Hi Du Hoa Tùng

Thật vất vả mới chờ được tam sư tôn chủ động hiện thân, Lưu Phong tự nhiên không dám cẩu thả, vội vàng đi theo sau.
Lí Hương Quân nhìn hai bóng người biến mất, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm: "Ta hôm nay bị sao vậy?" Kỳ thật, Lý Hương Quân hôm nay trở nên như vậy, cũng không khó để giải thích. Theo y học hiện đại mà nói, cứ mỗi tháng, nữ nhân ít nhất phải có vài ngày tự phát tình như vậy. Sự tình hôm nay, chỉ thuần túy do vận khí của Lưu Phong ăn may gặp đúng lúc Lí Hương Quân đang thời kì sinh lý phát tình. Nếu là thời gian khác, địa điểm khác, Lưu Phong chưa chắc đã có cửa.
Dọc đường đi Nghê Thường không quay đầu cũng không hề nói chuyện.
Đi thẳng đến hậu hoa viên, nàng mới dừng chân.
"Phong nhi, ngươi bảo ta phải nói thế nào mới được đây?" Nghê Thường quay đầu lại, vẻ mặt không hài lòng, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi.
Lưu Phong một trận buồn bực, nghe kiểu nói thế này, lúc trước chắc chắn bị nàng nhìn thấy hết. Bằng không, cũng sẽ không giận dữ như vậy.
"Tam sư tôn, người cuối cùng cũng đến." Lưu Phong cố ý lái sang chuyện khác: "Mấy ngày nay kì thật ta luôn đợi người. Gần Lang Yết có một chiến trường cổ, khí âm tà nơi đây đã phá hỏng phong thủy long mạch của chỉnh thể Lang Yết. Ta đã vài lần đến thử, nhưng không tìm được biện pháp phá giải. Tam sư tôn, người xem, người có thể giúp ta bố trí cái trận pháp, bắt lũ Quỷ Hồn này ra rồi một hơi đem giải quyết hết. Hôm nay xây dựng Lang Yết, đã tiến triển được một giai đoạn rồi, ngàn vạn lần không thể để lũ Quỷ Hồn này làm hại bách tính nơi đây nữa."
Nghê Thường thấy Lưu Phong cố ý hướng sang chủ đề khác, do dự một chút, rồi không tiếp tục truy cứu. Cuối cùng, Lưu Phong là đệ tử của nàng, hắn có cuộc sống của chính hắn, nàng cũng không thể trách mắng hắn.
"Chiến trường cổ gần Lang Yết ta cũng biết. Mấy ngày nay ta đã ở đấy." Nghê Thường lạnh nhạt nói: "Ta có cẩn thận xem qua, nơi đây có người đặt một trận pháp để chế tạo cửu âm tuyệt địa. Phong thủy long mạch của Lang Yết bị Trấn Quỷ thạch hấp thụ để cung cấp năng lượng cho nó, khiến cho lũ Quỷ Hồn bị hấp dẫn đến đấy. Nếu ta dự đoán không sai, nơi đó cũng chính là chỗ trốn của lũ Quỷ Hồn. Tuy nhiên vấn đề cũng không lớn, chỉ cần ngươi dùng Hạo Thiên kiếm đánh nát Trấn Quỷ thạch, sát khí của cửu âm tuyệt địa sẽ không thể duy trì, lũ Quỷ Hồn này tự nhiên mất đi chỗ trú. Đến lúc đó, bọn chúng khẳng định đều hiện thân. Lấy sức của ta và ngươi lúc đó cũng không cần phải sợ chúng nữa, chẳng qua trời có đức hiếu sinh, ta không hi vọng ngươi khiến chúng hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi). Tốt nhất, ngươi nên siêu độ bọn chúng, giúp chúng tiến vào lục đạo luân hồi."
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng vui vẻ. Đúng là sư tôn, rất giàu kinh nghiệm, đến cả vấn đề mình không giải quyết được, nàng chỉ nói mấy câu đã giúp hắn như vén mây mù thấy được ánh trăng vậy.
"Tam sư tôn, đợi cơ hội không bằng tự tạo cơ hội. Không bằng bây giờ chúng ta đến đó xem thử xem." Lưu Phong nhân cơ hội nói.
Nghê Thường lạnh nhạt nói: "Tùy ý."
Lưu Phong nghĩ Nghê Thường vẫn giận mình, vội vàng cười nói: "Tam sư tôn, người vẫn để bụng ta sự tình lần trước sao. Quả thật lần đó đệ tử nghĩ đó là Đình Nhi."
Nghê Thường nhe vậy, không khỏi nhớ tới sự tình xấu hổ lần trước, sắc mặt đỏ bừng, giận dữ nói: "Xú tiểu tử, ngươi còn nói, ta đã sớm quên hết rồi."
"Vậy là sao."
Nghê Thường tức tối hừ một tiếng nói: "Xú tiểu tử, rời Vân Mộng trạch vài năm là để cho ngươi học hỏi, nhưng chỉ học toàn thói quen xấu. Đình Nhi nói đúng, ngươi đúng là một đại sắc lang."
Nói đến sự tình vừa rồi, Lưu Phong cũng biết mình sai, tự nhiên cũng không nói gì.
"Phong nhi, vốn việc riêng của ngươi ta cũng không muốn nói gì. Nhưng có một số việc ngươi cũng không thể làm quá mức như thế. Lí Hương Quân dù sao cũng là sư tôn của Khuynh Quốc Khuynh Thành, ngươi."
"Tam sư tôn, người cũng biết?" Lưu Phong ngượng ngùng hỏi.
"Khi ngươi rời kinh đô, ta liền theo sát phía sau ngươi." Nghê Thường khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lần trước ngươi giết chóc vô tình, ta đã muốn khuyên ngươi. Sau lại thấy ngươi tu luyên sát lục chi tâm, cũng không có hiện thân. Chẳng qua ta nghĩ là người tu chân, tốt nhất nên tạo một chút sát nghiệp cũng là chấp nhận được."
Lưu Phong do dự một chút, nói: "Tam sư tôn, là thế này. Người năm đó cho ta Thái Âm Thất Tinh quyết, kỳ thất là một môn tuyệt thế pháp quyết, chỉ là pháp môn có chút không trọn vẹn. Ta từng được cao nhân chỉ điểm, tìm được pháp quyết đầy đủ. Cao nhân đã nói với ta, Thái Âm Thất Tinh quyết tu luyện sát lục chi tâm sẽ không sợ thiên khiển, cũng không lo lắng trở ngại tới tu vi." Sự thật là Bạch Khiết không có giải thích như vậy. Mấy nguyên nhân này đều là Lưu Phong tự mình phỏng đoán. Đương nhiên, hắn cho rằng phỏng đoán của mình là chính xác, nếu không Bạch Khiết cũng không tự nhiên để hắn tu luyện sát lục chi tâm.
Sự thật thượng, Thái Âm Thất Tinh quyết chính xác là không cần lo lắng thiên khiển.
Mấy ngày nay Lưu Phong chỉ huy thần thánh quân đoàn cùng thủ bị quân tiễu phỉ chung quanh, tạo nên sát lục khôn cùng.
Nếu dựa theo tình huống bình thường mà nói, Lưu Phong đã sớm dẫn tới thiên khiển. Nhưng trên thực tế thiên khiển không có tới, thậm chí ngay cả trở ngại tu vi cũng không có cảm giác.
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, không thể không thầm than đệ tử của mình số tốt. Chẳng những có cao nhân đem tặng thượng cổ thần binh, ngay cả trong lúc xưa vô ý phát hiện pháp quyết, ai ngờ cũng là tuyệt thế công pháp.
"Phong nhi, ngươi phúc trạch thâm hậu, nhưng cũng không nên tự cao tự đại. Con đường tu luyện, cần nhất là phải siêng năng chịu khó, biết không? Đúng rồi, vì sao ta lại cảm ứng được tu vi của ngươi chỉ ở cảnh giới Kim Đan kỳ?" Vấn đề này, Nghê Thường đã sớm muốn hỏi.
Lưu Phong vội đem tình hình của mình hiện giờ nói một chút cho Nghê Thường, hơn nữa còn phỏng đoán, chính mình sẽ hình thành bảy cái nguyên anh.
Dù là Nghê Thường có giàu kinh nghiệm, cũng bị phỏng đoán của Lưu Phong làm giật mình, từ xưa đến nay, mấy ngàn năm thời gian, cho tới bây giờ chưa có xuất hiện loại sự tình như vậy.
"Phong nhi, một người tu luyện bảy cái nguyên anh, liệu có thể xảy ra vấn đề gì không?" Nghê Thường lo lắng nói: "Ngươi có hay không tìm vị tiền bối kia hỏi liệu như vậy có tốt không?"
Lưu Phong thực ra muốn hỏi một chút, nhưng Bạch Khiết kia hiện tại lại đang tránh né Vô Cực Thần Quân, nào dám lộ diện.
"Tam sư tôn, người yên tâm, ta không có việc gì." Lưu Phong cười nói: "Chúng ta bây giờ còn phải đi xem chiến trường cổ. Khi nào việc này còn chưa giải quyết, thì trong lòng ta còn chưa yên tâm. Hôm nay dân chúng Phong thành đã có sáu trăm vạn người, vạn nhất xuất hiện sự tình gì, ta liền thành tội nhân thiên cổ." Nói thật, tốc độ phát triển của Phong thành ngay cả Lưu Phong cũng không dự đoán được, gần như mỗi ngày đều có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng đến Phong thành sinh sống. Vì thế, số lượng cư dân Phong thành mỗi ngày đều tăng mạnh. Nguyên tắc của Lưu Phong là không nhận quỷ tử cùng bổng tử, còn lại mặc kệ ngươi là người quốc gia nào, dân tộc nào, chỉ cần phù hợp quy định, chỉ cần thông qua kiểm tra, đều được chấp thuận cho sinh sống. Dù sao Phong Thành đất qúa rộng, chung quanh đất hoang, núi hoang rất nhiều, vùng đất có người lại chẳng có bao nhiêu. Căn cứ thống kê bước đầu của Lưu Phong, phạm vi Phong thành hoàn toàn có thể chứa được tám ngàn vạn người dân. Tóm lại có thể nói, hắn hiện tại chỉ sợ ít người, người càng nhiều càng có lợi cho hắn.
.
.
Cái gọi là chiến trường cổ, kỳ thật chính là một cái sơn cốc.
Nơi này quanh năm không thấy ánh mặt trời, âm khí chung quanh dũng động, người bình thường căn bản không thể tới gần. Nghê Thường nói Trấn Quỷ Thạch ở tại cốc khẩu.
Lấy Trấn Quỷ thạch làm ranh giới, phía trước dù âm khí xuất hiện nhiều, nhưng vẫn còn có thể thấy rõ bóng người chung quanh. Nhưng về phía sau lại có khác biệt, âm khí nồng đậm khiến cho ngay cả cao thủ như Lưu Phong cũng không nhìn xa được.
Vài người đã đặt ra nghi vấn, Trấn Quỷ Thạch là mấu chốt hình thành nên cửu âm tuyệt địa, vì cái gì còn đặt ở địa phương rõ ràng như cốc khẩu? Chẳng lẽ là sơ suất của người bày trận?
Hiển nhiên là không có khả năng. Một khi đã có khả năng bố trí một đại trận như này, người bày trận dĩ nhiên là người tâm tư kín đáo như thế nào phạm phải một sai lầm như vậy. Sự thật là, Trấn Quỷ thạch đặt ở cốc khẩu, là vì có tác dụng cảnh báo cho những người có ý đồ xâm nhập sơn cốc. Bởi vì, hầu hết tu chân đều biết uy lực của Trấn Quỷ thạch, loại đá này hình thành nên cửu âm tuyệt địa. Người ngoài chớ vào.
Đương nhiên, cường độ (độ mạnh) cùng ngạnh độ (độ cứng) của Trấn Quỷ thạch cũng là lí do để người bày trận tin tưởng đặt nó tại vị trí này. Nhưng ai có thể ngờ được, Lưu Phong lại có được thượng cổ thần binh.
Trấn Quỷ Thạch dù cứng rắn, nhưng dưới thượng cổ thần binh, còn muốn bảo trì hoàn chỉnh hiển nhiên là không có khả năng, đây gọi là một vật khắc một vật.
Nghê Thường từng tại cốc này nghiên cứu một đoạn thời gian, đối với tình hình trong này tinh tường. Nàng rất nhanh dẫn Lưu Phong tìm được khối Trấn Quỷ thạch mấu chốt.
Trấn Quỷ thạch tại tu chân giới đã từng được ghi chép lại, nghe nói ngạnh độ so với Đoạn Long thạch ở Vân Mộng trạch chỉ kém hơn một chút, tu chân hoặc kiếm tiên bình thường có đánh cả ngày cũng chẳng làm nó mảy may sây sát.
Lúc trước Nghê Thường từng tự mình thử qua vài lần, nhưng cuối cùng cũng chỉ thất bại.
"Phong nhi, bây giờ ngươi dùng Hạo Thiên kiếm chém vỡ Trấn Quỷ thạch, cửu âm tuyệt địa sẽ biến mất, đến lúc đó oán khí trong này cũng tản ra hết. Phong thủy cùng long mạch nơi đây cũng sẽ khôi phục lại bình thường."
Có lẽ biết là được"đục" Trấn Quỷ thạch nên Hạo Thiên kiếm lúc này không hề cự tuyệt Lưu Phong.
Lưu Phong lập tức hai tay giơ cao Hạo Thiên kiếm, thúc dục nguyên anh lực trong cơ thể, hung hăng chém xuống.
Chỉ nghe nổ vang một tiếng, khối đá đen xì xì kia cũng đã bị kiếm quang của Lưu Phong chém đứt.
Lúc này, sâu trong sơn cốc, truyền đến một tiếng ngâm giận dữ: "Kẻ nào nào tự dưng chém đứt Trấn Quỷ thạch."
Lưu Phong cùng Nghê Thường nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, ngoài chỗ họ mười bước, sau lớp sương mù nhàn nhạt, xuất hiện loáng thoáng một bóng người đang hướng bên này vọt tới, tốc độ rất nhanh.
"Kẻ nào không biết sống chết, dám xông vào sinh tử giới, lại bất ngờ đánh vỡ Trấn Quỷ thạch?" Đang khi nói, bóng người kia đã ở tại vị trí đối diện với Lưu Phong cùng Nghê Thường.
Lưu Phong đang muốn xông đến, Nghê Thường vội vàng giữ chặt tay hắn: "Không thể, cửu âm tuyệt địa ở đây hình thành từ lâu, đã tạo thành sinh tử giới. Trừ phi là vật chết, còn người sống đi vào sẽ gặp nguy hiểm rất lớn."
"Các ngươi là ai, vì sao phải hủy Trấn Quỷ thạch?" Nhân ảnh kia quát hỏi.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Qủy vật to gan, các ngươi làm hỏng cả phong thủy chỗ này ta còn không tìm các ngươi tính sổ. ngươi vẫn còn nói lí nữa?" Nói xong, Lưu Phong cũng không khách khí, nâng Hạo Thiên kiếm lên chém ra một kiếm.
Một đạo kiếm quang hòa cùng thanh sắc hỏa diễm tức thì vọt tới.
Bóng người nọ phản ứng cực nhanh, vội vàng lui về sau vài bước. Dù khó khăn né được kiếm quang của Lưu Phong, nhưng âm khí hộ thân chung quanh vẫn bị kiếm quang làm tan rã năng lượng, lộ ra bộ mặt vốn có.
Lưu Phong cung Nghê Thường nhất thời cả kinh, trước mặt bất ngờ là một hủ thi ác quỷ bình thường.
Lưu Phong cảm thấy chán ghét, tay bắt pháp quyết, thi triển tuyệt kỹ kiếm quang, chỉ trong nháy mắt đem hủ thi ác quỷ bình thường kia đánh cho hôi phi yên diệt.
"Người nào đả thương người trong sinh tử giới ta." Đang nói, trong sơn cốc truyền đến một tiếng xé gió.
"Là nữ quỷ." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Ngươi là loại quỷ gì?"
"To gan, ngươi tự nhiên hủy đi Trấn Quỷ thạch của chúng ta, không lạ vì sao âm khí bắt đầu giảm bớt? Ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá. Có thể chặt đứt Trấn Quỷ thạch, xem ra trong tay ngươi hẳn là có thượng cổ thần binh. Các ngươi cuối cùng là ai?" Nữ tử hừ lạnh một tiếng, trong ngữ khí tràn ngập sự tức giận.
Lưu Phong cười nói: "Nữ quỷ to gan, gặp chủ nhân cũng không tham bái?"
Nữ quỷ kia hơi ngẩn người, lập tức cười lạnh nói: "Bừa bãi, ngươi là chủ nhân của ai?"
Nghê Thường cũng bị lời của Lưu Phong làm cho hồ đồ, người ta là quỷ, ngươi là ngươi, các ngươi làm gì có quan hệ gì. Hay là hắn sắc tâm đại động, nghe thấy người ta là nữ quỷ, lại nghĩ ra ý quỷ quái gì.
"Cầm thú, ngay cả quỷ cũng không tha." Nghĩ vậy, Nghê Thường thở hổn hển nhìn Lưu Phong, xem hắn đến cuối cùng muốn làm cái gì.
"Tại hạ Lưu Phong, là chủ nhân Phong thành. Tất cả các thế lực nằm trong đất của Phong thành đều thuộc quyền quản lý của ta." Lưu Phong nghiêm chỉnh nói: "Tuy các ngươi là tử vật, nhưng tốt xấu gì cũng ở trong đất của ta làm chỗ ở. Cho nên, cũng nên nhận sự quản lý của ta."
Nữ quỷ kia nghe vậy, ngẩn ra một chút, cười lạnh nói: "Ngươi là người, chúng ta là quỷ, dựa vào cái gì mà chúng ta phải chịu sự quản lý của ngươi."
"Hừ." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói." Một khi đã như vậy, các ngươi cũng không cần ở tại địa bàn của ta nữa. Ta hạn cho các ngươi một canh giờ để rời đi. Nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nữ quỷ âm thầm cười lạnh, trải hơn trăm năm lắng đọng, trong này đã hình thành sinh tử giới, là địa phương thích hợp nhất cho cuộc sống của loại quỷ vật như chúng ta, há lại có thể vì một câu nói của ngươi mà rời đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui