Hi Du Hoa Tùng

Đạo Huyền chân nhân xuất hiện nằm ngoài ý nghĩ của Đình Nhi, nhưng Đạo Đức chân nhân lại không ngạc nhiên chút nào, rõ ràng việc Đạo Huyền hạ sơn hắn đã được thông tri trước rồi.

"Chưởng giáo sư huynh, tiểu tử kia đáp ứng sao?" Đạo Đức chân nhân thừa dịp Đình Nhi không có mặt, thấp giọng hỏi. Theo đánh giá của hắn, chuyện này phân nửa là thành công. Chưởng giáo sư huynh xuất mã thì còn có chuyện gì không thành.

"Không có." Đạo Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Tiểu tử kia quả là có vài phần cốt khí, ta thấy tình cảm của hắn đối với Đình Nhi rất là chân thật. Dù cho ta nói như thế nào, hắn cũng không đáp ứng rời bỏ Đình Nhi."

Đạo Đức chân nhân hơi kinh ngạc, hắn có phần không giải thích được, nếu chuyện không thành, vì sao tâm tình của chưởng giáo sư huynh thoạt nhìn rất là vui vẻ.

"Chưởng giáo sư huynh, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta đứng nhìn Đình Nhi đệ tử xuất sắc trong thế hệ trẻ về làm dâu của Phiêu Hương cốc sao? Đứa nhỏ Thiên Tâm kia cũng rất thích Đình Nhi a." Đạo Đức chân nhân cẩn thận hỏi.

"Ha ha, hỉ sự, hỉ sự to lớn a." Đạo Huyền chân nhân bí bí ẩn ẩn cả nửa ngày, rốt cục cũng nói ra sự thật: "Sư đệ ngươi yên tâm, Đình Nhi và Thiên Tâm chắc chắn là một đôi trời sinh. Tiểu tử Lưu Phong kia đã chết."

"Đã chết?" Đạo Đức chân nhân kinh hãi, giết chết Lưu Phong quả thật là biện pháp tốt nhất, chỉ là muốn giết hắn thật sự không ổn. Sự trọng thị của Phiêu Hương cốc đối với Lưu Phong bây giờ đã không giống ngày xưa, nếu các nàng biết Lưu Phong bị Huyền Tâm chánh tông sát tử, khẳng định sẽ không để yên cho sư môn. Hơn nữa, sau lưng Lưu Phong còn có Tuyệt sắc kiếm tiên. Lần trước lúc Tuyệt sắc kiếm tiên ban Hạo Thiên kiếm cho Lưu Phong, chính hắn là đã từng thấy qua. Tuyệt sắc kiếm tiên đối xử rất tốt với tiểu tử kia.

"Chưởng giáo sư huynh, ngươi đã giết chết Lưu Phong sao, điều này không tốt lắm?" Đạo Đức chân nhân nhẹ giọng nói.

"Sư đệ ngươi hiểu lầm rồi, Lưu Phong đúng là đã chết, nhưng người không phải do ta sát hại." Đạo Huyền chân nhân thấy chung quanh không người, nén giọng xuống nói: "Tiểu tử Lưu Phong kia cũng không biết như thế nào lại trúng Bất tử tà khí của Ma giáo. Vừa mới cùng ta giao đấu mấy chiêu, thời khắc quyết định thì bị Bất tử tà khí phát tác."

"Sư huynh, người cùng Lưu Phong so chiêu sao?" Đạo Đức chân nhân mở to hai mắt hỏi: "Hắn thật sự trúng Bất tử tà khí sao? Bất tử pháp ấn không phải đã sớm thất truyền rồi sao?"

Đạo Đức chân nhân thất kinh: "Hắn thật sự rơi vào tình trạng như vậy sao?"

"Ai." Đạo Huyền chân nhân thở dài một tiếng nói: "Vốn ta tưởng rằng Đình Nhi và Thiên Tâm đã là thiên tài tu chân, ai ngờ đứa nhỏ kia Lưu Phong so với bọn chúng còn lợi hại hơn. Căn bản, cả Phiêu Hương cốc đều có thể nhờ hắn mà quật khởi. Đáng tiếc hắn lại bị hủy bởi Bất tử tà khí."

Đạo Đức chân nhân bán tín bán nghi: "Sư huynh, ý người là, nếu lúc trước Lưu Phong không trúng Bất tử tà khí kia, thì ngay cả với tu vi của ngươi cũng không có khả năng đánh bại hắn sao?"

Đạo Huyền chân nhân chăm chú nghiêm túc gật đầu: "Sư đệ, ngươi cũng biết đó. Mấy trăm năm nay sư huynh không phục người nào, nhưng đứa nhỏ Lưu Phong này ta không phục không được. Mặc dù hắn và ta tu vi còn có chút chênh lệch, nhưng với sự tương trợ của thượng cổ thần binh và thần điểu, đã giúp hắn đề tăng sức chiến đấu lên rất nhiều. Ta ước chừng, sức lực thật sự của hắn có thể cùng sánh ngang với Nguyên thần sơ kỳ." Lúc đầu Đạo Huyền cũng không cảm nhận được, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, đó thật sự là điều may mắn.

"A a, nhưng bây giờ tốt rồi, Lưu Phong đã chết, nhưng lại chết bởi Bất tử tà khí, không liên quan tới Huyền Tâm chánh tông chúng ta. Phiêu Hương cốc và Tuyệt sắc kiếm tiên muốn tìm người báo thù, cũng chỉ có thể đi tìm Ma giáo." Đạo Huyền vui vẻ nói.
.
.
Đợi ở Huyền Tâm các vài ngày, trong lòng của Đạo Huyền đều suy nghĩ về sự tình Bất tử tà khí, tự nghĩ rằng nên mau chóng quay về sơn môn, đem mọi tin tức tốt xấu đều nói cho môn nhân.

"Sư đệ, chuyện về Lưu Phong trúng Bất tử tà khí không thể khinh thường, ta đoán rằng tổ sư hoặc trưởng bối của Ma giáo cũng còn sống. Sự tình ở tục giới ngươi nên để ý nhiều hơn một chút, sư huynh cũng nên sớm quay về sơn môn, đem chuyện Bất tử tà khí hối báo ngay cho các vị tổ sư."

Đạo Huyền dặn dò vài câu, đang chuẩn bị rời đi, nhưng thủy chung không thấy Đình Nhi đến tống biệt.

"Không tốt, Đình Nhi có thể đã biết. Ta đoán bây giờ chắc nó đang chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong." Đạo Đức đầu tiên là sợ run một chút, sau đó lập tức hiểu được nguyên ủy sự tình.

"Sư huynh, ta cũng nên đi tìm Đình Nhi trở về." Đạo Đức chân nhân nói.

"Không cần." Đạo Huyền chân nhân ngăn cản Đạo Đức chân nhân, thở dài một tiếng nói: "Để cho nó đi đi, nhìn thấy cũng tốt, người thì cũng đã chết, để cho nó thấy để rồi hoàn toàn đoạn tuyệt mộng tưởng, kỳ thật. Kỳ thật đứa nhỏ Lưu Phong kia đúng là rất tốt, đáng tiếc hắn không phải đệ tử môn phái ta. Thật sự là đáng tiếc." Nếu Lưu Phong là đệ tử Huyền Tâm chánh tông, Đạo Huyền chân nhân tuyệt đối sẽ không thể thấy chết mà không cứu được, với tu vi của hắn, mặc dù không thể loại trừ Bất tử tà khí, nhưng cũng có thể áp chế khỏi tử vong. Bây giờ nghĩ lại, Đạo Huyền cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Sư huynh, nếu không ta đi xem một chút vậy, vạn nhất Đình Nhi thấy Lưu Phong gặp chuyện không may, nhất thời không minh bạch lại làm ra chuyện nhảm nhí thì sao?" Trong khoảng thời gian này Đạo Đức chân nhân và Đình Nhi ở chung cũng khá dài, hắn hiểu rất rõ tình cảm sâu đậm của Đình Nhi đối với Lưu Phong.

"A a, không cần." Đạo Huyền chân nhân khinh thường nói: "Đình Nhi là tu chân, cũng không phải là tục nhân, sao có thể vì một nam nhân làm ra chuyện nhảm nhí được."

Đạo Đức chân nhân gật đầu, cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, Đình Nhi cuối cùng là tu chân, làm sao lại bốc đồng như vậy được.
.
.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Đình Nhi lần này quả thật có tâm tính tự tử vì tình.

Đình Nhi trong lúc vô ý nghe được cuộc nói chuyện của hai người Đạo Huyền cùng Đạo Đức, giống như sét đánh ngang tai, cả người lúc ấy ngây dại, nước mắt từ mỹ mâu xinh đẹp nhất thời chảy xuống. Trái tim giống như bị xé nát, đau đớn khôn tả, trên đường đi nàng đã giữ vững quyết tâm, nếu Lưu Phong thật sự đã xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không sống một mình.

Không ai biết Lưu Phong chiếm vị trí trọng yếu trong lòng Đình Nhi.

Không ai biết, trong lòng của Đình Nhi chịu sức nặng của tấm chân tình nồng đậm của hai kiếp người.

Có thể nói không chút khoa trương, Lưu Phong chính là bầu trời trong lòng Đình Nhi, bầu trời sụp, Đình Nhi còn có thể sống sót sao?

Bất quá, trong lòng Đình Nhi thủy chung còn có một tín niệm, Lưu Phong sẽ không chết, trên người hắn tràn ngập những truyền kỳ và thần bí. Một thiên tài truyền kỳ như thế sao có thể dễ dàng chết đi như vậy.

Tâm tình bi phẫn cùng bối rối, Đình Nhi chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian. Ánh mắt dừng ở phía dưới, Đình Nhi như không có dũng khí phi vào, nàng thật sự rất sợ hãi khi chứng kiến Lưu Phong gặp chuyện không may.

"Bùm——!" Một tiếng, ngay lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, vốn bầu trời đang nắng đẹp, trong nháy mắt đã mưa rất to.

Tâm Đình Nhi theo tiếng sấm kia mà run rẩy một hồi, một cảm giác bất hảo nhất thời nổi lên trong lòng, nàng cảm giác được bầu trời âm trầm tựa hồ muốn nói điều gì.

"Hắn thật sự đã chết sao?" Nước mắt hòa lẫn nước mưa, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đình Nhi nhất thời tái nhợt.

"Bất kể còn sống hay chết, ta cũng muốn đi bên cạnh ngươi, đây là hứa hẹn của ta, cũng là hứa hẹn của hắn." Cắn môi, Đình Nhi cố lấy dũng khí phi thân xông vào.

Có thể ngay lúc này, nàng xem như muốn đi gặp quỷ, chính xác mà nói nàng muốn gặp Lưu Phong.

"Đình Nhi, mưa to như vậy, ngươi sao lại ở đây?" Lưu Phong đang ở trong phòng sớm đã cảm nhận được khí tức tu chân, nhưng lại không nghĩ người đó là Đình Nhi. Nhìn bộ dáng của nàng tựa như tinh thần đang rất hoảng hốt, mưa lớn như vậy mà ngay cả kết giới cũng không mở, toàn thân đều ướt sũng.

"Là người hay quỷ?" Đình Nhi rất là kích động, cả nửa ngày trời chỉ hỏi có bốn chữ. Bất quá tâm lý của nàng đã tốt hơn chút ít, Lưu Phong là người thì nàng cũng là người, nếu Lưu Phong là quỷ, nàng cũng sẽ tuyệt đối không làm người một mình.

"Lão công, bất kể chàng là người hay quỷ? Đình Nhi đều vẫn muốn ở cạnh bên chàng?" Vô tình, xưng hô của Đình Nhi đối với Lưu Phong cũng thay đổi, nàng ôm chặt lấy Lưu Phong, thanh âm run rẩy nói.

Lưu Phong bối rối khi nghe mấy lời của Đình Nhi, giữa thanh thiên bạch nhật sao lại nói chuyện ma quỷ?

Nam nhân thì cần phải chủ động, Lưu Phong trở tay ôm lấy Đình Nhi, thấp giọng dò hỏi: "Đình tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết, có phải người nào đó khi dễ ngươi phải không?"

Đình Nhi run sợ, nhất thời kinh hô một tiếng: "Lão công chàng không có việc gì sao?"

Lưu Phong cau mày, sao hôm nay Đình Nhi toàn nói những lời vô nghĩa.

Đột nhiên, hắn như hiểu ra điều gì, vội vàng nói: "Đình Nhi, có phải Đạo Huyền lão tạp mao kia nói với ngươi cái gì không? Đình tỷ tỷ, người yên tâm, lão tạp mao uy hiếp ta nhưng ta không đáp ứng rời xa người. Ngươi là nữ nhân của ta, cho dù là thần tiên trên trời cũng không thể từ bên người ta mà cướp ngươi đi." Nói rồi, đại thủ của Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng của nàng, tuy là còn cách quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại và nhẵn nhụi của nàng.

Thân thể Đình Nhi run rẩy một trận, song mục như thủy, liếc mắt nhìn hắn, trên mặt nổi lên một trận kích động: "Lão công, chưởng giáo nói ngươi bị Bất tử tà khí xâm thực mà chết."

"Đình tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta không có việc gì cả." Lưu Phong vội vàng đem chuyện đã trải qua nói hết một lần. Đương nhiên, vì không muốn Đình Nhi tức giận, hắn cũng không dám nói giải quyết Bất tử tà khí kia thông qua song tu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui