Hi Du Hoa Tùng

"Phong nhi, chúng ta điên cuồng một lần nữa được chăng?" Ân quý phi biết hôm nay Lưu Phong rời đi thì sau này có lẽ không còn cơ hội nữa.
Nhìn cặp mông căng tròn của Ân quý phi, Lưu Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ân quý phi nói xong khẽ di chuyển thân thể của mình, đặt mông lên người nam nhân.
Động tác của nàng quả thực mê người, dục hỏa trong lòng Lưu Phong đại phát.
"Phong nhi, mau yêu ta thêm một lần nữa." Ánh mắt nóng bỏng của Ân quý phi nhìn hắn, Lưu Phong không cách nào cự tuyệt được, thực tế thì cơ hội như thế này thì không cần nàng nói hắn cũng sẽ không bỏ qua.
"Ah, Phong nhi, mau yêu ta đi." Mẹ kiếp cái gì mà luân lý, cái gì mà cô cháu. đi gặp quỷ hết đi.
Nhìn da thịt Ân quý phi trắng ngần, mị thái mê người, dần dần bổng bổng của hắn đã bành trướng lên.
"Phong nhi, ta muốn." Phản ứng của Ân quý phi càng ngày càng mãnh liệt, nàng không hề do dự, nắm lấy cơ hội cuối cùng này.
Ân quý phi khẽ nâng nhẹ mông lên, eo thon vặn vẹo, hơi thở hổn hển, ánh mắt lim di, nhiếp phách, câu hồn Lưu Phong.
Ánh mắt Lưu Phong dán chặt vào thân thể nàng, tâm thần không khỏi rung động. Tiểu bạch thỏ săn chắc, trắng ngần, mỹ đồn căng tròn, chắc nịch. Thật sự làm cho người ta thật khó kìm chế.
Hai tay bám chặt lên mông nàng, Lưu Phong dùng lực bóp mạnh, Ân quý phi thân thể giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hoan lạc.
Rất nhanh chóng Lâm Lang bên ngoài lại nghe được một trận âm thanh kích tình, tiếng nam nhân thở hồng hộc, tiếng nữ nhân rên chói lói.
Nghe được âm thanh này, Lâm Lang cảm giác được thân thể mình cũng sinh ra biến hóa, bàn tay nhỏ bé vô tri vô giác đã lần mò xuống khu cấm địa, nhu tha.
Trong ngoài đều là kích tình.
Khi ánh mặt trời đã chiếu đến tẩm cung thì kích tình đạt đến đỉnh điểm.
Ân quý phi yên lặng giúp Lưu Phong mặc quần áo, đến khi hắn xuất môn thì nàng mới lên tiếng: "Phong nhi, cám ơn ngươi, ngươi đã cho cô cô một thời gian tuyệt vời. Sau này chúng ta không thể như vậy nữa." Nói xong những lời này Ân quý phi rất đau khổ nhưng lại không thể không nói.
Lưu Phong khẽ run lên, quay đầu lại: "Cô cô, gặp lại sau."
Đợi khi thân ảnh Lưu Phong hoàn toàn biến mất thì trên mắt Ân quý phi đã long lanh nước mắt: "Phong nhi, cô cô thật sự yêu người, ngươi làm cho ta có được hạnh phúc của nữ nhân.
Lâm Lang chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước giường nàng, thấp giọng nói: "Nương nương, nếu người thực sự thích Tước gia thì hay là nói với Tước gia và Tố Tố tiểu thư cho rõ. Hạnh phúc là do mình nắm giữ, không lẽ người để nó vuột khỏi tay sao?"
Ân quý phi sửng sốt một chút, thở dài nói: "Làm sao có thể được?"
"Có gì đâu mà không thể. Nương nương, nô tỳ xem Tước gia cũng không phải là nam nhân tầm thường coi trọng lễ nghi tục khí. Hắn sẽ không đắn đo như người khác."
"Nương nuông, người đã khổ tâm nhiều, bây giờ có cơ hội tốt, không nên bỏ qua." Lâm Lang khẽ cao giọng cổ vũ: "Tước gia thật ra cũng thích người, nếu không sẽ không cùng người."
Ân quý phi nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng: "Ngươi chết đi, ta và Phong nhi như thế nào?"
Lâm Lang mập mờ cười nói: "Nương nương, người không cần giấu diếm, thanh âm đó nô tỳ đã nghe được, người nói cái gì mà. lên mây, sung sướng, lão công."
Ân quý phi một phen ngượng chín người, mình cũng thật là sao lại vô sỉ như vậy không biết.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác đó thật tuyệt vời (quá chính xác_PNT)
Đáng tiếc là hạnh phúc đó không kéo dài.
"Nương nương, người đừng do dự. Hạnh phúc nằm trong tay chính mình, người không nên bỏ qua." Lâm Lang thật tâm muốn chủ nhân của mình được hạnh phúc. Tiểu nha đầu này mười tuổi đã tiến cung, theo Ân quý phi đã tám năm, trở thành thân nhân của Ân quý phi. Nàng tự nhiên muốn Ân quý phi được hạnh phúc.
Ân quý phi thở dài một tiếng: "Lâm Lang, đừng nói nữa. Ta và Phong nhi không có khả năng kết hợp. Cho dù hắn và Tố Tố đồng ý thì người trong thiên hạ sẽ nhìn ta như thế nào? Hơn nữa đừng quên thân phận của ta. nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì Ân gia chúng ta và Phong nhi đều mắc phải tử tội. Được rồi, ngoại trừ ngươi có không ai nghe thấy chứ"
Lâm Lang vội vàng nói: "Nương nương yên tâm, cung nữ và thái giám đã được nô tỳ sớm đuổi ra ngoài."
Ân quý phi nghe vậy mới yên lòng.
"Nương nương, người không định tranh thủ một chút sao? Mặc dù không thể danh chính ngôn thuận đến với nhau nhưng hai người vẫn có thể đến với nhau như đêm nay vậy? Như vậy cũng tốt mà."
Ân quý phi lắc đầu: "Lâm Lang, chuyện hôm nay đã chấm dứt, ta không hy vọng sẽ tiếp tục như vậy nữa."
Giang Nam-Phượng viên.
Trương Mỹ Nhân mặc nội y bó sát nằm trên giường, ngọc thủ chậm rãi vuốt ve thân thể mình, trong lòng hừ một tiếng: "Tiểu tử thúi, đi lâu như vậy cũng không hề thăm hỏi ta, tiểu quỷ đúng không có lương tâm."
Dần dần tay nàng đã trườn xuống giữa hai chân, cẩn thận chạm vào quần lót, chậm rãi nhu tha nơi mềm mại đó.
"Ư!"
Không lâu sau, Trương Mỹ Nhân vuốt ve hạ thể, đã phát ra thanh âm rên rỉ, thân thể khẽ vặn vẹo căng cứng, nội y một trận ướt át.
"Đáng chết thật, tại sao mỗi lần nghĩ đến tiểu quỷ kia thì mình lại." Trương Mỹ Nhân một mặt tự trách mình, một mặt cực độ kích thích, một trận cuồng loạn dâm ý bỗng chốc dâng tràn.
Lưu Phong rời khỏi tẩm cung của Ân quý phi thì trong lòng thập phần phức tạp, đêm qua quả thật rất sung sướng, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái.
Không nghi ngờ gì nữa Ân quý phi có tình cảm với hắn thậm chí chuyện đêm qua cũng có chút chủ động của nàng, nhưng hắn không biết bây giờ nên làm thế nào. Dù sao thì Ân quý phi cũng là cô cô của Tố Tố, chuyện này nếu xảy ra tại kiếp trước thì dám chắc đã là chuyện động trời.
Lưu Phong đang lo lắng không biết thu xếp như thế nào cho ổn thỏa. Nguyên tắc làm người của hắn rất rõ ràng, đã chơi người ta thì không thể để cho người ta chịu thống khổ.
Lưu Phong quyết định sẽ lựa thời cơ thích hợp, nói cho Ân Tố Tố biết. Nếu có thể thì hắn muốn được tiếp tục quan tâm, chăm sóc cho Ân quý phi.
"Dừng lại."
Ngay lúc này thì một thanh âm lanh lảnh vang lên, làm hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Ngẩng đầu lên, Lưu Phong phát hiện một nam tử thân hình cao lớn, từ khí tức cảm ứng được thì người này hẳn là người đã đuổi giết Tiểu Thiên lúc trước-chính là gã thần bí tu chân.
"Các hạ là ai, vì sao cản đường ta?" Lưu Phong tâm tình đang khó chịu, tự nhiên lại có người cản đường, hỏa khí lập tức bốc cao.
"Tiểu tử, mau giao tiện nhân Tiểu Thiên cho ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí." Nam tử cao lớn lạnh lùng nói.
Lưu Phong cẩn thận quan sát đối phương, hừ một tiếng, khinh thường nghĩ gã này chỉ là Kim Đan hậu kỳ, so với mình thì chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
"Cút ngay, ta hôm nay đang bực bội trong người, đừng ép ta rat ay." Lưu Phong lúc này thật sự không có hứng thú động thủ.
"Muốn chết." Nam tử sắc mặt biến đổi, trong mắt bắn ra vài tia sát ý.
"Ngu ngốc. Ngươi chỉ là Kim Đan hậu kỳ, ta là Nguyên Anh trung kỳ, ngươi như thế nào có thể đánh với ta?"
Nam tử kinh hãi, nhưng lập tức cười to: "Tiểu bạch kiểm, ngươi hù dọa ai vậy? Ngươi mà là Nguyên Anh trung kỳ? Xem ra ngươi cũng có khiếu hài hước."
Lưu Phong mỉm cười: "Xin lỗi, là ta thu liễm khí tức." Nói xong hắn lập tức di tán ra khí thế cường đại của mình.
Nam tử nhất thời toàn thân bị áp lực đè nặng, hành động trở nên bị hạn chế rất nhiều.
Rất rõ ràng-tiểu bạch kiểm này chính là cao thủ.
"Tại hạ là một trong tứ linh-Huyền Vũ. Xin hỏi đại danh của công tử?" Cường giả vi tôn, Huyền Vũ cho dù rất cuồng vọng nhưng cũng không dám đối đầu với người cao hơn mình hai cảnh giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui