Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong nhất thời thở dài một hơi, hóa ra không phải là vì chuyện đó. Mới rồi hắn thậm chí còn đang nghĩ rằng Ân Quý phi muốn đòi lại chiếc quần chữ T chứ.
"Bà ta gặp ta làm gì? Việc của Hộ Bộ không phải đã kết thúc rồi sao?" Sự thực Lưu Phong đã rõ ràng lý do vì sao, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi một câu.
Trương công công ứng tiếng, lập tức nói: "Tước gia, người đã lâu không đến thăm nương nương rồi. Nhưng tâm tình nương nương dạo này cũng rất tốt nha."
Đương nhiên rồi, đồng khô được tưới nước thì làm sao mà không tốt cho được. Mặc dù hai người chỉ xảy ra kích tình, nhưng đối với Ân Quý Phi mà nói cũng đủ để giảm bớt chút ấm ức và kích tình.
Trương công công truyền ý tứ của Lưu Phong trở về cung, Thái tử phi lập tức có phản ứng, hẹn gặp Lưu Phong vào đêm ngày thứ hai tại tẩm cung của Ân quý phi.
Ngày thứ hai, khi mặt trời đã lặn, Lưu Phong liền đi đến điểm hẹn, nhưng lại gặp ngay Vương Đông Đông.
"Đại ca, huynh chuẩn bị đi có việc sao?" Vừa gặp, Vương Đông Đông đã chủ động sà vào lồng ngực Lưu Phong, nũng nịu hỏi.
Lưu Phong liền o o cặp vú của Đông Đông, cười hắc hắc: "Sau lần cùng ta vừa rồi, qua mấy ngày đã lớn lên một chút rồi đó".
Vương Đông Đông lườm Lưu Phong, bĩu môi hừ giọng: "Đại ca, huynh đúng là một tên sắc lang. Cả ngày chẳng có lúc nào là tử tế. Người ta hỏi huynh mà huynh còn chưa trả lời kìa."
Lưu Phong đột nhiên nghiêm sắc mặt, làm ra vẻ cực quy củ và nghiêm chỉnh, đứng lên: "Ta có việc cần vào cung"
"Ghét ghê, ai bảo huynh buông tay ra đâu" Vương Đông Đông bực mình cầm lấy tay Lưu Phong, đặt xuống cặp vú bạo mãn của mình.
Lưu Phong âm thầm cười trộm, đã là định luật bất biến rồi, con gái nói có là không, nói không là có mà. Mồm thì lúc nào cũng nói người ta là sắc lang, mà trong lòng thì lại chỉ muốn hắn"sắc" nàng.
"Vào cung?" Vương Đông Đông mặt nhất thời ngẩn ra"Bệ hạ đêm khuya thế này rồi còn cho triệu kiến huynh?"
"Không phải bệ hạ, mà là Thái tử phi" Lưu Phong cũng chẳng giấu diếm.
"Là Thái tử phi điện hạ. Việc của Bộ hộ không phải đã xong hết rồi sao? Bà ta còn tìm huynh làm gì?" Vương Đông Đông có chút lo lắng"Đại ca, hay là ta đi cùng huynh".
"Đương nhiên là không được rồi" Lưu Phong ân cần nói: "Người ta dù sao cũng là Thái tử phi, chúng ta buộc phải tuân theo quy củ. Yên tâm, ta-phu quân của nàng chắc chắn không có việc gì xảy ra đâu."
"Đúng rồi, bắt đầu từ đêm nay, nàng chuyển đến ở cùng với ta đi. Ca ca của nàng nói rồi, hắn và Thanh Âm sẽ chăm sóc cho nhạc phụ đại nhân." Lưu Phong mạnh mẽ giày vò bộ ngực bạo mãn, nhẹ nhàng nói: "Cởi hết quần áo, tắm rửa sạch sẽ, đợi ta. Khoảng giữa đêm ta sẽ trở về".
Vương Đông Đông một phen đỏ mặt, thẹn thùng không dám ngẩng mặt lên: "Huynh thật là đáng ghét nha."
Nói thì như thế, nhưng khi Lưu Phong đi rồi, Vương Đông Đông vẫn làm nguyên như Lưu Phong nói, cởi hết quần áo, tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng đợi Lưu Phong
Hôm nay không như ngày thường, Lưu Phong đã được lão hoàng đế đặc biệt phê chuẩn cho tùy ý diện kiến Ân quý phi, từ nay về sau không phải giả thành thái giám để lẻn vào cung nữa. Ngày hôm nay, hắn chính là nghênh ngang đi vào tẩm cung của Ân quý phi rồi.

Kỳ lạ một điều, thân là chủ nhân mà Ân quý phi lại không hề có mặt. Cả tẩm cung chỉ có một mình Thái tử phi cùng một nữ tử mặc váy dài màu đen. Lưu Phong cảm nhận rõ ràng được khí tức của tu chân giả trên người nữ tử này. Mặc dù nàng đã cố tình giấu diếm thân phận, nhưng với sự chênh lệch về cảnh giới nên không sao qua mắt được Lưu Phong
"Người đàn bà điên này chẳng lẽ lại muốn hạ thủ với ta?"Lưu Phong khinh thường, âm thầm cười lạnh vài tiếng.
Thái tử phi đã ở ngoài điện nghênh đón, ngữ khí mặc dù cố bảo toàn sự bình thường, nhưng Lưu Phong vẫn cảm nhận được một chút khác thường. Hiển nhiên Thái tử phi hơn phân nửa là đã xác định được thân phận của hắn rồi.
Lưu Phong cắn môi, lạnh nhạt hỏi: "Xin hỏi điện hạ cho gọi thần đến không biết là vì việc gì? Đúng rồi, cô cô của ta đâu?"
Thái tử phi tiến lại gần vài bước, thấp giọng giải thích: "Quý phi nương nương biết chúng ta có việc cơ mật cần bàn, nên chủ động ra ngự hoa viên thưởng nguyệt rồi."
Dừng lại một chút, Thái tử phi liếc nhìn Lưu Phong, tiếp đó nói: "Ta muốn biết việc lần trước ta cầu xin ngươi, ngươi đã nói với hắn chưa?" Thái tử phi không hề muốn ngay từ đầu đã nói toạc mọi chuyện ra
Lưu Phong cười thầm, mặt ngoài vẫn lạnh lùng: "Nói rồi, nhưng ngươi cũng đủ vô sỉ rồi đó, thế mà cũng dám đưa ra được điều kiện trao đổi đó." Chu Phong à, may cho ngươi là ngươi đã chết rồi, nếu không ngươi mà biết được bà già ngươi như thế, phỏng chừng đã bị tức hộc máu rồi.
Thái tử phi kinh ngạc nhìn Lưu Phong, sắc mặt chợt bình tĩnh lại, thở dài hỏi: "Hắn nói sao? Hắn có muốn gặp ta không?"
Lưu Phong nhíu mày, đoạn lạnh nhạt nói: "Nói thật cho ngươi biết, hắn chẳng nói gì cả." Lưu Phong tuyệt không hề nói dối. Chu Phong tội nghiệp đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hiển nhiên là không thể nói gì nữa rồi.
Thái tử phi nhìn thẳng vào Lưu Phong, hiện lên một nét cười quỷ dị: "Thật chứ?"
Lưu Phong mặt không đổi sắc nói, dù sao những điều ta nói đều là thật: "Đúng thế. Hắn chẳng nói gì cả. Nên cuối cùng là muốn gặp ngươi hay không, ta không biết"
Thái tử phi thở dài, đôi mắt đẹp đỏ lên, hàng lệ tuôn rơi, buồn rầu nói: "Hắn có lẽ vẫn không tha thứ cho người mẹ này." Một lát sau Thái tử phi bỗng cười khổ, đoạn nói: "Thật mà, tất cả những gì ta nói với ngươi lần trước đều là sự thật. Năm đó hắn còn bé, chưa hề phân biệt được thị phi, tất cả những gì nhìn thấy đều là giả."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng. Ngươi thật là biết diễn kịch mà. Đáng tiếc Lưu Phong ông nội ngươi không ngu đâu.
Thái tử phi thấy sắc mặt Lưu Phong nghiêm trọng, lòng vui như hoa nở, cứ tưởng đứa trẻ này bị mụ làm cho cảm động rồi.
"Vậy là."Lưu Phong dò hỏi" Ngươi nói với ta những gì hắn thấy không phải là thật, vậy ngươi vẫn còn yêu quý hắn?"
"Đương nhiên" Thái tử phi mắt lóe lên một tia vui mừng". Những năm gần đây ta không ngừng tìm hắn, có nhiều đêm không hề ngủ được."
"Vậy ta hỏi ngươi, năm đó tại sao hắn lại bị vứt bỏ lại trên đỉnh Đại Tuyết Sơn? Nếu không phải có tiên nữ hảo tâm cứu lấy, hắn sớm đã chết rồi." Lưu Phong phẫn nộ nói. Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến thân thế đáng thương của Lưu Phong, tâm tình của hắn lại kích động như thế.
Thái tử phi bỗng khóc lớn lên: "Thiên hạ làm gì có mẫu thân nào không thương yêu con mình? Hắn bị người khác cướp đi. Lúc đó ta vì bảo vệ hắn mà cũng bị truy sát, sau đó bị thương nặng, phải dưỡng thương trong cung nửa năm mới dần hồi phục. Từ lúc đó đến nay, ta chưa lúc nào ngừng đi tìm lại con mình. Ngươi biết không, người mẹ mất đi đứa con yêu quý của mình, trong lòng đau đớn biết bao. Bất quá ta cũng đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhưng mọi người đâu có biết trong lòng ta cũng đâu dễ chịu gì?"
Đút củ hành trắng to vào mũi, lại muốn giả làm ngà voi. Giả vờ giống lắm. Lưu Phong âm thầm cười, cố ý hỏi: "Đã là như vậy thì bây giờ nếu hắn xuất hiện, ngươi có thể trả hết những gì đã thuộc về hắn trở lại không?"
Thái tử phi lặng người đi. Câu nói này quả nhiên là bén nhọn, xoáy trúng đích rồi đây. Thực tại thật không biết trả lời thế nào, mặc dù đáp án chắc chắn là không. Nhưng bây giờ nàng không tiện nói ra. Thái tử phi đã xác định Lưu Phong chính là đứa bé đó. Bây giờ trước mặt đứa bé đó nói ra, không phải tất cả đều xong rồi sao? Còn lay động cảm tình cái rắm gì
"Nói đi chứ, có phải không nguyện ý chăng?"Lưu Phong phẫn nộ quát lên
Thái tử phi thân thể run rẩy, tựa hồ như không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Phong, thấp giọng giải thích: "Có nhiều việc không hề đơn giản như các ngươi nghĩ. Hiện nay ai cũng biết thân phận của vị Đông Cung thái tôn kia. Nếu ta đem chuyện này công bố ra, có thể thấy phỏng chừng cả đế quốc sẽ rơi vào hỗn loạn. Chưa nói bệ hạ nghĩ thế nào, nhưng những thế lực đối địch với Đông Cung chắc chắn sẽ thừa cơ hội triệt tiêu Đông Cung. Huống hồ, huống hồ. Đông Cung hiện nay có phải hàng giả không?". Thái tử phi cố ý nói.
Lưu Phong nhất kinh, âm thầm nghĩ trong ký ức của Chu Phong hình như không có anh em gì chứ.
Thái tử phi nhìn trộm Lưu Phong, mĩ mục hiện lên một tia dị sắc: "Tước gia, sự việc này rất cơ mật. Lúc đầu ta định không nói ra, bất quá. không nói nhiều nữa, nhưng Đông Cung Hoàng thái tôn bây giờ cũng không phải hàng giả"
Lưu Phong bị làm cho hồ đồ rồi. Đây cuối cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ trong ký ức của đứa trẻ tội nghiệp đó, khi đó còn quá bé, nên đã lọt mất sự việc gì?
Nhìn thấy thần sắc hoài nghi của Lưu Phong, Thái tử phi chính sắc nói: "Tước gia, nhờ ngươi chuyển lời lại, những gì thuộc về hắn, ta sẽ tìm cách lấy lại cho hắn, nhưng không phải bây giờ. Đông Cung hiện nay đã chịu áp lực từ trước đến nay chưa từng có rồi. Ta cần phải thanh trừ tất cả các mối hiểm họa rồi mới có thể làm rõ thân phận của hắn được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui