Hi Du Hoa Tùng

"Tuyến tiền liệt, protein. chất nhờn?" Ân Tố Tố mặc dù không hiểu lắm, nhưng là nghe phong cách nói chuyện đó, thì chín mười phần là do Lưu Phong giải thích ah.
"Có phải Lão công giải thích như vậy?" Ân Tố Tố cười nói: "nói như thế, ta sẽ không lo lắng nữa."
"Uhm, đúng là Lão công giải thích, bất quá ta tra xét rất nhiều y thuật cũng không biết rõ cái gì là tuyến tiền liệt, protein. có đôi khi, Lão công nói chuyện luôn rất thần bí, không thể hiểu được, hắn dùng rất nhiều từ ngữ mới lạ ah." Liễu Thanh Nghi kỳ quái nói.
Ân Tố Tố cũng rất đồng cảm: "Đúng vậy, có đôi khi muội cũng thất Lão công rất thần kỳ. Hắn nói những từ ngữ này, kể những chuyện này, lại còn nội y mà chúng ta thường mặc. Ta thiết nghĩ là không thuộc về thế giới của chúng ta."
"Quên đi, Tố Tố, đừng suy nghĩ nhiều. Kỳ thật ta cũng biết trên người Lão công có một ít bí mật không muốn người khác biết. Bất quá, chàng là nam nhân của chúng ta, chúng ta là tín nhiệm chàng vô điều kiện. Ta nghĩ sớm muộn có 1 ngày, hắn sẽ nói hết cho chúng ta biết."
"Đúng vậy, chuyện chúng ta nên làm bây giờ là giúp Lão công quản lý kinh doanh Báo Bát Quái. Sau đó gia tăng tu luyện. Không nên làm Lão công thất vọng."
"Đúng, cố gắng-cố gắng!"
"Cùng nhau cố gắng!"
"Các hạ nếu tới, vì sao còn không hiện thân?" Đêm khuya, Lưu Phong vừa mới tu luyện xong, liền phát hiện có người đang bí mật quan sát mình.
"Tước gia quả thật danh bất hư truyền." vừa nói chuyện, một gã nam tử trẻ tuổi đeo 1 thanh trường kiếm cũng đồng thời xuất hiện trước cửa phòng Lưu Phong, cười cười nhìn Lưu Phong.
Nhìn người vừa tới trước mặt, không phát hiện địch ý, Lưu Phong hi hí mắt, lạnh nhạt hỏi: "Các hạ đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?".
"Tước gia quả nhiên là bất phàm." Nam tử trẻ tuổi khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Lưu Phong có chút cau mày, tựa hồ không có hứng thú, cười lạnh liếc mắt nhìn nam tử một cái, xoay người đi tới, ngồi trên bàn, cầm chén trà hớp 1 ngụm trà thơm, một lúc lâu chậm rãi nói: "Đêm khuya đến đây, không kinh động hạ nhân, phỏng chừng các hạ cũng không phải người tốt ah. Ta vốn nghĩ ngươi cũng là do người khách phái tới ám sát ta, nhưng ta lại không cảm nhận được sát khí trên người ngươi. Điều này làm ta rất khó nghĩ ah."
Nam tử trẻ tuổi hơi nghiêng đầu, sắc mặt không chút giận: "Tước gia dựa vào cái gì xác định ta không phải là một người tốt?"
"Người tốt?" Lưu Phong khẽ cười 1 tiếng, buông chén xuống, sau đó nói: "Tiến vào đây nói chuyện, không để người khác phát hiện, ngươi tóm lại không nhận ra ngươi rất đáng xấu hổ sao?"
Nam tử trẻ tuổi gượng cười một tiếng: "sớm biết như vậy, ta không nên vội vã tới tìm ngươi."
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Các hạ xưng hô như thế nào?" đừng xem vẻ bề ngoài của Lưu Phong không quan tâm, nhưng thực tế hắn cũng đã âm thầm đề phòng. Ai biết được tên này có muốn ám sát hắn hay không.
"Tại hạ Đan Hùng. Nếu không ngại, ngươi có thể gọi ta một tiếng Đan đại ca." nam tử trẻ tuổi đùa giỡn nói.
"Đan Hùng đúng không?" Lưu Phong cười hắc hắc, đứng dậy, lấy làm tiếc nói: "xin lỗi, Bổn tước không có hứng thúc cùng ngươi xung huynh gọi đệ. Bây giờ không còn sớm, ta không muốn nhiều lời, có chuyện gì thì nói đi. Ngươi có thể không biết, con người của ta bề bộn công việc. nhiều khi ngay cả ngủ cũng không có thời gian."
"Tước gia quả nhiên rất quyến rũ." Đan Hùng chậm rãi đi đến, cũng không đợi Lưu Phong bắt chuyện, ngồi xuống bên cạnh Lưu Phong, hơn nữa còn tự mình cầm bình trà rót cho mình một chén trà thơm.
Một hơi uống liền vài hớp, Đan Hùng lúc này mới quay đầu lại, hướng Lưu Phong cười cười: "Đã để người chê cười, tại hạ chạy cả đêm, quả thật là có chút khát nước."
Lưu Phong âm thầm ngầm cười khổ, có chút đau lòng, cực phẩm Đại hồng bào, chưa từng thấy được uống như thế, thật sự là đáng tiếc cho những lá trà này ah. (thằng này keo wá!)
Thấy Lưu Phong không nói gì, Đan Hùng thần tình lộ ra 1 tia không hài lòng, nhẹ giọng cười nói: "Tước gia, người không phải có chuyện muốn hỏi ah? Như thế nào lại không hỏi?".
Lưu Phong mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Đan Hùng 1 cái, như trước không nói lời nào, đứng dậy cầm lấy bình trà, rót thêm nước vào bình cực phẩm Đại hồng bào, nhẹ nhàng khe khẽ rót cho mình 1 ly."
Đan Hùng vẫn còn khát nước, cầm lấy cái chén của mình, thấp giọng nói: "Tước gia, ta cũng muốn uống. Nói thật, trà của người quả thật rất ngon ah."
Mẹ kiếp, đương nhiên là ngon rồi, phải biết rằng đây chính là cực phẩm Đại hồng bào, trên đời này không mấy người có thể uống được.
"Xin lỗi, phần ngươi đã uống rồi, bình trà này là của ta." Lưu Phong thấp giọng nói vài câu, dứt khoát cầm bình trà, quay đầu không để ý tới Đan Hùng.
Đan Hùng thấy thế, có chút tức giận: "Tước gia, người chẳng lẽ đối đãi với khách như vậy sao?"
Lưu Phong khinh thường nhấp 1 ngụm trà thơm, quay đầu lại, khẽ cười nói: "Bổn tước gia không có coi ngươi là khách ah."
Đan Hùng vẻ mặt buồn bực, xem ra nhiệm vụ Sư tôn giao cho mình cũng không thể hoàn thành tốt ah, ít nhất gặp chủ nhân như vậy, hắn cũng có chút tức giận. Bất quá, nhớ tới lời Sư tôn nói, hắn cố gắng áp chế sự tức giận, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ Tước gia không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lưu Phong lạnh lùng liếc hắn 1 cái, thấp giọng nói: "Cái cần hỏi ta hỏi rồi, là ngươi chưa trả lời ah. Được rồi, mời ngươi trở về, thuận tiện đóng cửa lại dùm ta."
"Tước gia, người muốn tiễn khách sao?" Đan Hùng không chút giận dữ nói: "Người biết ta là ai không?"
"Ngươi là ai đối với ta không quan trọng." Lưu Phong nói thêm 1 câu: "Nếu ngươi là sát thủ, giờ phút này ngươi đã chết rồi. Nếu ngươi là bằng hữu, không nên dùng phương thức, thái độ như vậy tới gặp ta. Cho nên, ta đối với ngươi không có hứng thú."
Đan Hùng tựa hồ không nghĩ Lưu Phong lại đối xử với mình lạnh lùng như thế, cố gắng bình tĩnh, thật tình nói: "Tước gia, kỳ thật là ta đến để quy phục người."
"Quy phục ta?"Lưu Phong nghe Đan Hùng nói cảm thấy kinh hãi: "Ngươi tới quy phục ta, dựa vào cái gì? Ta tới bây giờ cũng không thu phế nhân."
Đan Hùng cười khổ nói: "Tước gia, cần gì sỉ nhục người khác, sự thật nếu không phải phụng lệnh của Gia sư, ta cũng sẽ không tới quy phục ngươi."
"Đã như vậy thì từ đâu đến hãy trở về đó." Lưu Phong mặc dù muốn biết Sư tôn hắn là ai, nhưng lời nói trên môi vẫn không hế khách khí.
Đan Hùng cầm chén trà lên, uống một ngụm rồi mới nói: "Người không thể nói như vậy, Sư tôn bảo ta đến quy phục người, nghe lệnh của người, ta làm sao dám trở về. Ta nói Tước gia người tựa hồ rất âm hiểm ah. Người có hay không muốn ta bị Sư tôn trách phạt, đuổi khỏi Sư môn."
Lưu Phong khẽ cười 1 tiếng nói: "Trở về Sư môn ngươi, nói rằng ta Lưu Phong không chào đón ngươi."
"Vậy không được" đang khi nói, Đan Hùng đã uống hết toàn bộ ly trà, quay đầu, nhãn tình rất thành thật nhìn Lưu Phong nói: "Sư tôn luôn luôn chú trọng đến kết quả, không quan tâm đến làm như thế nào. Chỉ cần ta trở về, bất kể lí do gì, Sư tôn cũng đều không bỏ qua cho ta."
"Nói như thế, ngươi phải theo ta?" Lưu Phong đột nhiên cười hắc hắc: "Cầu xin ta, cầu xin ta thu nhận ngươi đi."
Đan Hùng một trận hoả khí bốc lên, vốn định mắng thật ta, nhưng là vừa nghĩ đã thấy tựa hồ không ổn. Không nói đến Sư tôn đã phân phó, còn có vị mỹ nữ tiền bối cũng không dễ dàng trêu chọc. Có thể nói, Lưu Phong là tiểu tình nhân của nàng, nhất định muốn phục vụ Lưu Phong.
"Tước gia, cần gì như thế, tại hạ tu vi cũng là Kim Đan Hậu Kỳ, với thực lực như vậy mà nói, không phải là 1 trợ thủ đắc lực sao." Đan Hùng mở miệng thỉnh cầu.
"Nếu như vậy, ta phải thu nhận ngươi sao?" Lưu Phong gần như đã đoán được Sư môn của Đan Hùng, nhất định hắn sẽ không rời đi, cho nên lúc này mới ra oai, nếu thu nhận hắn là thuộc hạ, thì hắn phải ra dáng thuộc hạ, nếu không sau này làm sao có thể ra lệnh cho hắn.
"Người. Tước gia, người không cảm thấy có chút quá đáng sao?" Đan Hùng rất cố gắng để giữ thái độ bình tĩnh.
"Có vậy sao?" Lưu Phong cười hắc hắc: "Ta vẵn không cảm thấy, ngươi là phụng mệnh Sư tôn đến quy phục ta. Nói đơn giản 1 chút, ngươi đến đây để làm thuộc hạ của ta, nếu là thuộc hạ thì phải có bộ dáng thuộc hạ, phải có tố chất của thuộc hạ. Nhưng là, ngay từ đầu, ngươi là cái bộ dáng gì? Là kiêu ngạo ah. Ta nghĩ, trên đời này không có ai nguyện ý thấy thuộc hạ của mình thị uy với mình ah."
Dừng 1 chút, Lưu Phong đứng lên, hừ lạnh 1 tiếng nói: "Ở hay không là do ngươi lựa chọn."
Đan Hùng nghĩ cũng không kịp, vội vàng trả lời: "Đương nhiên là muốn ở lại." Mặc dù trong lòng Đan Hùng vạn lần không muốn, nhưng mà ngẫm lại Sư tôn, ngẫm lại vị kia. mỹ nữ tiền bối mạnh mẽ, hắn chính là không dám nói thêm gì nữa.
"Ngươi có thể lưu lại, nhưng là từ giờ trở đi, ngươi phải bỏ thái độ kiêu căng, cư xử đúng với vị trí của mình." Có Đan Hùng trợ giúp, đối với Lưu Phong mà nói, quả thật không sai chính là chuyện tốt. Bất quá, phải bắt Đan Hùng hoàn toàn thuần phục trước, phải thuần phục tinh thần hắn. Nếu không, một người Kim Đan Hậu Kỳ cao thủ rất khó quản lý ah.
Đan Hùng nghe vậy, nhãn châu lưu chuyển mấy vòng, sắc mặt thay đổi kỳ lạ, cuối cùng, vẻ mặt hắn vẫn có chút buồn bực gật đầu đáp ứng Lưu Phong: "Được rồi, từ giờ trở đi, ta chính là thuộc hạ của người. Bất quá, người không hoàn toàn ra lệnh cho ta, có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương nghị. Người xem có được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui