Hi Du Hoa Tùng

Lưu Phong cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ đang run rẩy hoảng sợ, lạnh nhạt nói: "Rất xin lỗi, ta không cần."

"Ta gọi là Hàn Tuyểt Nhi, là nữ nhi nhỏ nhất của Hàn Tuấn, ta thề ta không tham gia phản bội." Thiếu nữ như trước ôm lấy chân Lưu Phong, nói cái gì cũng không buông ra. Nàng tự giới thiệu mình: "Ta từ nhỏ cầm kì thư họa tất cả đều tinh thông, xin đại nhân thu ta làm nô phó của người. Ta nhất định sẽ tuyệt đối trung thành với đại nhân, trung thành gấp trăm lần. Ta không muốn chết a. Cầu xin người. Chỉ cần không giết ta, người bảo ta làm cái gì ta cũng nguyện ý."

Lưu Phong thở dài một tiếng, đối mặt với sự cầu xin của thiếu nữ, trong lòng hắn sinh ra một tia bất nhẫn.

"Aiii, ai kêu phụ thân ngươi phản bội Phong thành." Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng.

"Phụ thân là phụ thân, ta là ta, chủ công, ta và phụ thân không phải là người giống nhau, người đừng giết ta, sau này ta sẽ trung thành với người, ta nguyện ý vì người làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là tình nô ta cũng không để ý." Hàn Tuyết Nhi biết, nam nhân trước mắt là cơ hội sinh tồn duy nhất của nàng.

Nàng mới mười bốn tuổi, nàng không muốn chết, nhân sinh của nàng vừa mới bắt đầu. Nàng thực sự không muốn chết.

Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt khóc như lê hoa đái vũ (giọt nước mưa trên hoa lê), Lưu Phong nao nao. Lập tức suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi trước tiên đứng lên, để ta xem xem."

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, vội vàng đứng dậy. Nàng thậm chí còn lớn mật tại trước mặt Lưu Phong bày ra một tư thế mà tự cho là rất hấp dẫn: "Chủ công, người thu nhận ta, ta nguyện ý làm tình nô của người."

Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Ta không cần."

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, thân thể run mạnh, hy vọng sống vừa mới dấy lên trong lòng lại tan biến.

"Ngươi nói ngươi cầm kì thư họa tất cả đều tinh thông?" Lưu Phong rất hứng thú hỏi: "Không biết ngươi còn có thể làm gì?"

Hàn Tuyết Nhi trong lòng vui vẻ, trong lời nói của Lưu Phong nàng tựa hồ thấy lại được hy vọng sống.

"Chủ công, gì cũng được, cái gì ta cũng có thể làm." Hàn Tuyết Nhi cực lực tự giới thiệu mình: "Từ nhỏ người khác đều nói ta là thiên tài, ta cơ hồ cái gì cũng học. Cho dù chủ công bảo ta làm gì, ta cũng sẽ không từ chối, ta cũng sẽ học hỏi trong thời gian ngắn nhất."

Lưu Phong nghĩ Hàn Tuyết Nhi này rất thú vị, trong lòng đã không muốn giết nàng. Linh cơ nhất động. Hắn tựa hò nghĩ tới một biện pháp không tồi: "Ta hỏi ngươi, Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô ngươi đã nghe qua chưa?"

Nhà Hàn Tuyết Nhi vốn ở tại kinh đô, chỉ là mấy tháng trước theo Phó Lưu Vân mới chuyển đến đây, đối với Thiên Thượng Nhân Gian thanh danh hiển hách ở kinh đô tự nhiên sẽ không lạ lẫm. Hơn nữa, trên người nàng hiện tại còn đang mặc đồ lót do Thiên Thượng Nhân Gian sản xuất.

"Ta lại hỏi nguơi, nếu ta tại Lang Yết mở một Thiên Thượng Nhân Gian để cho ngươi đến quản lý. Ngươi có thể đảm nhiệm không?" Lưu Phong mỉm cười hỏi.

Hàn Tuyết Nhi trong mắt hiện lên một đạo hỉ sắc, lập tức sốt sắng gật đầu: "Chủ công minh giám, Tuyết Nhi từ nhỏ thích nhất chính là kinh doanh, ta tin tưởng rằng mình có năng lực quản lý được."

Lưu Phong thầm gật đầu, nữ tử này tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã rất nhanh nhẹn. Mình bên này vừa mới mở lời một chút, nàng đã tự xưng Tuyết Nhi. Phần công phu này cũng không tệ.

"Tốt lắm, ta lại hỏi ngươi." Lưu Phong đột nhiên sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ta giết cả nhà ngươi. Ngươi trong lòng sẽ không hận ta đấy chứ?"

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy. Rất lâu không có nói gì. Lưu Phong hỏi vấn đề này thật sự quá khó, nàng thật không biết nên trả lời thế nào. Nếu nói không hận, thuần túy là nói bậy bạ. Phỏng chừng có nói ra cũng không ai tin. Ngươi nói ngươi sẽ hận a, người ta bằng cái gì đem địch nhân để lại bên người.

"Không cần khó xử. Trong lòng nghĩ như thế nào thì cứ nói thế?" Lưu Phong thúc giục.

Hàn Tuyết Nhi thoáng do dự một chút, nói: "Người giết cả nhà ta, ta tự nhiên sẽ hận, ta nghĩ đây là phản ứng tối cơ bản của một người. Chẳng qua ta cũng sẽ không tìm người báo thù. Ta không phải loại nữ nhân không biết trắng đen, ta rất rõ rằng, Hàn Gia có ngày hôm nay, tất cả đều là phụ thân một tay tạo thành. Đứng ở trên vị trí chủ công Phong thành, cách làm của người không có gì sai. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, ta sẽ không vì Hàn gia báo thù. Ngược lại, nếu ngươi có thể tha thứ cho ta, ta sẽ đem toàn lực ra báo đáp người."

Lưu Phong khẽ giật mình, hắn thực không dám tin tưởng đây là lời của một thiếu nữ mới hơn mười tuổi đầu. Vừa làm hắn hài lòng, lại có chút kinh ngạc.

Nhân tài a.

Lưu Phong cười nói: "Cũng được, không nghĩ tới Hàn Tuấn cư nhiên sinh được một nữ nhi như vậy. Được, ta quyết định tha cho ngươi. Một thời gian sau, ta sẽ tìm người nói cho ngươi sự tình của Thiên Thượng Nhân Gian. Đợi tương lai Thiên Thượng Nhân Gian ở Phong thành khai trương. Ngươi chính là đệ nhất lão bản."

"Tuy nhiên." Lưu Phong sắc mặt phát lạnh, nói: "Ta phải nhắc nhở ngươi, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ngươi vừa nói. Mặc kệ thời gian nào, địa điểm nào, nếu để ta phát hiện ngươi có tâm tư báo thù, sự trừng phạt chờ đợi ngươi so với chết còn đáng sợ hơn."

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, mặt mang vẻ hoảng sợ. Vội vàng quỳ xuống nói: "Chủ công. Người yên tâm, Hàn Tuyết Nhi hôm nay liền phát hạ lời thề, đời này vĩnh viễn đều là nô phó của người. Nếu làm trái lời thề này, ta chết không có chỗ chôn."

"Tốt lắm, hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ lời mình nói hôm nay." Lưu Phong rất vừa lòng với biểu hiện của Hàn Tuyết Nhi. Phong thành phát triển đến bây giờ, cũng đã đến lúc mở Thiên Thượng Nhân Gian. Hàn Tuyết Nhi này là thu hoạch ngoài ý muốn. Nếu có thể như lời đã nói, Lưu Phong thật sự muốn cho nàng giúp xử lý một tay. Khát vọng sống thường có thể kích phát ra tiềm lực lớn nhất của nhân loại. Hàn Tuyết Nhi vì sinh tồn, có lẽ sẽ làm ra được những điều bất ngờ.

Ngày hôm sau, Lang Yết khắp nơi bàn tán về sự tình của Hàn gia. Mọi người nột bên mắng sự ti bỉ và hành động bán nước của Hàn Tuấn, một bên tán tụng chủ công nhân từ.

Đúng vậy, cho dù Lưu Phong giết Hàn gia mấy trăm nhân khẩu. Chỉ để lại một Hàn Tuyết Nhi, mọi người vẫn như trước nghĩ là hắn nhân từ. Hơn nữa những người bình dân tầng lớp thấp kém nhất, sau khi họ biết con người của Hàn Tuấn, lại càng mạnh mẽ tán dương sự nhân từ của chủ công.

.

.

Trời đang nắng đột nhiên mây đen bao phủ, mặt đất một mảnh âm u. Bốn phía cuồng phong gào thét.

Lí Hương Quân nhìn thoáng qua phía chân trời, thầm nói: "Tên nữ tế tinh quái của ta cũng thật là vô dụng, trọng binh vây quanh, cư nhiên còn để tứ đại trưởng lão của tòa án hắc ám chạy thoát, bây giờ còn muốn lão nương làm mồi dẫn dụ bốn lão quỷ kia ra, lão nương thật tức chết.

"Hừ. Cứ lải nhải mắng chửi mãi mấy lão già chúng ta, đừng cho là chúng ta không thể giết loại tiện nhân như ngươi." Lúc này, một âm thanh như tiếng sấm nổ vang bên tai hai người.

Lí Hương Quân mỉm cười, con cá này đã cắn câu.

"Nguyên lai là Tu la trưởng lão. Mạng già của lão thật lớn a." Lí Hương Quân sau khi thấy rõ bóng người ở giữa không trung, không quên chế nhạo một tiếng.

"Xú nữ nhân. Đi tìm chết." Người được gọi là Tu la trưởng lão là thủ tịch trưởng lão trong tứ đại trưởng lão của tòa án hắc ám. Lần này hắn dẫn theo mười ba môn đồ của tòa án hắc ám đến chấp hành hắc ám thánh hình với Lí Hương Quân và Khuynh Thành. Ai biết được lại bị Lưu Phong gây cản trở, chẳng những nhiệm vụ không thể thành công. Hơn nữa mười ba môn đồ dưới sự vây công của Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong toàn bộ chết trận. Ngay đến cả bọn họ hắc ám tứ trưởng lão hôm nay cũng phải chia nhau ra chạy trối chết.

Chẳng qua vận khí hắn cũng tốt. Để hắn gặp được Lí Hương Quân cùng Khuynh Thành.

Theo một tiếng quát nhẹ, một đạo kiếm trụ màu đen sắc bén phá không mà đến. Nơi nào nó đi qua không khí rít gào không ngừng. Nhằm thẳng Lí Hương Quân mà ào đến.

"Lão già kia!"

Tức giận mắng một tiếng, Lí Hương Quân thân người xoay mạnh. Dùng một loại phương thức rất kỳ lạ né tránh một kiếm uy lực không tầm thường này.

Tu La tựa hồ không hề ngạc nhiên. Hắn cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi lần này bế quan xuất sơn xem ra tu vi có đột phá rất lớn, đáng tiếc, ngươi đối mặt chính là ta, người mạnh nhất trong tứ đại hắc ám trưởng lão Tu La." Nói xong, chỉ thấy hắn thân mình lắc nhẹ vài cái. Tựa như du long, không sai một phân theo sát sau Lí Hương Quân.

Cảm thấy được nguy hiểm tới gần. Lí Hương Quân thân người đột nhiên vọt lên, xoay một vòng tại giữa không trung. Rồi lại nhanh chóng lộn trở lại.

Thấy Lí Hương Quân quay lại. Tu La cười nói: "Xú nữ nhân, trò nhào lộn ấy của ngươi đối với ta vô dụng, hôm nay ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi."

Lí Hương Quân căm tức nhìn hắn, hừ nói: "Lão già kia ngươi đừng vội đắc ý, chết mười ba môn đồ. Cho dù các ngươi có thể còn sống trở về, cũng chỉ còn nước chết."

Am trầm cười, Tu La cười nói: "Ngươi nói cũng phải. Chẳng qua, nếu ta có thể mang đầu của ngươi đi gặp Thái Thượng hộ pháp, tin tưởng rằng hắn sẽ tha thứ cho tội nghiệt của ta."

Lí Hương Quân cười khinh thường: "Ngươi muốn là được sao."

Sắc mặt phát lạnh, Tu La ngữ khí lạnh lùng nói: "Xú nữ nhân, ngươi có phải đang chờ viện binh của ngươi đúng không? Không cần đợi nữa, bọn chúng đã bị La sát cuốn lấy, phỏng chừng một lúc nữa cũng không thể đến được đây."

Lí Hương Quân nghe vậy, thầm giật mình, thầm mắng Lưu Phong vô dụng.

"Xem kiếm!" Tu La quát nhẹ một tiếng, tay huy vũ kiếm rít gào ngân vang, hội tụ thành một hắc long. Gầm rống bay tới phía Lí Hương Quân.

Lí Hương Quân vốn không muốn ra tay, ai biết viện binh không thể tới, đành phải huy kiếm đón đỡ.

Lí Hương Quân mũi chân nhất điểm. Thân người nghiêng về phía trước, hai tay cầm kiếm, chỉ nghe một tiếng rít, nhay mắt liền phun ra một đạo ngân quang ánh ngọc, bắn thẳng về Tu La.

Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm, nổ ra vạn ngàn hào quang, mang theo lực lượng rung động lòng người.

Trong tiếng nổ rung trời, Lí Hương Quân thân người rung lên, há mồm phủn ra một đạo tiên huyết, sắc mặt lập tức tái nhợt, chịu sự trùng kích của khí lưu cự đại hơn nửa ngày.

Bên kia, Tu La thân thể đình trệ, lùi lại ba bước cuối cùng vẫn không thể ngăn trở cỗ lực lượng kia, bị buộc lùi về phía sau, miệng phát ra từng hồi rống giận.

Trên không. Lí Hương Quân hư nhược xem xét một chút thương thế của mình, phát hiện lúc này là lúc thật sự như chiếc đèn cạn dầu. Thương thế nghiêm trọng đã khiến cho kinh mạch nàng bế tắc, khó có thể vận dụng lại chân nguyên tiến hành phản kích.

"Nữ tế đáng chết, vì cái gì còn không xuất hiện."

"Lão tặc Tu La đáng chết, thực lực cư nhiên lại tăng mạnh như vậy."

Lí Hương Quân một bên lẩm bẩm, một bên lạnh lùng nhìn Tu La, tùy thời chuẩn bị liều mạng.

"Đi chết đi!"

Cổ tay phiên động, Tu La ánh mắt chần chờ một lát, lập tức một kiếm vút lên, mang theo uy thế khai thiên tích địa, chém về phía Lí Hương Quân.

Lí Hương Quân không dám ngạnh kháng. Né sang ngang ba trượng. Lập tức nàng hai tay nắm chặt trường kiếm, định cùng lão tặc liều mạng, con mắt xinh đẹp trở nên dữ tợn, âm trầm nhìn Tu La.

Hét một tiếng giận dữ, Lí Hương Quân bỗng nhiên hóa thành một đạo hào quang, rít gào vọt về phía Tu La.

Tâm thần chấn động, Tu La kêu to một tiếng, trường kiếm trong tay cấp tốc lật lại. Một cỗ khí phách ngập trời tràn ngập bốn phía.

Tu La sắc mặt lãnh khốc, hai tay toàn lực chém xuống. Nhất thời một kiếm quang kinh thiên giống như tức giận chém trời ép thẳng tới Lí Hương Quân.

Lí Hương Quân thần sắc rung động, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.

Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang mang theo thanh sắc hỏa diễm đỡ lấy kiếm thế của Tu La.

"Oanh long!"

Một tiếng, âm thanh tực như sấm nổ, mặt đấy chấn động, sau một kiếm, đầy trời khí lãng trùng thiên. Toái thạch bay loạn, bốn phía là một mảnh hỗn động. Tu La trường kiếm trong tay ánh mắt hoảng sợ nhìn cảnh này.

Lau đi vết máu nơi khóe miệng, Tu La nhìn thoáng qua vị trí Lí Hương Quân đứng lúc trước, cười lạnh một tiếng. Nói: "Các hạ chính là Lưu Phong đỉnh đỉnh đại danh?"

"Ngươi chính là Tu La?" Người tới đúng là Lưu Phong, hắn khinh thường nhìn Tu La. Âm thanh lạnh lùng nói: "Một đám chẳng biết sống chết là gì. Phong thành là địa bàn của ta, Khuynh Thành cùng mỹ nhân tỷ tỷ là nữ nhân của ta, các ngươi cư nhiên tại địa bàn ta động đến nữ nhân ta. ***, tòa án hắc ám căn bản là không để ta vào mắt."

"Lưu Phong, đây là sự tình của thánh giáo chúng ta, ta hy vọng ngươi không tham dự vào, nếu không thánh sơn sẽ không tha cho ngươi." Tu La chỉ vừa mới thấy Lưu Phong xuất kiếm, trong lòng kinh hãi không thôi. Giờ phút này trong lòng đã nổi lên ý muốn rút lui. Đành phải mạnh miệng nói một chút để áp bức lại.

"Đồ chết tiệt, ngươi hiện tại mới đến, ta thiếu chút nữa là không còn mạng." Lí Hương Quân có cảm giác như vừa được hồi sinh, bay người lên, làm nũng nói.

Lưu Phong ngượng ngùng cười cười: "Thực xin lỗi a mỹ nhân tỷ tỷ, là ta xem nhẹ thế lực bốn lão quỷ này, chẳng qua nàng yên tâm, bốn lão quỷ này đã chết một đứa. Hiện giờ tính luôn lão tặc Tu La thì đã là ba rồi."

"Được, đây mới là hảo nữ tế của ta." Lí Hương Quân tán dương.

"Mỹ nhân tỷ tỷ. Hiện giờ không có việc gì, lão tặc này hãy giao cho ta đối phó, nàng ở một bên xem kịch đi." Lưu Phong không thèm quan tâm nói

Lí Hương Quân gật gật đầu. Đột nhiên miệng hướng tới trán Lưu Phong hôn chụt một cái: "Hôm nay ngươi đã cứu ta, để ta thưởng cho ngươi một chút."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui