạo bạch sắc kiếm quang nhất thời giống như xuyên vân liệt nhật bắn ra ngoài.
Đại Danh bỗng cất tiếng cười dài, thân hình đột nhiên dịch chuyển ra mấy trượng, tốc độ cực nhanh, so với Thất Tinh bộ của Lưu Phong cũng không hề thua kém.
 
Một đạo ngân sắc quang huy từ trong tay hắn xuất hiện.
 
"Tùng Vân kiếm." Y Đẳng nhận ra đạo ngân sắc quang huy đó, vẻ mặt thập phần kinh ngạc.
 
Lưu Phong nghe vậy, thần sắc đại biến, dò hỏi: "Là Thiên Chi Tùng Vân?"
 
Đại Danh nghe vậy, nhất thời biến sắc: "Ngươi làm thế nào biết được Thiên Chi Tùng Vân kiếm?" Đại Danh trưởng lão thật sự kinh ngạc. Ngay cả võ sĩ bình thường ở Phù Tang cũng chỉ biết nó là Tùng Vân không thể biết được đầy đủ tên của nó là Thiên Chi Tùng Vân nhưng Lưu Phong lại có thể biết được tên gọi đầy đủ của thanh thần kiếm này.
 
Không thể tưởng tượng nổi!
 
"Đã từng nghe qua." Lưu Phong vốn là từ kiếp trước mà biết được. Kiếp trước hắn xem qua không ít sách lịch sử, trong đó cũng có vài quyển miêu tả đến Thiên Chi Tùng Vân kiếm của người Nhật. Cho nên lúc nãy hắn nghe Y Đẳng thốt lên mới buột miệng hỏi.
Mặc dù hắn trả lời qua loa nhưng Đại Danh vẫn hoài nghi trong lòng, hắn thật sự hoài nghi thân phận của Lưu Phong.
 
"Tước gia, ngươi quả thật là có điều che dấu." Đại Danh quyết định dò hỏi Lưu Phong một chút, hắn như thế nào lại có thể biết được Thiên Chi Tùng Vân kiếm.
 
Đương nhiên là trước hết hắn phải đánh bại Lưu Phong đã, ít nhất cũng phải làm Lưu Phong trọng thương.
 
Đáng tiếc là Y Lực và Y Đẳng không biết được ý nghĩ của Đại Danh, nếu không đã ngăn cản lão. Lưu Phong có thể thua nhưng không thể trọng thương, càng không thể bắt giữ hắn.
 
Thân phận của Lưu Phong rất nhạy cảm, chẳng những tại Hoa Hạ đế quốc có chức vị quan trọng mà còn có Phượng Viên sau lưng. Nếu là ám sát sau lưng thì Hắc Ám tổ chức không sợ nhưng bây giờ chuyện Lưu Phong đến đây đã có người biết. Nếu Lưu Phong có bị gì đó thì Hắc Ám tổ chức đương nhiên là chịu phiền toái lớn.
 
Thân hình phiêu phất, Tùng Vân kiếm cuồn cuộn phát ra một đạo kiếm quang màu bạc, phảng phất quỷ dị biến hóa nhanh chóng áp sát Lưu Phong.
 
Lưu Phong sau lần được Bạch Khiết chỉ điểm thì tu vi kiếm đạo đã tăng lên rất nhiều, bất quá đối mặt với công kích cường hãn của đối phương cũng không khỏi rùng mình kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui