Hi Du Hoa Tùng

Hoàng thái tôn không cho là đúng: "Mẫu thân đại nhân, ngươi tưởng rằng dựa vào giao tình lúc ba bốn tuổi là có thể lôi kéo Mộ Dung thế gia sao?".
"Nói thật cho ngươi biết. Kỳ thật ta cũng không nắm chắc cho lắm, chỉ là còn có chút hi vọng, chúng ta cần phải nỗ lực gấp trăm lần". Thái tử phi nói thật lòng.
"Được rồi mẫu thân, ngươi nói Mộ Dung Uyển Nhi rất xinh đẹp đúng không?" Hoàng thái tôn đột nhiên nhớ ra hỏi.
Thái tử phi gật gật đầu: "Đương nhiên xinh đẹp, ta nghe nói nàng trong Mộ Dung thế gia là người xinh đẹp nhất, xuất sắc nhất hiện nay, hơn nữa cha nàng còn là gia chủ. tóm lại ngươi nhất định phải tranh thủ sự trợ giúp của nàng".
"A a, xinh đẹp là tốt rồi, xinh đẹp là tốt rồi". Hoàng thái tôn tràn đầy tự tin nói: "Mẫu thân đại nhân, người yên tâm, nếu thị xinh đẹp, ta đây nhất định cố gắng. Cho dù nàng quên cảm tình năm đó, ta cũng khiến nàng tới tay, cho Đông cung chúng ta sử dụng.".
Thấy khóe miệng nhi tử hiện lên tia dâm tiếu, Thái tử phi tựa hồ hiểu được tâm tư hắn, vội vàng nhắc nhở: "Triệt nhi, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân Mộ Dung thế gia không phải dễ khi dễ đâu, ngươi tốt nhất hãy bỏ đi tâm tư này. Nếu Mộ Dung Uyển Nhi đã quên giao tình năm đó, ngươi nhất định dùng thủ đoạn theo đuổi nàng, ngàn vạn lần không thể dùng sức mạnh, nếu không chỉ có thể tạo ra thất bại mà thôi, biết không?".
Hoàng thái tôn thấy mẫu thân nói rất chăm chú nghiêm túc, không dám chậm trễ vội nói: "Mẫu thân yên tâm, con hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng".
Thái tử phi hài lòng gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi".
"Mẫu thân, nếu ta thật sự chiếm được Mộ Dung Uyển Nhi tới tay, tương lai có phải lập nàng làm hoàng hậu?". Hoàng thái tôn hơi không vui: "Hoàng hậu phải là nữ tử mà ta thiệt tình thích".
Thái tử phi nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu, cái gì đều cũng có phân lượng a. Bát tự còn chưa có biết, cư nhiên đã lo lắng tới chuyện này. (Bát tự là ngày tháng năm sinh, con gái quyết định gả đi thì mới giao cho bà mối-theo ta biết là thế ^^)
Bất quá, nói đi nói lại, việc chọn hoàng hậu sau này, Mộ Dung Uyển Nhi tuyệt đối thích hợp nhất. Chỉ là đại sự có thể thành công hay không bây giờ còn chưa biết.
Chuyện phát triển từng bước đến bước này, Thái tử phi lo lắng nhất là Lưu Phong.
Biểu hiện của Lưu Phong tại Phong Thành thật sự làm cho người ta sợ hãi. Hơn mười năm tử địa của đế quốc, vào trong tay hắn, cư nhiên biến thành một mảnh đất phì nhiêu.
Không thể không nói, năng lực như vậy thật sự thích hợp với hoàng vị. Đáng tiếc, hắn không phải nhi tử của chính mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Thái tử phi vô luận thế nào cũng muốn cho Hoàng thái tôn ngồi lên chiếc ghế kia, mặc kệ trả thù thái tử cũng được, hay vì tương lai chính mình cũng được. Nàng phải trợ giúp nhi tử chính mình ngồi lên vị trí hoàng đế.
Chỉ là nhi tử này thật sự có chút bất thành khí (vô dụng), nếu hắn có thể có một nửa như Lưu Phong, hoặc một phần ba thôi, ta có thể kê cao gối mà ngủ.
"Triệt nhi, ngươi phải nhớ kĩ cho ta, việc tranh thủ Mộ Dung thế gia với chúng ta mà nói, đây là chuyện vô cùng trọng đại, ngươi phải chăm chú mà làm". Thái tử phi cuối cùng dặn dò một câu.
Hoàng thái tôn vội vàng nghiêm chỉnh đáp ứng.
Dừng một chút hắn đột nhiên hỏi: "Nghe nói nữ nhân của tiểu tử Lưu Phong nọ ở tại tẩm cung của Ân quí phi, ta nghĩ.".
Thái tử phi nghe vậy nhất thời biến sắc, đưa tay tát Hoàng thái tôn một cái: "Súc sinh, nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất không nên động vào đàn bà của hắn". Thái tử phi rất rõ ràng cảm tình của Lưu Phong với đàn bà của mình. Nàng chỉ từng tiếp xúc một chút, Lưu Phong đã biểu hiện phẫn nộ. Nếu hắn hành động không biết sống chết thì thật sự sẽ có một số chuyện không thể lường trước được xuất hiện. Nàng dám khẳng định Lưu Phong nhất định không tiếc hết thảy giết chết hắn, đem Đông cung hủy diệt.
"Tại sao? Tại sao?". Hoàng thái tôn không nghĩ mẫu thân chính mình lại đối đãi với mình như vậy, hắn phẫn nộ quát: "Tại sao ngươi luôn che chở cho xú tiểu tử kia."
Thái tử phi lại đưa tay tát hắn một cái: "Súc sanh, ta căn bản muốn tốt cho ngươi, ngươi căn bản không biết Lưu Phong đáng sợ cỡ nào".
"Ta là Hoàng thái tôn. Ta sợ ai? Ta là đế vương tương lai, thiên hạ này là của ta, ta không sợ. ta không sợ". Hoàng thái tôn tựa hồ cũng bị chọc giận.
Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Súc sanh, ngươi không biết chết sống, ngươi câm miệng cho ta, lời này cũng có thể nói ra sao?".
"Ngươi nghe ta cho rõ, nếu ngươi dám động vào đàn bà của Lưu Phong, ta là người đầu tiên sẽ không tha ngươi, ta sẽ tận tay giết ngươi. ngươi là nhi tử của ta, tánh mạng của ngươi là do ta cho, nếu để người khác giết chết, không bằng ta trước hết giết ngươi." Thái tử phi hung hăng cảnh báo.
Cảm nhận được sát ý trên người của mẫu thân, Hoàng thái tôn sợ hãi một trận.
"Xin lỗi mẫu thân. ta sai rồi.". Do sợ hãi, hắn đã trở nên thanh tỉnh hơn nhiều, trong lòng không khỏi nhớ tới lời Hắc phượng hoàng ngày đó. Đông cung chính là Thái tử phi, nếu không có Thái tử phi, hắn cũng không phải Hoàng thái tôn. Cùng với mẫu thân của chính mình sinh chuyện, chính là đã hoàn toàn cản trở tiền đồ tương lai của mình.
Nghĩ vậy, hoàng thái tôn, vội vàng quì xuống dập đầu nhận lỗi: "Mẫu thân đích thân giáo huấn, nhi tử biết sai rồi".
Chứng kiến Hoàng thái tôn nhận lỗi, sắc mặt Thái tử phi hòa hoãn đi rất nhiều, tay nàng đỡ hắn đứng dậy, ôn nhu nói: "Triệt nhi, ngươi biết sai là tốt rồi, không phải mẫu thân chửi mắng ngươi, chính là ngươi có chút không biết nông sâu. Lưu Phong thực lực quá mạnh mẽ, chọc giận hắn là lựa chọn không nên nhất. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đế vị của ngươi trong tương lai, trở ngại lớn nhất có thể là Lưu Phong. Phong Thành biến hóa cùng phát triển như thế nào chắc ngươi cũng biết."
Hoàng thái tôn hơi kinh hãi vội hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, tự ta sẽ xử lý". Thái tử phi thở dài một hơi sâu kín nói: "Ngươi cũng không còn nhỏ. Hẳn là hiểu chuyện. Sau này không nên nghĩ đến hỗn trướng sự này nữa. Ta sẽ an bài sư phụ dạy ngươi đạo trị quốc của quân vương".
Với lời nói dối lúc trước, Thái tử phi tưởng rằng chính mình có bảy thành nắm chắc khả năng khống chế Lưu Phong.
Đương nhiên, nàng cũng không biết, Chu Phong này cũng không phải là Chu Phong.
Phong Thành, Lang Yết.
Thuộc hạ Hoa Cô Tử gần Phong Thành cảnh nội phát hiện rất nhiều người có hành động khả nghi. Hơn nữa, hiện tại đã có chứng cớ chứng minh, những người này đều là nhân viên tổ chức tình báo thần bí.
Sau khi báo lên Lưu Phong, Hoa Cô Tử suất lĩnh nhân viên tình báo dưới tay triển khai bí mật điều tra.
Kết quả điều tra khiến cho Lưu Phong rất là giật mình, không ngờ nhân viên thần bí tổ chức tình báo kia đã hỗn tiến vào ban lãnh đạo của Phong Thành: Tổng đốc phủ, Thủ bị phủ, Các đại thành trấn, thậm chí cả quân đội cũng có người của chúng.
Lúc này Lưu Phong mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Vì phòng ngừa tình hình từng bước mở rộng, luc này Lưu Phong đã hạ lệnh Hoa Cô Tử triển khai điều tra toàn diện, những kẻ ẩn giấu ở Phong Thành dám chắc là do những kẻ có ý đối địch đến để tìm hiểu.
Nửa tháng sau, tổ chức tình báo Hoa Cô Tử cùng Thần Thánh quân đoàn đã bí mật xử lý hơn hai trăm người đặc vụ cùng những quan viên hủ thực.
Hôm nay chỉ còn lại mấy người phản đồ có vị trí cao. Lưu Phong quyết định xử trí bọn họ công khai, nhằm mục đích giết một cảnh cáo trăm.
Hôm nay Lưu Phong triệu tập văn vũ quan viên Phong Thành, cả mới lẫn cũ, tại Tổng đốc phủ triển khai hội nghị.
Sau khi nhận được lệnh, quan viên các nơi Phong Thành lục tục tới, trước giữa trưa, hội nghị đại sảnh tại Tổng đốc phủ đã đầy kín người. Chúng quan viên tụ tập thành nhóm năm ba người nhỏ giọng bàn luận, có điểm cùng đồng liêu đàm luận chuyện về địa phương của chính mình, có nơi đàm luận về uy danh Thần Thánh quân đoàn. rất náo nhiệt.
"Chủ công đến!".
Theo một tiếng xướng, Lưu Phong tại Phong Thành, Tổng đốc Phó Lưu Vân và Thủ bị ti lệnh Diệp Văn Lý cùng đi vào đại sảnh, nghe hào khí bên trong khiến hắn rất vừa lòng.
Sau khi kiến lễ, lúc này Lưu Phong tuyên bố bổ nhiệm một nhóm lớn quan viên. Quan viên này được bổ nhiệm, đều là để đảm bảo trong khoảng thời gian này sau khi đại thanh tẩy sẽ không khuyết chức vị.
Sự bổ nhiệm bất ngờ của Lưu Phong nhất thời khiến chúng quan viên xúc động. Rất nhiều quan viên địa phương đã phát hiện, chính bên trong địa phương của mình một loạt quan viên đã bị chuyển đi.
Bất quá, cá biệt có một ít quan viên cũng không có giật mình. Bởi vì trước khi đi, bọn họ đã phát hiện trong địa phương của mình có một ít quan viên thần bí biến mất. Vốn bọn họ còn muốn nhân cơ hội này hướng chủ công hồi báo, sau khi nghe được lệnh này, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra. Rất hiển nhiên, những quan viên này mất tích, chủ công rất rõ ràng, hay có thể nói, bọn họ mất tích vốn do một tay chủ công làm ra.
Sau khi tuyên đọc toàn bộ tuyên bố, Lưu Phong ánh mắt trầm xuống nói: "Chắc các vị hiểu được sự bổ nhiệm hôm nay có chút ngoài ý muốn".
Mọi người nghye vậy, đều thì thầm, hiển nhiên chứng thật lời Lưu Phong nói.
Lưu Phong đi một vòng nói: "Mọi người có nghi vấn, hãy để Tổng đốc đại nhân giải thích đi".
Phó Lưu Vân nghe vậy, tiến lên, cất cao giọng nói: "Các vị, về về sự bổ nhiệm có qui mô lớn lần này, nguyên nhân chủ yếu là một số quan viên đã thông đồng với địch, biển thủ công quỹ, chiếm đoạt đất công, tham ô, nhận hối lộ. Sự phát triển của Phong Thành vừa mới bắt bước, chúng ta không thể cho phép lũ sâu bọ tiếp tục tồn tại ở Phong Thành, quấy nhiễu đại kế phát triển của chúng ta. Chuyện lần này do có tình báo bộ cùng Thần Thánh quân đoàn trực tiếp lãnh đạo, nếu ai có dị nghị, bây giờ có thể đưa ra?". Phó Lưu Vân cũng không có nói chân tướng trong đó, mà là biên tạo các tội danh. Nếu thật sự để cho mọi người biết chân tướng rất dễ khủng hoảng dù sao đại qui mô như vậy, thật khiến người ta sợ hãi.
Kỳ thật việc này cũng là Lưu Phong không lo lắng chu toàn. Giúp đỡ lưu nhân, nhưng lại chưa từng lo lắng, Phong Thành của hắn đã bị rất nhiều người có tâm nhằm tới.
Cũng may Hoa Cô Tử lãnh đạo tình báo nhân viên đều là nữ nhân tinh anh, mới phát hiện vấn đề kịp thời, tránh cho tình hình mở rộng.
Qua việc này, Lưu Phong cùng mọi người đã thương nghị ra biện pháp phòng ngừa hữu hiệu, nhất là đối với việc miễn bãi quan viên, phát triển hệ thống chế độ hợp lý hữu hiệu.
Phó Lưu Vân vừa dứt lời, một vị gần bốn mươi năm ở Phong Thành đứng lên, khom người hành lễ: "Hạ quan bái kiến chủ công cùng tổng đốc đại nhân!".
Phó Lưu Vân mỉm cười: "Hàn đại nhân không cần đa lễ a, không cần đa lễ".
"Tổng đốc đại nhân, địa phương của hạ quan bị triệt hoán quan viên nhiều nhất. Hạ quan cảm thấy sợ hãi, đối với việc này cũng có trách nhiệm nhất định, vì thế ta nghĩ muốn từ quan, mong đền bù sai lầm của ta"
Mục quang lợi hại của Lưu Phong trong nháy mắt chuyển hướng Hàn Tuấn, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Hàn đại nhân, ngươi đúng là quản lí Bạch Mã quận, vốn ta còn tưởng hảo hảo bồi dưỡng ngươi một phen, lại không nghĩ rằng ngươi cư nhiên muốn từ quan, có phải là trong lòng có oán hận đối với ta?"
Hàn Tuấn cấp tốc vội nói: "Chủ công hiểu lầm thần tử, hạ quan vốn thân thể không khỏe, hơn nữa tài năng có hạn, lần này địa phương hạ quan là Bạch Mã quận xuất hiện nhiều sâu mọt như vậy, hạ quan thật sự cảm thấy xấu hổ. Không bằng để cho người tài năng hơn, có lẽ Bạch Mã sẽ có sự phát triển tốt hơn." Hàn Tuấn ngữ khí bình tĩnh, lên tiếng nói không hề có ý phản đối.
Lưu Phong cười lớn một tiếng nói: "Hàn đại nhân, trong lòng ngươi quả thật có tư tưởng này?"
Hàn Tuấn đang muốn nói chuyện, nhưng lại không nghĩ Phó Lưu Vân có chút thở dài nói: "Hàn Tuấn, ngươi là người ta quen biết đã lâu, ngươi đi theo ta cũng đã nhiều năm. Vốn ta kỳ vọng với ngươi rất cao, chính là không nghĩ tới ngươi lại. Hàn Tuấn, cho tới bây giờ, ngươi cũng có biệt tài đóng kịch. Quan viên Bạch Mã quận xảy ra chuyện gì, ngươi so với mọi người còn rõ ràng hơn.
"Tổng đốc đại nhân, Bạch Mã quận nhiều quan viên phạm sự, quả thật hạ quan đốc sát bất lực, lỗi này ta cũng không phủ nhận, cho nên ta hôm nay từ quan"
"Hàn Tuấn, ngươi còn muốn diễn nữa ư? Chúng ta đã nắm giữ mọi chuyện của ngươi, tại vì ngươi là quan viên cũ của ta, ta cho ngươi một cơ hội nói thật" Phó Lưu Vân sắc mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh nhạt nói.
Phó Lưu Vân nói làm tim Hàn Tuấn như co lại, bất quá hắn vẫn còn không chịu thừa nhận. Hắn tưởng rằng, Tổng đốc phủ cũng không có chứng cớ trực tiếp.
Nghĩ vậy, Hàn Tuấn tiếp tục nói: "Tổng đốc đại nhân, hạ quan không rõ ý tứ của ngươi. Hạ quan mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng tự hào từ trước đến nay đều tẫn trung chức thủ. Mặc dù thuộc hạ phạm sự, nhưng ta cũng trong sạch. Những lời hạ quan nói là thật, xin tổng đốc đại nhân minh giám".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui