Hi Du Hoa Tùng

Nhớ tới sự dũng mãnh của Lưu Phong, Dương Thị không khỏi trong tâm một trận nhộn nhạo.
Nam nhân thích đàn bà lẳng lơ, nữ nhân thích đàn ông dũng mãnh. Dương Thị mặc dù chưa trải qua nhiều, nhưng cũng hiểu được đạo lý trong đó. Cho nên trước mặt Lưu Phong nàng tỏ ra cực kỳ dâm đãng, mà Lưu Phong cũng đích thực là đàn ông dũng mãnh. Bằng không giờ phút này giữa hai chân nàng cũng không có cảm giác nóng rực như vậy.
"Liên Nguyệt chạm vào ta một cái, bên dưới đã đau lắm rồi." Liên Nguyệt trong lúc vấn đầu, không cẩn thận đã chạm vào thân thể nàng, hạ thân một trận đau đớn kịch liệt.
Liên Nguyệt hừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh, không tức giận nói: "bình minh cũng đến rồi, người như thế nào không để Lưu Phong đền tội với người. làm ra chuyện xấu thì phải bị trừng phạt ah, bây giờ thời gian vừa đến, coi như là đền tội với người."
Dương Thị nhất thời sắc mặt ửng hồng, thủy triều dậy sóng nói: "đứa nhỏ này nói bậy ah."
"Ngươi." Liên Nguyệt đang muốn thị uy, nhưng lại phát hiện ánh mắt nhắc nhở của Dương Thị, Lưu Phong đã hướng cửa đi tới.
"Trước tiên cho ngươi đắc ý, sau này coi ta như thế nào thu phục ngươi."
Cứ như vậy, Lưu Phong rất nhanh tiến vào phòng nhìn mẫu thân hai nàng đang vui đùa, mỉm cười: "Phu nhân, Liên Nguyệt, ta còn một số chuyện chưa giải quyết, không thể cùng các người ăn tối được."
Dương Thị nghe vậy có chút thất vọng, bất quá đối với thân phận của hắn cũng không dám trước mặt hắn làm nũng, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: "Được rồi, vậy người tự cẩn thận một chút nhe."
"Công tử, ta tiễn người nha." thấy Lưu Phong xoay người rời đi, Dương Thị vội vàng cẩn thận đứng lên, bước nhanh tới, nhất thời làm hạ thân một trận đau nhức.
Lưu Phong nhìn Dương Thị một dòng nước mắt rơi xuống, ngay lập tức bước lên vài bước, đỡ lấy cánh tay nàng, ôn nhu ân cần nói: "Phu nhân, cẩn thận một chút, ta thấy nàng hôm nay vẫn còn chút lộn xộn, hay là ở trên giường nghỉ ngơi đi." vừa nói vừa ôm lấy eo Dương Thị, nhẹ nhàng khe khẽ đặt lên giường.
Ngay trước khi rời đi, Lưu Phong xoay người lại đối diện Liên Nguyệt dặn dò: "Liên Nguyệt, cẩn thận chiếu cố mẵu thân ngươi."
Liên Nguyệt ôn thuận trả lời: "Thúc thúc, người yên tâm, người không phải có việc phải đi sao, ta sẽ chiếu cố tốt mẫu thân."
Quay đầu lại, Lưu Phong hôn lên trán Dương Thị một cái, giúp nàng đắp chăn lên người, dặn dò: "nàng nghỉ ngơi tốt nhe."
Cảm nhận được sự quan tâm của nam nhân, Dương Thị có chút động tâm, không khỏi thốt lên: "đều do người hại ta ah. "
Lưu Phong cười một tiếng, vội vàng đứng dậy, rời đi, gần ra khỏi phòng thì Liên Nguyệt còn nghe được Lưu Phong đang nói thầm: "rõ ràng là chính ngươi điên cuồng."
Đợi Lưu Phong đi rồi, Liên Nguyệt ánh mắt chuyển đến Dương Thị nói: "nhìn không ra, Lưu Phong đối với ngươi đúng thật có ý tứ."
Dương Thị cũng không để ý trong lời nói của Liên Nguyệt có chút dấm chua, ngược lại rất chân thật nói: "Đương nhiên. ta đã nói qua, hắn đối với ta có ý tứ. Đại nhân, người yên tâm, ta sẽ sớm gia nhập quản lý Thiên Thượng Nhân Gian, đến lúc đó, ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp cung cấp vốn cho Thánh Giáo."
Tội cho ngươi, ngươi cho là Lưu Phong cũng giống như ngươi vú to não nhỏ ah. : d
Nói đền bự, Liên Nguyệt có chút buồn bực, y theo phương pháp hướng dẫn của Lưu Phong, ngày nào nàng cũng làm, nhưng vẫn chưa thấy bự lên.
"Bệ hạ, Trương Công Công tới." Trong Thượng Thư phòng, tiểu thái giàm đánh thức Hoa Hạ đại đế.
Hoa Hạ đại đế cảm thấy tức giận, đột nhiên lại hỏi: "Có phải Trương Công Công tới?"
"Bẫm bệ hạ, đúng là Trương Công Công tới, là người phân phó nô tài khi Trương Công Công tới thì đánh thức người." Trị Nhật thái giám cẩn thận giải thích, sợ quấy rầy mộng đẹp của Hoàng Đế.
"Ta biết, còn không cho Trương Công Công vào. thật là nô tài vô dụng ah." Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
Rất nhanh, Trị Nhật thái giám dẫn Trương Công Công đến: "Bẩm báo Hoàng Thượng Phùng đại nhân hồi báo, Trương Trạch Toàn hiện tại đang trong tay Tước gia, ngay cả hắn cũng không biết địa điểm giam cầm cụ thể." Trương Công Công quỳ trên mặt đất, quay đầu về Hoa Hạ đại đế cung kính nói.
"Oh, là như thế ah." Hoa Hạ đại đế gật đầu, lập tức hỏi: "Ngươi có hỏi Phùng đại nhân, khi nào thì hắn tra ra?"
Trương Công Công vội vàng nói: "Bẩm Bệ hạ, Phùng Nguyệt nói chuyện này rất khó. Thuộc hạ của Lưu tước gia rất kín miệng, ngay cả Phùng đại nhân cũng khó tra ra chút gì, trừ phi. Phùng đại nhân đi hỏ Lưu tước gia."
"Quên đi, ngươi trước tiên lui xuống cho ta." Hoa Hạ đại đế phất tay, ý bảo Trương Công Công lui ra.
Lập tức nhìn Trị Nhật thái giám nói: "Truyền chủ ý của ta, để Trữ Tú Cung chuẩn bị 3 xử nữ, vào giữa đêm đưa đến Thượng Thư phòng."
Trị Nhật thái giám lĩnh chỉ, vội vàng cung kính lui ra ngoài, đợi ra khỏi Thượng Thu phòng, nhất thời cảm thấy thoải mái. Hầu hạ bên người Bệ hạ thật sự là áp lực ah.
"Ngươi như thế nào lại để Lưu Phong phát tri63n lực lượng bản thân?" Hoa Hạ đại đế đột nhiên đứng dậy, trong Thượng Thư phòng đi vài bước, trầm giọng hỏi.
"mấu chốt là ngươi thấy như thế nào?" nói chuyện chính là bóng đen thần bí tu chân bảo vệ bên cạnh Hoàng Đế.
Hoa Hạ đại đế sợ run một chút, lập tức cười nói: "Ngươi chắc chắn có cái nhìn của mình?".
Bóng đen ho nhẹ hai tiếng, trầm mặc một hồi nói: "Ta xem chuyện này cũng không có gì ghê gớm, ngươi xem quan viên Đế quốc này, người nào không có thế lực của riêng mình."
Hoa Hạ đại đế nghe vậy cũng không nói gì, mà quay lại long tháp (chỗ ngồi), thuận tay cầm 1 quyển tấu chương, tùy ý nhìn một chút, trầm mặc nói: "Ta biết, Đế quốc qúy tộc có thể phát triển thế lực bản thân. Nhưng là, trước mắt, ngoài Yến Vương và Đông Cung, lực lượng của những người khác ta đều hiểu thấu. Có thể nói, lực lượng của họ cụng nằm trong phạm vi cho phép của ta. Nhưng Lưu Phong không giống, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã làm ta không thể nào phát hiện được lực lượng của hắn. Chẳng lẽ ngươi nghĩ, chuyện này còn là chuyện nhỏ sao?"
Bóng đen cười lạnh một tiếng, lát sau nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, ta nghĩ so với Lưu Phong, tình huống của Yến Vương và Đông Cung không phải nghiêm trọng hơn 1 chút sao?"
Hoa Hạ đại đế đột nhiên nở nụ cười: "Không sai, đúng vậy, Yến Vương và Đông Cung lực lượng quả thật rất mạnh, nhưng là việc này đã được ngầm ưng thuận rồi."
"Vậy chuyện của Lưu Phong chưa được ưng thuận sao?" Bóng đen cố ý hỏi lại.
"Ngươi thật là hồ đồ, hay là giả bộ hồ đồ?" Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt nói: "Yến Vương và Hoàng Thái Tôn tương lai đều có thể là người kế vị của ta, vì thế tự nhiên có thể có lực lượng của mình. Lưu Phong khôn giống như vậy, hắn bất quá cũng chỉ là 1 gã ngoại thần. Hơn nữa ta cũng rất tò mò, tại sao lực lượng của hắn lại đối nghịch với cả Yến Vương và Hoàng Thái Tôn. Hai điểm này kết hợp lại, mục đích của Lưu Phong là muốn kích động."
Bóng đen cười 1 tiếng nói: "Bệ hạ, người không phải nghĩ, Lưu Phong muốn tạo phản sao?"
Hoa Hạ đại đế lông mi hơi nhíu, hỏi lại: "Cái gì, ngươi nói Lưu Phong muốn tạo phản?"
Dừng một chút, Hoa Hạ đại đế khinh thường nói: "Chuyện này tựa hồ không thể. Một ngoại thần tựu không thể tạo phản, trừ khi bây giờ đang là thời kì chiến loạn. Hơn nữa, nếu hắn không có 10 vạn quân tinh nhuệ thì há có thể thành công ah."
Nói đến Lưu Phong tạo phản, Hoa Hạ đại đế quả thật không tin, tạo phản không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên, ngươi phải có tư các. Tiếp theo, ngươi phải có thế lực. Về tư cách, tối thiểu ngươi cũng phải là huyết mạch hoàng gia. Về thế lực, ngươi phải có lực lượng ngang bằng Yến Vương.
Nhìn Lưu Phong cả hai điểm đều không có.
Không thân phận, không lực lượng.
Đừng xem Lưu Phong bây giờ có lực lượng bí mật, nhưng thế lực này muốn tạo phản phải thực sự mạnh, không thì chỉ làm trò cười mà thôi.
"Nếu Lưu Phong không tạo phản, vậy người lo lắng cái gì?" bóng đen lại hỏi lại.
Hoa Hạ đại đế thở dài 1 tiếng, buông tấu chương trong tay xuống, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cò lẻ là ta già rồi, nên trong lòng có chút đa nghi. Chẳng biết tại sao, ta cuối cùng suy nghĩ thấy Lưu Phong con người này có chút thần bí, làm cho người ta nhìn không thấu."
"Lưu Phong là tu chân Nguyên Anh kỳ, nói hắn thần bí cũng không quá đáng. Hắn là tu chân, người là người thường, người nhìn không thầu hắn là điều bình thường." Bóng đen phân tích nói.
"Không, không phải như ngươi tưởng tượng." Hoa Hạ đại đế trầm tư một chút, nhẹ giọng nói: "Ta cuối cùng nghĩ, hiểu đươc trên người Lưu Phong tồn tài một điều gì đó không muốn người khác biết bí mật. (cha này vô duyên ghê. ). Hơn nữa, ta nghĩ hắn nhằm vào Đông Cung và Yến Vương là có mục đích. Cho nên, ta mới có chủ ý muốn tra rõ toàn bộ chuyện liên quan đến gia đình hắn."
Bóng đen lạnh nhạt nói: "nói như vậy, người chính là vẫn còn hy vọng Hoàng Thái Tôn không gặp chuyện rủi ro."
Hoa Hạ đại đế đột nhiên sắc mặt có chút lạnh băng, ngón tay vô ý thức vuốt trên bàn tấu văn, mở miệng nói: "Ngươi cũng không phải ngoại nhân. Có một số việc ta không ngại nói thẳng. Khả năng kế thừa ngôi vị chỉ có Yến Vương và Hoàng Thái Tôn hai người. Về phần bọn họ ai cuối cùng đăng cơ, ta cẫn chưa có hạ được quyết định. Nên ta tiếp tục coi cho đến cuối cùng, người nào mới thích hợp đăng cơ. Trước khi có quyết định, Hoàng Thái Tôn và Yến Vương ai cũng không thể gặp bất trắc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui